Kính thưa Chú Nguyễn Ngọc Ngạn…
Cháu là Fan bất đắc dĩ của Chú, bất đắc dĩ là bởi vì sau một ngày làm việc mệt nhọc Mẹ
của cháu ưa thích ngồi trong góc phòng khách để xem phim Việt Nam: Asia,
Paris By Night, Vân Sơn... Thương nỗi đơn độc, nhớ nhà của Mẹ ở xứ người,
cháu cố gắng dành thì giờ coi chung cho Mẹ vui, nhờ vậy mà cháu giỏi tiếng Việt,
yêu thương quê mình hơn và cũng biết chú MC Nguyễn Ngọc Ngạn.
Cách đây hai ngày Mẹ cho cháu coi đoạn Video phỏng vấn Chú do cô Hoàng Anh
thực hiện, đến đoạn Chú Ngạn xin lỗi cô Hoàng Anh và giới trẻ, cháu khoái
qúa muốn cười, nhưng Mẹ cháu bảo: "Chú Ngạn có tài soạn kịch và diễn
kịch", riêng Bà Nội cháu thì bảo: "Chú Ngạn đạo đức giả".
Cháu rất shock trước những phản ứng gắt gao của Bà và Mẹ.
Tối hôm đó cháu thức khuya coi đi coi lại, và hôm nay viết thư này bày tỏ ý
tưỏng của mình với Chú:
Thứ 1: Cháu phục sự nhận xét
nói trên cuả Mẹ, người ta coi thì biết là dàn cảnh đó Chú Ngạn.
Thứ 2: Cuộc phỏng vấn nói về đề tài 30
tháng tư của Dân Tộc mình mà cháu có cảm tường như Chú Ngạn là người ngọai
quốc nào đó đang nói chuyện bàng quan của người khác chứ không phải là Ngày
Quốc Hận của mình, Ngày Đại Tang của Dân Tộc.
Thưa Chú Ngạn, ngày đó cũng là Ngày Đại Tang của
gia đình cháu, vì trong những ngày hấp hối của Miền Nam Việt Nam, Ba của
cháu cũng là Chiến hữu của Chú đã hy sinh nằm xuống để bảo vệ lý tưởng của
một Quân Nhân: Tổ Quốc - Danh Dự - Trách Nhiệm.
Chú bảo long weekend cũng không đúng, vì ngày đó
xứ Đức của cháu người ta phải đi làm, đi học.
Thứ 3: Những lời Chú nói trong cuôc PV Cháu
có cảm tưởng như Chú rành rọt, nghiên cứu và quảng cáo cho cơ quan
của CS hơi nhiều, vì Chú đã nhắc đi nhắc lại.
Thứ 4: Chú bảo không xài internet, và cho
rằng Internet là Rác.... Cháu ngạc nhiên và khâm phục Chú quá chừng, một
người không xài Internet mà sao chuyện gì Chú cũng biết, chuyện trên trời
dưới đất, biết hơn cả người xài Internet chuyên nghiệp .
Còn chuyện Rác thì theo cháu nghĩ cũng do mình,
nếu mình lấy tâm hồn Rác mà xử dụng Internet thì mình trở thành người xấu,
còn nếu mình có ý tưởng xử dụng Internet để học hỏi cầu tiến để vươn lên
thì chắc chắn sẽ hữu dụng vô cùng đó Chú Ngạn ạ.
Thứ 5: cháu nhận xét Chú Ngạn đã có lòng từ
bi, bác ái không đúng chỗ khi Chú thương và
tiếc những bầu show phải chịu tốn kém bỏ show 30 Tháng Tư, chú cũng dư biết
họ cũng làm bussiness mà, họ chỉ biết tiền và đâu có nghĩ đến nỗi tang thương của người khác, ngoài ra có người là đại gia đó
Chú Ngạn à.
Khi coi đến đoạn này cháu tự hỏi: Tại sao Chú Ngạn
không nói một lời thương tiếc những Chiến Sỹ Viêt Nam Cộng Hoà đã hy sinh
nằm xuồng để cho Chú được có đời sống Tự Do Dân Chủ An Lành ở Miền Nam Việt
Nam kể từ khi Chú di cư lánh nạn Cộng sản vào năm 1954?
Tại sao chú không một lời thương tiếc cho những
đồng bào ruột thịt cuả mình đã chết bởi ngày 30 Tháng Tư 1975 ở Quê Nhà,
trong đó có Chiến Hữu, đồng nghiệp và Thím Ngạn cùng con trai của Chú?.
Tại sao chú không thương tiếc bao người Phụ Nữ
Việt Nam bị hải tặc hãm hiếp, mang đi mất tích hoặc bán cho động mãi dâm,
có người đã trở thành điên loạn mà cháu đã gặp trong các bịnh viện tâm thần
ở khắp nơi?.
Tại sao Chú không thương tiếc cho những những tù
nhân lương tâm hiện nay vẫn bị tù tội, và thực
tế nhất có nhiều thanh niên trẻ tuổi ở Quê Nhà như cháu ăn chưa no lo chưa
tới nhưng muốn bày tỏ lòng yêu nước đã bị giam cầm, đánh đập tra khảo coi
như đã mất hẳn tương lai?
Tại sao và tại sao (??) cháu hoàn toàn không hiểu ra đó Chú Ngạn à!
Thưa Chú Ngạn, bà Nội của cháu dạy rằng:
Lòng Từ bi , bác ái không đúng chỗ sẽ bị lợi
dụng, làm thiệt thòi và làm gương xấu cho người khác.
Thứ 6: Mẹ cháu nói chú Ngạn có tinh thần
vọng ngoại, không trung thực khi phê bình về Văn hoá Việt-Nam, vô tình Chú
đã bôi bác Cội Nguồn Dân Tộc trước người trẻ như chị Hoàng Anh và chúng
cháu mà đáng lẽ ra chú Ngạn phải khuyên nhủ chúng cháu nên có một tấm lòng
Tri Ân.
Thực tế trước mắt là nhờ có Văn hoá Việt Nam nên Chú Ngạn có thể
làm MC để kiếm cơm thoải mái ở xứ người, trở nên giàu có, được nhiều người
mến mộ, riêng cháu thì rất hãnh diện nhờ Văn Hoá Việt Nam đã trở thành một
thanh niên hữu dụng ở đất nước tạm dung này.
Thứ 7: Bà nội cháu muốn nhắc với Chú rằng:
Ngày xưa khi chúng ta liều chết bỏ Quê hương ra đi vượt biên vượt biển,
chúng ta bị lăng nhục là ma cô, đĩ điếm, ngày nay thì Việt kiều
yêu nước, khúc ruột ngàn dặm. Xin Chú đừng tin vào những lời ve vãn đó bởi vì với bản chất "vắt chanh bỏ vỏ" cộng sản
chỉ xử dụng người trong một thời gian nào đó lúc cần.
Ở trong nước có biết bao Bà Mẹ liệt sỹ, đảng viên có công với cách mạng,
khi hết xài họ sa thải, tịch thu nhà cửa, "xử lý" không thương
tiếc như Dân Oan đầy đường đó Chú Ngạn à, rồi đến vụ chùa Bát Nhã Lâm Đồng
của Thiền sư Nhất Hạnh mà ai cũng biết là từng ủng hộ cộng sản, rồi đến ông
Tướng tàu bay, lúc sống quay lưng với nỗi đau của đồng bào, quay lưng với
vận mạng nguy vong của dân tộc, ông ấy đã hạ mình hoà hợp hòa giải, và sau
khi chết chỉ một nắm tro tàn cũng không được công sản cho phép an nghỉ ở
Quê hương.
Thứ 8: Mẹ cháu có nhận định rằng: Trong
cuộc phỏng vấn thay vì Chú nói một lời cảm thông với khán giả, là một nhà
Mô Phạm, Chú Ngạn đã thiếu tinh thần phục thiện, thiếu tinh thần "Tiên
trách hỷ, hậu trách bỉ" lại còn coi thường khán giả và lên tiếng dạy
đời những người đóng góp dù rằng không được nhẹ nhàng, chú Ngạn với lòng tự
hào là nhà giáo, nhà làm Văn hóa và với sự ăn nói lưu loát của nghề MC, Chú
đã biểu diễn một màn xin lỗi cô Hoàng Anh và giới trẻ chúng cháu về khuyết
điểm không đáng của người khác.
Dựa trên cách xử sự này thì cháu nghĩ rằng Chú Ngạn cũng đã nợ tuổi trẻ
Việt Nam chúng cháu một lời xin lỗi, vì Chú Ngạn đã quên câu UỐNG NƯỚC NHỚ
NGUỒN.
Kính,
Trần Hưng Quốc
|
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền