Thứ
năm, 16/01/2014
Nghe
Xem
Tin tức / Việt Nam
Điều trần tại Quốc hội
Mỹ về tình trạng tù nhân lương tâm VN
·
In
·
Ý kiến (11)
·
Chia sẻ:
·
·
·
·
Tin liên hệ
·
Vận động cho nhân quyền VN trước cuộc kiểm điểm UPR
của Hà Nội
Hình ảnh/Video
Video
Truyền hình vệ tinh VOA Asia 14/1/2014
Video
Vận động cho nhân quyền VN trước cuộc kiểm điểm UPR của Hà
Nội
CỠ CHỮ
Trà Mi-VOA
16.01.2014
Bấm vào để nghe bài
tường thuật về cuộc điều trần
·
Danh
mục
·
Tải
Một cuộc điều trần về tình trạng của tù nhân
lương tâm ở Việt Nam và các nước trên thế giới diễn ra hôm nay (16/1/2014) tại
trụ sở Quốc hội Hoa Kỳ.
Cuộc điều trần đầu tiên trong năm của Ủy Hội Nhân quyền Tom Lantos quy tụ phần
trình bày của các nhân chứng từ Trung Quốc, Nga, Bahrain, và từ Việt Nam có bà
Trần Thị Ngọc Minh, mẹ của nhà hoạt động công đoàn Đỗ Thị Minh Hạnh, cô gái trẻ
đang thọ án 7 năm tù về tội ‘phá rối an ninh nhằm chống chính quyền’ vì các
hoạt động cổ xúy dân chủ, giúp dân oan khiếu kiện đất đai và tổ chức cho công
nhân đình công đòi tăng lương.
Trong cuộc phỏng vấn với VOA một ngày trước khi ra điều trần, bà Ngọc Minh nói bà sẽ phơi bày trước quốc tế tình trạng khắc
nghiệt của tù nhân lương tâm Việt Nam với mong muốn thế giới tăng áp lực buộc
Hà Nội cải thiện nhân quyền và phóng thích tù nhân lương tâm.
Bà Ngọc Minh nhấn mạnh:
"Tù nhân lương tâm của Việt Nam là những người yêu
nước, đứng lên chống bất công, bạo quyền. Thay vì lắng nghe, nhà nước đàn áp,
đánh đập, xử án oan, hành hạ, phân biệt đối xử, và dùng mọi biện pháp đẩy họ
vào tù."
"Việt Nam thường rêu
rao, lừa dối thế giới rằng Việt Nam không có tù nhân lương tâm hay tù nhân
chính trị. Nhưng thực tế trong nước, tù nhân lương tâm rất nhiều. Họ là những
người không hề 'vi phạm pháp luật'. Họ vì lương tâm, trách nhiệm với dân tộc,
Tổ quốc mà đứng lên cất tiếng nói để tranh đấu cho nhân quyền và công bằng xã
hội."
"Tù nhân lương tâm và
nhân quyền là hai vấn đề liên kết với nhau."
"Trong cuộc điều trần
ngày mai (16/1), tôi đề nghị Hoa Kỳ và quốc tế bằng vị thế và ảnh hưởng của họ,
dùng mọi biện pháp áp lực nhà cầm quyền Việt Nam trả tự do cho tất cả tù nhân
lương tâm, nhất là giữa lúc Hoa Kỳ đang thương thảo Hiệp ước Đối tác Xuyên Thái
Bình Dương TPP với Việt Nam."
Mời quý vị bấm vào đoạn video dưới đây để theo dõi toàn
bộ cuộc phỏng vấn:
Phỏng
Vấn Nhà Hoạt Động Dân Chủ Đỗ Thị Minh Hạnh
http://www.youtube.com/watch?feature=player_embedded&v=FWSvyapvMpI
LHQ
sẵn sàng can thiệp vào bế tắc chính trị ở Campuchia
Quốc Việt, thông tín viên RFA, Campuchia
2014-01-16
01162014-un-ready-inter-in-campu.mp3
Ông
Surya P. Subedi, đặc phái viên Liên Hợp Quốc về tình hình nhân quyền trả lời
báo chí ở Phnom Penh ngày 16/1/2014.
Photos by: Quốc Việt/RFA
Nghe bài này
Đặc
phái viên Liên Hợp Quốc về tình hình nhân quyền ở Campuchia nói hôm thứ Năm,
ngày 16/1 rằng Liên Hợp Quốc sẵn sàng can thiệp để hai đảng Nhân dân Campuchia
và đảng đối lập Cứu quốc Campuchia đàm phán giải quyết bế tắc chính trị ở xứ
này. Từ Campuchia, thông tín viên Quốc Việt có bài tường trình sau đây:
Đặc
phái viên Liên hợp quốc về tình hình nhân quyền ở Campuchia là ông Surya P.
Subedi phát biểu tại buổi họp báo ở thủ đô Phnom Penh rằng cá nhân ông hoặc
Liên hợp quốc đã sẵn sàng giúp hai đảng hòa giải, tham gia đàm phán chính trị
nhằm tìm kiếm giải pháp ổn định tình hình chính trị tại Campuchia nếu hai bên
yêu cầu.
Ông
Subedi phát biểu như trên sau khi gặp gỡ với các nhà hoạt động bảo vệ đất đai;
công đoàn lãnh đạo công nhân biểu tình đòi tăng lương; lãnh đạo đảng đối lập;
Thủ tướng Hun Sen và nhiều cơ quan chức năng khác phụ trách vấn đề nhân quyền.
Tôi
ủng hộ Campuchia tổ chức bầu cử mới để giải quyết bế tắc chính trị nếu hai đảng
phái chính trị thống nhất và mong muốn. Nhưng trước khi bầu cử mới, Campuchia
cần cải tổ hệ thống tư pháp, Ủy ban Bầu cử, Quốc hội, tình trạng nhân quyền,
cấp đất tô nhượng…v.v. Đó là cách giải quyết bế tắc chính trị mà Campuchia cần
sớm làm
ông Surya Subedi
Ông
khẳng định, trong bối cảnh những tranh cãi hậu bầu cử giữa đảng Nhân dân
Campuchia (CPP) và đảng Cứu quốc Campuchia (CNRP) chưa có kết quả, ông thúc
giục chính phủ tiến hành điều tra những sai phạm và gian lận trong bầu cử ngày
28/7/2013.
Ngoài
ra, ông còn tố cáo những hành vi vi phạm nhân quyền nghiêm trọng của chính phủ
Campuchia bởi hành động giết công nhân biểu tình. Ông Subedi đề nghị chính phủ
thả 23 người bị bắt giữ hoặc chuyển họ đến trại giam ở thủ đô Phnom Penh, đồng
thời yêu cầu điều tra làm rõ trách nhiệm nghi phạm nổ súng giết công nhân ngày
3/1.
Ông
Subedi cũng ủng hộ Campuchia tổ chức bầu cử lại: “Tôi ủng hộ Campuchia
tổ chức bầu cử mới để giải quyết bế tắc chính trị nếu hai đảng phái chính trị
thống nhất và mong muốn. Nhưng trước khi bầu cử mới, Campuchia cần cải tổ hệ
thống tư pháp, Ủy ban Bầu cử, Quốc hội, tình trạng nhân quyền, cấp đất tô
nhượng…v.v. Đó là cách giải quyết bế tắc chính trị mà Campuchia cần sớm làm.
Điều mà tôi mong muốn là tình hình Campuchia sớm trở lại bình thường. Phải tôn
trọng nhân quyền, pháp quyền, dân chủ.”
Ông
Subedi bày tỏ sự bất bình với đảng đối lập vì lãnh đạo đối lập gọi người Việt
là ‘Youn’. Ông cho rằng đây là ngôn từ kích động phân biệt chủng tộc, hận thù
người Việt.
Trước
đó, Thủ tướng Hun Sen kêu gọi đảng đối lập chấm dứt tẩy chay Quốc hội, đồng
thời nhấn mạnh cánh cửa vẫn mở cho các cuộc đàm phán.
Ông
Hun Sen khẳng định với Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng hôm 14/1/2014, là ông
sẽ không từ chức và cũng không tổ chức bầu cử lại.
Cũng
tại buổi họp báo, ông Subedi bày tỏ sự bất bình với đảng đối lập vì lãnh đạo
đối lập gọi người Việt là ‘Youn’. Ông cho rằng đây là ngôn từ kích động phân
biệt chủng tộc, hận thù người Việt. Theo ông Subedi, tất cả các hành động bạo
lực, hoặc kích động hành vi kỳ thị sắc tộc, màu sắc, nguồn gốc không thể có
trong một xã hội dân chủ.
Được
biết, ông Surya Subedi được thực hiện chuyến thăm Campuchia từ ngày 12 đến
17/01 để theo dõi tình hình nhân quyền ở xứ này. Ông sẽ đệ trình lên Hội đồng
Bảo an bản báo cáo về tình hình nhân quyền tại Campuchia vào tháng 9 năm 2014.
Tham
nhũng, chống tham nhũng và thể chế
Góp lời: Tất
cả nằm trong hai chữ “thể chế”!
Nó
được nhắc tới 12 lần trong bản “Thông điệp đầu năm“ của Thủ tướng, và 21 lần trong bài này, nhưng lại chỉ đem tới
cho người đọc một dấu hỏi lớn: “thể chế”, “thể chế chính trị”, “thể chế kinh
tế” là cái gì? “Đổi mới”, “hoàn thiện” nó có nghĩa là gì?
Xin được nói thẳng ngay cho dễ hiểu rằng, “thể
chế chính trị” hiện nay của VN là “Đảng cộng sản độc quyền lãnh đạo tuyệt đối”
(thậm chí “vĩnh viễn”, như phát ngôn của vài vị lãnh đạo). Còn “thể chế kinh
tế” là “nền kinh tế thị trường định hướng XHCN”.
Thủ tướng thì muốn
“hoàn thiện thể chế” , nhưng xin thưa là không phải “thế chế chính trị”, mà là
“thể chế kinh tế”, và “hoàn thiện” thôi, chứ đừng tưởng là “cải cách”, là “cách
mạng” nhé! Vậy là rõ, ông chấp nhận “thể chế chính trị” hiện nay, và coi “thể
chế kinh tế” kiểu “định hướng XHCN” mà cái thể chế chính trị kia đẻ ra là chấp
nhận được rồi, giờ chỉ cần “hoàn thiện” thôi (Xin trích: “…hoàn thiện thể chế kinh tế thị trường định hướng
xã hội chủ nghĩa“). Đồng thời, ông cũng ám
chỉ là cái nền kinh tế lụn bại, điêu tàn mà suốt một nhiệm kỳ rưỡi qua ông lãnh
đạo thì thủ phạm là cái thằng “thể chế kinh tế”, vì nó chưa được “hoàn thiện”.
Làm sao ông Thủ tướng lại dám nói trái với bản
Hiến pháp mới vừa được thông qua, có hiệu lực ngay ngày ông đưa ra bản “Thông
điệp” làm nức lòng nhiều người. Trong cái Hiến pháp đó, “thể chế chính trị” và
“thể chế kinh tế”đã được đổ khuôn chắc nịch rồi, kẻ nào trong hệ thống ngo ngoe
muốn “cải cách” nó sẽ tiêu ma sự nghiệp chính trị ngay.
Ấy vậy mà lối “chơi chữ” rất đơn giản đó của
Thủ tướng cũng đã làm lóa mắt, hớp hồn không ít vị trí thức gạo cội, cả bị lạc
hướng khi chỉ bàn tới chuyện “nói và làm” (Khá khen cho người chắp bút!).
Thế còn tác giả bài này thì đi theo hướng khác,
ông quan tâm “thể chế chính trị” cơ, nhưng … với 21 lần nhắc tới nó, mà cũng
không nói ra được nó là cái gì, không rõ được rằng: cái “thể chế chính trị” độc
đảng kia chính là thủ phạm của “tham nhũng”, làm cho công cuộc “chống tham
nhũng” chỉ như trò té nước ao bèo thôi. Còn dân dã hơn thì như câu nói trong bài viết của một độc giả mới
đăng trước đây ít phút “Bắt
cọp coi chừng bóp … c.!”.
Lại hy vọng “đón nhận” một “vị anh hùng”, rằng “ai có thể bước lên, dẫn đầu cho
công cuộc đổi mới?” Cứ mãi “ngước lên”, mãi mong chờ vào
những màn chơi chữ, e là coi nhẹ những bước đi thầm lặng bên dưới, của hàng
triệu người dân nước Việt.
Cũng như nhiều tác giả trong các bài viết ngợi
khen bản “Thông điệp” của Thủ tướng, việc “bám” vào mấy chữ “thể chế” kia mà
không mổ xẻ cho nó ra ngô ra khoai, thậm chí cả lẫn lộn rất lạ khi đưa ra khái
niệm “dân chủ hóa
thể chế”, … thì thật nguy hiểm. Khác chi đàn gà, vừa bị nhốt lại
vào một cái chuồng mới, kiên cố, chật hẹp hơn, thay vì được thả ra vườn như mới
tưởng bở, thôi thì kêu gọi … “thoải
mái hóa” trong đó cũng được!
Nhưng dù sao thì nói đi, cũng cần nhìn lại, cú
“đột phá” mới thấy hôm qua về việc Thủ tướng bất ngờ thông báo hoãn khởi công nhà máy điện hạt nhân Ninh
Thuận tới năm 2020, cũng là một minh chứng cho những cố gắng của ông
làm được cái gì đó … là lạ thu hút dư luận, nhưng sẽ dễ bị “kẻ xấu” cho đó là
thủ đoạn chính trị?
BT
—
Bauxite Việt Nam
17-01-2014
Hạ Đình Nguyên
Cần phải thừa nhận và nói thẳng, nội bộ Đảng
Cộng sản Việt Nam đang diễn ra cuộc đấu tranh gay gắt. Và người dân cần xem đó
là một việc bình thường, như nó phải có trong bất cứ một xã hội nào. Đảng Cộng
sản Việt Nam cũng nên công khai rằng đó là sự thật, là quy luật của mâu thuẫn
mà lý luận “biện chứng” hằng nêu lên, không cần phải giấu giếm che đậy nữa.
Vả lại, sự thừa nhận và công khai cuộc đấu tranh nội bộ giữa những khác biệt
về đường lối trong Đảng, cũng như cái nhìn khách quan và sáng suốt của dân
chúng trên cơ sở lợi ích quốc gia, sẽ là một bước nâng cao trình độ xã hội về
tính minh bạch, vốn là yếu tố quan trọng của một thể chế dân chủ văn minh.
Người dân sẽ được phục hồi lại ngôi “chính chủ” của mình, để theo dõi và có
trách nhiệm với mọi biến động, biến chuyển của đất nước.
Hai con, một mẹ!
Cuộc đấu tranh chống tham
nhũng, dưới mắt dân chúng, tự bộc lộ là cuộc đấu tranh giành
quyền lực của các thế lực lợi
ích, nó không hứa hẹn một nội dung đổi mới nào,
mà chỉ nhằm duy trì thể chế nhiều khuyết tật hiện
tại, đích đến cũng là sự “ổn định” màu mỡ, với tư duy “sổ hưu” là thứ triết lý
rất thiển cận làm đại biểu.
Cuộc đấu tranh chống tham
nhũng trong nội bộ “Nhà nước-Đảng” đang diễn ra quyết liệt. Vì tính nghiêm
trọng của nó là có hệ thống, được nương tựa vào cơ chế luật pháp một chiều,
cùng các chủ trương, chính sách chủ quan, hẹp hòi và không công bằng…, nên đã
hoành hành và tàn phá xã hội một cách bạo liệt, như cơn bão dữ kéo dài hàng
thập kỷ. Không ai chịu nổi, đặc biệt là trong khi chủ quyền quốc gia đang bị đe
dọa!
Tham nhũng đã làm cho xã
hội suy yếu và tụt hậu. Đấu tranh chống tham nhũng lại có thể đưa Nhà nước-Đảng
đến hậu quả bất ổn, khó lường cho sự “ổn định” đang rất bấp bênh, thiếu nền
tảng này, vốn xuất phát từ bản chất của thể chế. Nhưng không vì mục tiêu “cục
bộ” mà cuộc chống tham nhũng có thể dừng lại, bằng cách thu xếp, thỏa hiệp nội
bộ; để rồi sau đó, một thế lực mới lên nắm quyền thế chỗ, tham nhũng lại xuất
hiện như con hổ đói sẩy chuồng. Như thế, sẽ không bao giờ xây dựng được niềm
tin trong nhân dân, dù phe này hay phái kia thắng thế. Mặt khác, nó tạo nên một
bối cảnh tiêu cực, triền miên mâu thuẫn nội bộ, và gây ô nhiễm cho các thế hệ
lãnh đạo kế tiếp, đất nước tiếp tục quay vòng trong cơn bụi cát, tích lũy sự
bất mãn trong nhân dân.
Quyền làm chủ của nhân dân
là sự phán xét công bằng cho cuộc đấu tranh của các xu hướng, dù chỉ trong một
Đảng.
Thật là vô nghĩa, nếu chống
tiêu cực chỉ để củng cố thể chế cũ, bằng những con người mới, với ảo tưởng có
tính lừa mị rằng họ là những bậc thánh, anh minh và tự trong sạch do Đảng tuyển
chọn. Lịch sử của Đảng Cộng sản Việt Nam là một minh chứng sống động về mặt
tích cực lẫn tiêu cực. Không thể phủ nhận mặt tích cực với những hy sinh cao cả
trong quá trình chống ngoại xâm giành độc lập, cũng không thể không thừa nhận
mặt tiêu cực và sự hạn chế tầm nhìn của nó về các mặt trái trong chiến tranh và
sau chiến tranh. Nó cũng bộc lộ trong 40 năm đi qua trong “chiến thắng”, đã
phơi bày những “thất bại” căn bản ra sao, trong xây dựng và đổi mới, đưa đất
nước đến tình trạng hôm nay, mà một vị lãnh đạo đã so sánh “hơn cả những lúc
khó khăn nhất trong quá khứ” (Chủ tịch nước Trương Tấn Sang)!
Sự khác biệt to lớn và bất
ổn về cơ chế trong chiến tranh được
áp dụng là thể chế trong hòa bình, với
não trạng đầy nếp nhăn bảo thủ, hãnh tiến và mưu mẹo trong cai trị bạo lực, một
cuộc bon chen vật chất đến thảm hại trong chính bộ máy Nhà nước-Đảng. Lật
lại những trang ghi chép, và các hồi ký vào thời kỳ trước, những đòi hỏi hợp lý
của những người đấu tranh cho một xã hội tốt đẹp hơn, khác với “cơ chế hiện
hành”, đều được đáp trả bằng cách cay nghiệt và nhẫn tâm. Và cả những sự kiện
sau ngày hòa bình thống nhất (thí dụ vụ Thái Bình, và…) cũng không khác nhau
bao nhiêu về những đòi hỏi, cũng như cách đáp trả.
Những đòi hỏi hôm nay đều
không mới, vẫn là nguyện vọng của toàn dân và các thế hệ đã ra đi, đó là cốt
lõi của Hiến pháp 1946, với sáu chữ Độc lập – Tự do – Hạnh phúc, là những bước
thực hiện cụ thể những điều trong Hiến pháp ấy.
Tham nhũng là sự kiện đang
diễn ra, chính là bản chất, đồng thời là một yếu tố cấu thành của một thể chế,
gọi theo cách lịch sự, công khai là một thể chế “chưa hoàn thiện”, dù
đến cuối thế kỷ! (Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng)
Tham nhũng và chống tham nhũng là hai con,
sinh ra từ một mẹ, là thể chế.
Chống tham nhũng thôi, tức
chỉ để đòi lại tiền bạc đã mất, và thay người đã lấy? Đó là tất cả ao ước của
nhân dân sao? Nó làm thỏa mãn và lấy được lòng nhân dân sao?
Cụ già mù Nguyễn Đình Chiểu
đã thác lời nhân vật: “Tiên rằng đem bát nước đầy / Đổ ngay xuống đất hốt
rày sao xong?” (Lục Vân Tiên). “Hốt nước” chỉ là động thái bày tỏ
“thiện chí” hối lỗi. Nhưng hốt nước bằng tay này, thì đổ nước bằng tay kia. Giá
trị tinh thần và giá trị của niềm tin có thể mất đi, nhưng khó lấy lại được. Nó
không thể là những vũ điệu của thể chế, được trình diễn để làm hoa mắt nhân
dân, hay là những màn kịch mị dân. Đấu tranh chống tham nhũng là quyết liệt,
nhưng nó đang che lấp điều cốt lõi quan trọng hơn.
Cuộc chống tham nhũng và
tham nhũng, đã chứng minh rằng con virus tham nhũng đã được cài đặt vào hệ thần
kinh não của “Nhà nước-Đảng”, một mạng nhện bất hảo phủ lấp bộ máy từ trung
ương đến địa phương. Tòa án có thể làm trong sạch hóa bộ máy, hay “tẩy não” từ
mỗi con người ư? Những nhà đạo đức nói, mỗi con người đều có Phật trong tâm, có
Chúa trong tim, nhưng chỉ vì “vô minh” che lấp, hay “quỷ dữ” thao túng. Các nhà
khoa học nói khác, virus tham nhũng được sinh ra từ thể chế chính trị, nó tiêu
diệt tế bào lành mạnh, tạo nên những khối u. Một hệ thống bộ máy tư pháp đồ sộ,
từ cao đến thấp, với những chánh án, thẩm phán, luật sư, và các thứ…, kể cả bộ
máy an ninh hùng hậu, chỉ dùng để cắt khối u, và cũng loanh quanh đâu đó, ngày
đêm bên những khối u đang được tạo nên. Cắt không hết, không kịp, bằng chứng là
những núi hồ sơ ở các địa phương và trung ương, tồn đọng mỗi ngày càng cao lên.
Thật là vô ích, vì tốc độ sinh sôi nảy nở nhanh chóng, ngày càng tinh vi, tính
kháng thuốc ngày càng mạnh, của loại virus đã được trui rèn, đang bám trụ kiên
trì trong một thể chế màu mỡ của chúng.
Cũng vô nghĩa như những kẻ
lui cui lo be bờ ngăn nước, thì những kẻ khác xả lũ cho nước chảy xiết hơn.
Những cái đầu có ý chí lành mạnh trong bộ máy chắc không khỏi chán chê về việc
làm vô nghĩa của đời mình. Hay là họ sẽ tự đầu hàng, buông xuôi, hoặc là thỏa
hiệp với dòng nước trôi? Những tế bào lành mạnh tiếp tục bị bao vây, khoanh
vùng và bị giết chết.
Tham nhũng, chống tham
nhũng đều là vấn đề thể chế.
Người ta mong muốn một sự
đột phá từ tư duy và nhân cách, xuất hiện trong giới lãnh đạo. Vượt lên trên
“tham nhũng và chống tham nhũng”, không có nghĩa là bỏ qua, nhưng là đặt tầm
nhìn về tiến trình thay đổi thể chế, vốn là nguyên nhân của mọi nguyên nhân.
Các quốc gia từng mang tên chủ nghĩa xã hội, đã đồng loạt chứng minh, rằng, thì, là nó lạc
hậu!
Do đó, đất nước đang đòi
hỏi sự đổi mới thể chế, dân chủ hóa thể chế, đó là nguyện vọng lớn lao và cấp
bách nhất hiện nay.
Thông điệp đầu năm của Thủ
tướng Dũng đã bộc lộ yêu cầu cấp thiết của lịch sử là đổi mới thể chế, khôi phục quyền làm
chủ của nhân dân, xóa bỏ độc quyền trong
kinh tế…, tạo nên sự quan tâm đặc biệt và rộng rãi
trong dư luận.
Dư luận cũng bày tỏ sự hoài
nghi giữa nói và làm, hoặc sẽ làm theo một nội dung mà các từ ngữ tốt đẹp nói
trên không hàm chứa. Làm gì có một thứ nội dung khác nội dung mà nhân loại đã
đạt được, có tính phổ quát và được khẳng định trên toàn cầu, về quyền làm chủ
của nhân dân – đó là một xã hội dân sự. “Quyền làm chủ của nhân
dân và một nhà nước pháp quyền là một cặp song sinh!” (Thủ
tướng Nguyễn Tấn Dũng).
Cũng không loại trừ trường
hợp “lực bất tòng tâm”, nếu là thực tâm, bởi sức đeo bám quá bền bỉ của “thế
lực lợi ích”, bởi sự cột trói quá chặt chẽ của “thế lực bảo thủ” về mặt tư duy
lẫn quyền lợi riêng, kể cả ảnh hưởng của “hơi hùm” phả xuống từ phương bắc.
Mọi hoài nghi đều có cơ sở.
Nhưng
còn vai trò của nhân dân? Ý chí và bản lãnh của dân tộc?
Truyền thống Việt Nam không
theo thuyết hoài nghi, hoặc chủ nghĩa định mệnh!
Việt Nam có một lịch sử, đã
từng tồn tại như một quốc gia không kém cỏi gì.
Nhưng lịch sử rất vẻ vang
trong sự nghiệp chống ngoại xâm sẽ chỉ là đống tro tàn, nếu không làm cho đất
nước phát triển kịp thời đại. Bởi thế và lực ngày nay đã khác, và một thời đại
đã khác. Sự đổi mới thể chế là hoàn toàn có thể, và phải quyết tâm đi tới.
Trong và ngoài các khuôn
mặt lãnh đạo hiện nay, hoặc từ trong u minh của lịch sử, ai có thể bước lên,
dẫn đầu cho công cuộc đổi mới?
Người đó sẽ được đón nhận
là vị anh hùng!
Làm anh hùng trong chiến
tranh giành độc lập, cần trái tim biết hy sinh.
Làm anh hùng trong đấu
tranh xây dựng dân chủ, cần trái tim hòa bình, trái tim thông minh và một nhân
cách.
Nó sẽ làm sống dậy sức mạnh
của dân tộc và được sự cổ vũ của thời đại. Nó không cần bạo lực, không cần mưu
mẹo, không cần một học thuyết nào cả, nó chỉ cần kế thừa những gì mà nhân loại
đã đạt được…
Minh Trị Thiên Hoàng đã là
như thế với nước Nhật. Ấn Độ có Mahatma Gandhi, Hoa Kỳ có Abraham Lincoln, Nam
Phi có Nelson Mandela, Myamar có Aung San Suu Kyi, Thein Sein… Trái tim và nhân
cách của họ đã hướng dẫn họ. Không so sánh, không mặc cảm – đó là những tấm gương
hiện thực có thể noi theo.
Quanh quẩn trong ao bèo?
Xin hỏi Giáo sư Đỗ Quang
Hưng – thành viên Hội đồng Lý luận Trung ương, cơ quan tư vấn về đường lối,
sách lược chính trị cho Ban Chấp hành Trung ương và Bộ Chính trị Đảng Cộng sản: Đổi mới thể chế, không lúc này thì lúc
nào?Có lẽ, trong hàng cố vấn cao cấp, tiếng nói
của Giáo sư Đỗ Quang Hưng như sóng gợn trong ao bèo, rất thong dong mà hoành
tráng trong cái khuôn đúc ra mình.
Là Chủ nhiệm Bộ môn Chính
trị Quốc tế, thuộc Đại học Quốc gia Hà Nội, Giáo sư trả lời phỏng vấn của BBC:
-“Về lô-gic chính trị,
có tính của thời đại nữa, tôi nghĩ rằng sẽ đến một lúc nào đó,
tôi chưa biết là lúc nào, thì chắc chắn phải nghĩ đến điều đó, về lập hội
đoàn….”
-“Như
chưa cho (phép) báo tư nhân chẳng hạn, tôi nghĩ cũng có cái hợp lý của nó. Đến một lúc nào đó người
ta không phản ứng cái lô-gic đó thì đến lúc nào đó nó
sẽ có, nhưng
câu chuyện có thể là của sắp tới chẳng hạn,
tương tự như vậy với các vấn đề khác.”
-“Nhưng mà trong cấu
trúc quyền lực cũng như đặc tính của thể chế chính trị của Việt Nam, người ta
đã chấp nhận cái đó, thì cái hệ luận của nó là vẫn là như thế thôi, vẫn phải chịu như thế,
vẫn phải chịu một sự lãnh đạo.”
-“Còn
khi đặt vấn đề về quân đội trong vai trò tương quan đối với Đảng, thì có thể ở
một thể chế chính trị khác, nó đương nhiên nó lại không phải như vậy.”
- “Với cấu trúc quyền
lực như thế này, người Việt Nam vẫn chấp nhận cấu trúc quyền lực như thế này,
thì việc liên quan đến quân đội như thế cũng dễ hiểu.” (xem ở đây)
Tuy Giáo sư có chức danh
lớn nhưng ít người được nghe tên tuổi, và cũng khó mà hiểu được Giáo sư cố vấn
thế nào cho Đảng, cả các sinh viên sẽ học ra sao trong bộ môn của Giáo sư. Còn
tôi, tôi tin chắc Giáo sư là một sản phẩm hoàn hảo, “có tính của thời đại
nữa” và nhất
là “về lô-gic chính trị”.
Ngồi nhìn lục bình trôi lên
trôi xuống từ cái góc sông Sài Gòn, tôi mốn gởi thương cảm đến Giáo sư, đến
sinh viên của Giáo sư, và cả cái “Hội đồng lý luận” của Giáo sư, mà thấy quẩn
chân, lại vừa áy náy, về cái “lý luận” của Hội đồng.
Quả sung sẽ rụng, đương
nhiên, nhưng chưa biết lúc nào, khi đó nó sẽ rơi xuống đất!
Đúng quá, thưa Giáo sư, vậy
là chúng ta hãy cùng “ngồi chờ sung rụng” và ngắm “lục bình trôi sông”!
H. Đ. N.
Thanh Hóa: Công an đốt tiền
để chống nhân quyền, dân phải xin gạo cứu đói
* Công văn của nhà cầm
quyền tỉnh Thanh Hóa công khai chống lại nhân quyền
Danlambao vừa nhận được một công văn quái gở của
UBND tỉnh Thanh Hóa mang tên: “Quyết định về việc phê duyệt hỗ trợ kinh phí
cho công an tỉnh Thanh Hóa tổ chức Hội nghị tổng kết Quốc phòng - An
ninh, công tác phòng chống khủng bố và nhân quyền năm 2013
tỉnh Thanh Hóa”. Quyết định số 4717 do ông Nguyễn Đình Xứng,
phó chủ tịch UBND tỉnh Thanh Hóa ký ngày 30/12/2013.
Theo nội dung quyết
định, UBND Tỉnh Thanh Hóa sẽ cấp kinh phí lên đến 95 triệu đồng cho công an
Thanh Hóa tổ chức hai hội nghị tổng kết cuối năm. Trong đó, khoản kinh phí 32,6
triệu đồng sẽ được chi cho hoạt động có tên gọi “Hội nghị tổng kết
công tác phòng chống khủng bố, nhân quyền”.
Ngay trong tên gọi của hội nghị, nhà cầm quyền
tỉnh Thanh Hóa đã cho thấy não trạng bệnh hoạn và hoang tưởng khi gom chung
khủng bố và nhân quyền thành những đối tượng để công an phòng chống.
Đây là bằng chứng rõ rệt cho thấy nhà cầm quyền
tỉnh Thanh Hóa công khai chống lại nhân quyền, giữa lúc Việt Nam trở thành
thành viên của Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp Quốc.
Cũng theo công văn, khoản tiền để chi cho hội
nghị “chống nhân quyền” như trên được lấy từ nguồn kinh phí dành riêng cho an
ninh biên giới, biển đảo. Tiền thuế nhân dân tiếp tục bị mang ra sử dụng cho
những hoạt động vô bổ và phản nhân quyền.
Thanh Hóa là một trong 15 tỉnh vừa đề nghị lên
trung ương xin cấp gạo cứu đói dịp tết và giáp hạt 2014.
Với lối chi tiêu một cách vô tội vạ như trên,
chẳng trách sao người dân Thanh Hóa vẫn mãi nghèo, ngư dân Thanh Hóa ra biển
vẫn tiếp tục bị lính Trung Quốc bắn giết, cướp bóc.
* Dưới đây là toàn văn quyết định chống nhân
quyền của UBND tỉnh Thanh Hóa:
Chia sẻ bài viết:
Thiên Đường Xã Hội
Chủ Nghiã Việt Nam
Giữa đêm đông rét buốt,
đường phố Hà Nội vắng tanh. Cái lạnh thấu xương, lạnh cắt da cắt thịt của đợt
rét đậm, với nhiệt độ ngoài trời ban đêm dưới 10 độ C, khiến mọi người hạn chế
tối đa ra đường, yên vị trong những căn nhà ấm cúng.
Thế nhưng, dưới nhiều mái hiên, trong một vài cây ATM, trên ghế đá vườn hoa… nhiều người vô gia cư đang phải co ro nằm đó giữa đêm đông sương gió. Tấm chăn rách nát, mảnh áo mưa mỏng manh chẳng thể giúp họ chống lại những cơn gió rét buốt và màn sương đêm lạnh đến tê tái.
Những thân hình ốm yếu run rẩy, những tiếng rên khe khẽ mỗi khi có một cơn gió ùa tới.
Thế nhưng, dưới nhiều mái hiên, trong một vài cây ATM, trên ghế đá vườn hoa… nhiều người vô gia cư đang phải co ro nằm đó giữa đêm đông sương gió. Tấm chăn rách nát, mảnh áo mưa mỏng manh chẳng thể giúp họ chống lại những cơn gió rét buốt và màn sương đêm lạnh đến tê tái.
Những thân hình ốm yếu run rẩy, những tiếng rên khe khẽ mỗi khi có một cơn gió ùa tới.
Nhiều người vô gia cư co quắp trong giấc ngủ trên vỉa hè giữa đêm đông Hà Nội.
Vì nhiều lý do khác nhau, những người vô gia cư nghèo khổ, đáng thương này không thể có cho mình một chỗ trú ngụ ấm áp mỗi khi đêm về. Những mái hiên rộng, những trạm ATM có cửa kính kín chẳng khác gì khách sạn 5 sao đối với họ. Nhiều người không may mắn còn phải trải tấm nilon để ngủ ngay trên vỉa hè, dưới những tán cây chẳng đủ ngăn sương đêm.
Giữa chốn thành thị giàu có, phồn hoa, vẫn còn những mảnh đời bất hạnh như thế, khiến nhiều người không cầm được nước mắt khi chứng kiến cảnh người vô gia cư vất vưởng ngủ trên vỉa hè giữa đêm đông Hà Nội.
Nhiều người nằm ngủ ngay trên vỉa hè gần Hồ Gươm.
Tháp Hòa Phong bên Bờ Hồ là một nơi ngủ quen thuộc của nhiều người
vô gia cư mỗi khi đêm xuống.
Người phụ nữ co ro ngủ trên vỉa hè.
Cụ bà cô đơn ngồi ở một góc đường Đê Tô Hoàng.
Không chăn, không chiếu, cụ vất vưởng trong giấc ngủ giữa đêm đông.
Ông Nguyễn Văn Thịnh (56 tuổi) đã phải ngủ trên vỉa hè trước một ngôi chùa trên phố Hai Bà Trưng suốt hai năm qua.
Đêm nay, ông trằn trọc mãi không ngủ được, vì lạnh và vì mơ về một mái nhà ấm áp.
Một người phụ nữ buôn bán nhỏ may mắn tìm được chỗ ngủ trong một trạm ATM.
Đối với những người vô gia cư, những cây ATM có cửa kính chẳng khác nào khách sạn 5 sao.
Co ro ngủ vì không có chăn đắp.
Một người quét rác ngủ trên vỉa hè.
Co quắp dưới mái hiên.
Người đàn ông này không có nổi manh chiếu, tấm chăn khi ngủ trên vỉa hè. Tấm áo mưa mỏng manh chẳng đủ che gió.
"Túp lều" tự tạo của một người ngủ trên ghế đá vườn hoa Lê-nin.
"Ngôi nhà ấm áp" trên vỉa hè.
Một cụ ông ngủ ngoài trời lạnh.
Người đàn ông giật mình tỉnh giấc giữa đêm đông.
Mảnh đời bất hạnh.
Những hình ảnh khiến nhiều người rớt nước mắt khi chứng kiến.
Tỷ phú Soros dự đoán sự sụp đổ tài chính của
Trung Quốc
|
14.01.2014, 19:39
|
Photo: EPA
|
Kinh tế Trung Quốc đang chờ đợi một sự sụp đổ hoàn toàn trong
tương lai gần. Đây là ý kiến của nhà tài chính nổi tiếng kiêm nhà đầu cơ tiền
tệ George Soros. Nhà tỷ phú cho rằng mối đe dọa chính đối với nền kinh tế thế
giới không phải là sự sụp đổ của ngân sách Mỹ và các vấn đề trong khu vực châu
Âu, mà là cuộc khủng hoảng đang hiện dần ra trong lĩnh vực tài chính ở Trung
Quốc. Tuy nhiên, nhiều nhà phân tích không đồng ý với dự đoán này và cho là
Soros đã quá phóng đại.
Mô hình phát triển đảm bảo cho nền kinh tế Trung Quốc tăng trưởng
nhanh chóng đã ngừng hoạt động. Tình hình này tương tự như đã xảy ra ở Hoa Kỳ
vào đêm trước cuộc khủng hoảng năm 2008. Nhà đầu tư George Soros, được toàn thế
giới biết đến với tư cách là "người làm sụp đổ Ngân hàng Anh"đã có ý
kiến như vậy. Ông cho rằng bong bóng thị trường tín dụng Trung Quốc sắp vỡ, và
không có cải cách nào có thể cứu vãn được nó.
Lo ngại của nhà tỷ phú Soros về nền kinh tế Trung Quốc không phải
là không có cơ sở. Ông Alexander Orlov, chuyên gia Nga nổi tiếng, giám đốc điều
hành của Arbat Capital cho biết:
“Nhiều khả năng, ông Soros đã dựa trên thực tế là tổng số nợ của
nền kinh tế Trung Quốc đang bắt đầu lên đến kích thước sự cố. Các khoản nợ này
tập trung chủ yếu trong khu vực doanh nghiệp và đô thị, đã mấp mé ranh giới
sống còn của nền kinh tế. Nợ doanh nghiệp đã vượt hơn 100 % GDP và nợ đô thị
lên đến 17 nghìn tỷ nhân dân tệ. Con số này hiện ít hơn mức lo ngại bi quan
nhất 20 nghìn tỷ nhân dân tệ, nhưng nhiều hơn số 10-12 nghìn tỷ của một vài năm
trước đây.”
Nhưng sự sụp đổ đe dọa Trung Quốc chỉ có thể xảy ra trong tương
lai khá xa, và chỉ xảy ra nếu như Trung Quốc không cải thiện lĩnh vực tài
chính. Vì vậy, theo ông Alexander Orlov, Soros đã phóng đại quá mức:
“Những khoản nợ đó có thể trở thành vấn đề nghiêm trọng cho nền
kinh tế Trung Quốc, nếu như bây giờ họ không có biện pháp. Tuy nhiên, các nhà
chức trách Trung Quốc bắt đầu hành động và tổ chức kiểm toán khẩn cấp. Và hiện
giờ Trung Quốc đang cố gắng giải quyết vấn đề nợ tồn đọng. Đồng thời, nền kinh
tế Trung Quốc có đủ nguồn lực và dự trữ vàng đủ lớn. Hiện tại kinh tế có mức
tăng trưởng để có thể hy sinh 2-3 % nhằm xóa bỏ sự mất cân bằng này.”
Trung Quốc sẽ không cho phép xảy ra khủng hoảng trong lĩnh vực tài
chính. Trước hết, không giống như các nước nhỏ khác, nợ của Trung Quốc không
lớn và vẫn có thể gia tăng. Thứ hai, sự hiện diện của nhà nước trong nền kinh
tế với nguồn lực to lớn đang đóng một vai trò đáng kể. Ngoài ra, trong tháng
Giêng, Trung Quốc hủy bỏ lệnh cấm các công ty tư nhân tổ chức IPO để thu hút
đầu tư cho sự phát triển của mình và để không còn phải vay tiền ngân hàng. Chính
quyền Trung Quốc đã thay đổi các quy tắc chính của luật chơi. Các khoản nợ lớn
từ các thành phố và các công ty đã nổi lên do chính phủ đòi hỏi bằng mọi giá
phải đạt hiệu quả tăng trưởng mong muốn. Ông Alexander Potavin,nhà phân tích
chính của hãng "RGS- Quản lý tài sản" cho rằng nhiệm vụ chính hiện
nay của Trung Quốc là đảm bảo chất lượng tăng trưởng:
“Từ chối tăng trưởng kinh tế nhắm tới mục tiêu sẽ là giải pháp
phát triển kinh tế thích hợp nhất mà bây giờ đang tiến hành tại Trung Quốc. Tất
cả điều này đã thúc đẩy Đảng Cộng sản Trung Quốc công bố chương trình cải cách
kinh tế mới toàn quốc hồi tháng 12 năm 2013. Các quan chức địa phương có nhiệm
vụ theo dõi chất lượng tăng trưởng kinh tế chứ không phải là chỉ số định lượng
như trước.”
Các dữ liệu mới nhất từ Trung Quốc rất đáng khích lệ. Năm ngoái,
kim ngạch ngoại thương của nước này đã vượt quá 4000 tỷ $, chỉ thiếu 8% theo
mức dự đoán mà chính phủ đặt ra. Trong năm tới, GDP Trung Quốc sẽ tăng trưởng
chậm hơn một chút, nhưng cấu trúc của nó sẽ tốt hơn, và tốc độ tăng trưởng sẽ
vẫn còn đủ cao. Nói về dự báo Soros, các nhà phân tích cho rằng nhà đầu tư nổi
tiếng đơn giản là mong muốn đưa ra tuyên bố cá cược chống Trung Quốc.
Buồn và lo cho nghề
nhặt rác kiếm cơm
Văn Toàn
Gửi cho BBC Tiếng Việt từ Hà Nội
Cập nhật: 11:44 GMT - thứ năm, 16 tháng 1, 2014
Để tồn tại trong đời, hàng ngàn người Việt nam hiện tại phải làm
những nghề nghiệp quá nguy hại, không những cho bản thân mà ảnh hưởng cả cộng
đồng, tập trung nhiều nhất là ở các khu vực đông dân cư, ven thành phố.
Có một nghề không mới nhưng kéo dài dai dẳng, phát sinh trong
cuộc sống hàng ngày nếu như không có sự quan tâm đúng mức của chính phủ Việt
nam và tiếng nói cộng đồng. Đó là nghề kiếm sống trên bãi rác.
Các bài liên quan
Chủ đề liên quan
Họ là những con người ngày ngày lầm lũi cúi mặt đào bới, tìm
kiếm những thứ gì có thể đổi thành tiền trên “núi rác”.
Họ ăn uống trên rác có ruồi nhặng bu đầy xung quanh, họ dừng bữa
ăn dở khi có xe rác đến, tất tả cầm đồ nghề, miệng vẫn còn nhai nhưng chân thì
chạy, mong mình là người chọn được nhiều rác “có giá” hơn so với đồng nghiệp.
Hầu hết các bãi rác lớn ngoại ô thành phố từ Bắc vào Nam nước
Việt đều có nhiều những người dân quanh khu vực sống nhờ rác thải từ thành phố
tập trung về. Thậm chí có những gia đình ở quê thiếu việc làm, không ruộng đất,
nhiều năm qua họ dìu dắt nhau đi hết bãi rác này đến bãi rác nọ để hành nghề
kiếm cơm từ rác.
Những bãi rác càng lớn càng mang lại cho nhiều người miếng cơm
ăn, manh áo mặc, thoát đói nghèo tức thời.
Hàng ngàn người ào ạt nhặt nhạnh ở một bãi rác từ hai giờ sáng,
có bãi rác họ đào móc đến tối mịt để đánh đổi sự sống còn hàng ngày cho chính
họ, cho gia đình họ.
Cuộc đời, sức khỏe tương lai của họ chắc rằng cái giá phải trả
còn lớn hơn nhiều so với những đồng tiền kiếm được từ sống chung cùng rác.Họ
vẫn biết độc hại nhưng vì miếng cơm họ đành chấp nhận, làm quen với nước rỉ mùi
hôi thối nồng nặc, mùi hóa chất xộc lên tận óc tăng dần theo nhiệt độ ngoài
trời.
Nhiều ngàn người đang đánh đổi sức khỏe mình vì sự sống còn đó,
chắc họ sẽ không miễn dịch các bệnh do tiếp xúc dài theo năm tháng cùng rác bẩn
gây ra. Bệnh đường hô hấp, bệnh đường tiêu hóa, bệnh da liễu, phụ khoa, các
bệnh truyền nhiễm khác từ họ sẽ lây lan ra khu vực theo cấp số nhân là điều
không tránh khỏi.
Một trong những mầm mống sinh ra dịch bệnh cho cộng đồng là từ
đây. Và trong hoàn cảnh Việt nam thực tại, sự quá tải các bệnh viện dành cho
người thu nhập thấp chắc chắn có nguyên nhân trên không phải là nhỏ.
Nhiều trường hợp đã chết bệnh vì rác, chết chém vì giành rác,
giành quyền làm cai bãi rác. Theo số liệu từ tổ chức khám bệnh miễn phí cho
người dân mưu sinh bằng nghề nhặt rác ở bãi Nam Sơn – Sóc sơn – Hà Nội, có kết
quả 100% phụ nữ đều mắc bệnh phụ khoa, ung thư vú, viêm nhiễm, bệnh ngoài da...
Thậm chí người kiếm sống bằng nghề bới rác ở đây bị cộng đồng khu vực tránh né,
nhất là chẳng ai muốn cùng họ nên vợ nên chồng.
Đa số người Việt nam hiện tại thờ ơ với những nguy hại lớn ảnh
hưởng xã hội nhưng lại xôn xao, phê phán, quan tâm những chuyện rất nhỏ gần như
mặc định xảy ra hàng ngày.
Hệ lụy từ việc sinh nhai trên bãi rác phải trả giá là quá đắt
cho những người dân hành nghề trực tiếp và cho người dân khu vực. Việc làm này,
nghề này nên phải kết thúc, không để tồn tại vĩnh viễn, cần sự quan tâm từ
Chính phủ và được chia sẻ mạnh hơn nữa từ cộng đồng.
Nên chấm dứt sự thật: một lượng rác lớn từ thành phố chở ra bãi
rác, rồi sau đó lại có một lượng rác nhỏ hơn nhưng độc hại hơn chở ngược về
thành phố. Và không ít hàng giả, hàng nhái, chai lọ, bao bì thực phẩm được tái
sử dụng từ những nguồn rác bẩn này.
Giải pháp giải quyết công ăn việc làm cho người dân không thể từ
bãi rác. Hơn nữa càng không nên so sánh trên thế giới vẫn còn những nước có
người dân sống bằng nghề bới rác như thói quen lập luận đổ lỗi cho đất nước vẫn
còn nghèo.
Hiện nay, nhiều nước phát triển sản xuất nhiệt điện từ rác thải.
Công nghệ này có nguồn nguyên liệu vô tận.
Các nhà máy này góp phần giải quyết rốt ráo tình trạng ô nhiễm
môi trường, ô nhiễm nguồn nước, đang ngày càng trở nên trầm trọng, đang đe dọa
cộng đồng do sự bế tắc, trì trệ, và xây dựng các nhà máy xử lý rác thải thực tế
thiếu công suất, ít hiệu quả ở Việt nam.
Việt Nam là nước đang thiếu điện trầm trọng cho những năm tới
đây. Nên chăng Chính phủ cần nghiên cứu, triển khai đầu tư xây dựng hàng loạt
nhà máy sản xuất điện từ rác thải của các thành phố, càng không nên quá cân
nhắc hiệu quả tài chính thay vì phải xây dựng những nhà máy sử lý rác thải vô
thưởng vô phạt.
Việc làm này mang lại nhiều lợi ích cho xã hội, vừa khắc phục
triệt để ô nhiểm, giảm dịch bệnh, mang lại sức khỏe cho cộng đồng, giảm chi phí
vô hình cho nhiều thế hệ phải phòng chữa bệnh vừa đem đến công ăn việc làm
chính đáng cho nhiều người lao động.
Trên những bãi rác, thấp thoáng hàng dài bóng người lầm lũi đang
cố nhặt thêm ít gạo nuôi gia đình, cho con ăn học.. với tâm trạng ngay ngáy lo
âu bãi rác này còn tồn tại được bao lâu khi đã quá đầy!
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền