Saturday, January 4, 2014

Chị Trần Ngọc Anh bị côn an đánh nhập viện vì biểu tình tố cáo tội ác cộng sản


From: LanChi <
To:
Sent: Friday, January 3, 2014 3:14 PM
Subject:  Vote để yahoo trở lại như cũ 

Mấy tháng qua, Yahoo đổi và xâu chuỗi mails với nhau, gây trở ngại.

Xin vào đây để vote, yêu cầu yahoo trở lại như cũ. Xin gửi rộng rãi để mọi người biết: 



Chị Trần Ngọc Anh bị côn an đánh nhập viện vì biểu tình tố cáo tội ác cộng sản


chị Trần Ngọc Anh bị bọn du côn việt cộng gây thương tích

CTV Danlambao - Cuộc biểu tình sáng ngày 1/1/2014 của dân oan các tỉnh miền Nam đã nhanh chóng bị côn an đàn áp thô bạo, chị Trần Ngọc Anh bị đánh trọng thương phải nhập viện cấp cứu. Trong đoạn video dân oan biểu tình đã được phổ biến trên Danlambao, chị Ngọc Anh là người phụ nữ đi đầu, mặc áo dài trắng in dòng chữ “Trần Ngọc Anh - Bà Rịa Vũng Tàu: Nỗi cùng khổ của dân miền Nam sau ngày 30/4/1975. Đảng cộng sản Việt Nam hút máu dân lành - Hèn với giặc, ác với dân".

Đánh đập, trả thù vì tố cáo tội ác đảng cộng sản

Sau khi tuần hành từ 210 Võ Thị Sáu qua nhiều ngả đường, đoàn dân oan các tỉnh miền Nam đã tập trung tại công viên 30/4. Toàn bộ khu vực trước dinh Độc Lập nhanh chóng huyên náo bởi những biểu ngữ được giơ cao, những tiếng hô chống tham nhũng và đặc biệt xuất hiện nhiều tiếng gõ mõ tre.

Trước sự chứng kiến của đông đảo người dân, chị Trần Ngọc Anh đã công khai lên tiếng tố cáo tội ác của đảng cộng sản Việt Nam ngay giữa trung tâm Sài Gòn:

“Đồng bào hãy nhìn vào đây xem cái đảng cộng sản này có phải do dân vì dân hay không? Khắp 64 tỉnh thành, chúng cướp đất, cướp nhà, cướp tài sản của nhân dân. Chúng còn đánh đập nhân dân chúng tôi một cách dã man. Đây là đảng cướp chứ không phải cái đảng do dân vì dân như chúng nói”

“Yêu cầu nhà cầm quyền CSVN phải thực thi, tôn trọng nhân quyền và quyền sở hữu đất đai của nhân dân”.

“Đừng tin những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm”.

Biểu ngữ "Vô cùng thương tiếc cố ca nhạc sĩ Việt Dzũng" 
xuất hiện trong cuộc biểu tình sáng ngày 1/1/2014 tại Sài Gòn

Lo sợ những lời tố cáo đầy đanh théo và mạnh mẽ của chị Ngọc Anh, công an cộng sản lập tức được huy động để bao vây, đàn áp người dân. Chị Ngọc Anh bị 4 tên mật vụ xông đến giật biểu ngữ trên tay, đồng thời hai tên trong bọn chúng thúc mạnh cùi chỏ vào ngực chị. Chị Ngọc Anh liền hét lớn: “Tụi mày tính làm gì tao đây?”

Một tên hung hăng chửi bới: “D.M mày, mày đang ở trên đất nước này mà mày dám nói xấu chế độ hả?”. Vừa dứt lời, bọn chúng đá mạnh vào bụng chị, hai tên còn lại dùng chỏ tay đập tiếp vào mặt khiến chị Ngọc Anh ngửa, đầu đập mạnh xuống đất.

Trước trận đòn thù thô bạo của công an, chị Ngọc Anh ngất lịm đi nhiều phút. Khi tỉnh dậy thì đã nằm trên chiếc xe công an dùng để bắt nhốt dân oan. Nhiều người chứng kiến vụ việc cho biết, khi Ngọc Anh bất tỉnh, bọn chúng khiêng chị ném lên xe như một con vật.

Quá uất ức và đau đớn, chị Ngọc Anh tiếp tục la hét, tố cáo tội ác côn an cộng sản đến lạc giọng. Đến lúc cơ thể chị bất ngờ bị co giật, nôn mửa thì côn an mới chịu dừng xe để mọi người đưa chị vào bệnh viện cấp cứu. 

Khi được đưa vào bệnh viện Sài Gòn, trên người chị Ngọc Anh còn lại đúng 170.000 VNĐ. Một số bà con đi cùng bèn gom góp được 1 triệu đồng giúp chị đóng tiền viện phí. Do áp lực của công an, phía bệnh viện không chịu đưa kết quả khám bệnh và chụp siêu âm cho chị. Nhóm công an theo dõi bệnh viện còn dùng thủ đoạn hèn hạ khi nói với những người trong bệnh viện rằng chị Ngọc Anh là “phản động”, yêu cầu tránh xa. Tuy nhiên, sau khi được giải thích, mọi người đều thông cảm và ủng hộ việc làm của chị Ngọc Anh và bà con dân oan.


Dân oan 21 năm

Chiều ngày 2/1/2014, trao đổi với Danlambao, chị Ngọc Anh vẫn còn rất yếu, phải liên tục truyền nước. Trận đòn thù của công an khiến chị vẫn còn đau nhức ở phần đầu, xương chậu, cánh tay và phần  bụng...

Dù phải nằm viện cấp cứu, nhưng chị vẫn chưa thông báo cho gia đình vì sợ chồng con lo lắng.

Chị Trần Ngọc Anh sinh năm 1966, là dân oan kiên trì đấu tranh, khiếu kiện suốt 21 năm nay tại Bà Rịa - Vũng Tàu. Sau cái ngày gọi là 'giải phóng' vào năm 1975, gia đình chị bị ép phải bỏ nhà cửa để đi 'kinh tế mới' tại Xuyên Mộc (Bà Rịa Vũng Tàu). 

Bằng mồ hôi nước mắt, gia đình chị đã khai phá vùng rừng thiêng nước độc để trở thành mảnh đất trồng trọt. Đến năm 1986, quan tham cộng sản kéo đến cướp trắng toàn bộ đất đai của chị, đẩy tất mọi người vào một vùng sâu và xa hơn cũng có tên gọi là 'kinh tế mới'.

Bắt đầu lại từ đôi bàn tay trắng, gia đình chị Ngọc Anh tạo dựng lại sự nghiệp bằng máu và nước mắt, tạo lập được 5ha đất trồng. Năm 1993, bọn quan tham cộng sản lại tiếp tục kéo đến cướp trắng toàn bộ khu đất nhà chị để chia chác cho nhau.

Từ ngày ấy, gia đình chị lâm vào cảnh khốn cùng, phải lăn lộn từ Bắc vào Nam đội đơn khiếu nại. 

Năm 2009, chị Ngọc Anh bị côn an Hà Nội đánh đập dã man khi đi khiếu kiện. Quá uất ức, chị liền mang xăng đến trước cửa nhà thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đòi tự thiêu. Vừa đổ xăng lên người thì chị bị đám mật vụ dưới trướng ông Nguyễn Tấn Dũng bắt giam và bỏ tù 15 tháng trời.

Quãng thời gian ở trong tù cũng là thời điểm mà chị hiểu rõ thế nào là 'phản động'. Đó cũng là quãng thời gian mà chị phải hứng chịu những nỗi đau đớn, đọa đày khi phẩm giá con người bị chà đạp thậm tệ.

Ra tù, ngày đầu tiên về nhà, chị Ngọc Anh dùng dao rạch vào đùi, khắc lên thịt những vết xẹo lớn gồm ba chữ “Hận Cộng Sản”.

Chị Trần Ngọc Anh chia sẻ: Ngày nào chế độ cộng sản còn tồn tại thì ngày ấy nỗi oan khiên của gia đình chị không bao giờ được giải quyết. Đấu tranh cho dân chủ là con đường duy nhất để quyền sống của nhân dân được tôn trọng. 


chị Trần Ngọc Anh bị bọn du côn việt cộng gây thương tích


Video:  Chị Trần Ngọc Anh la hét, tố cáo tội ác côn an cộng sản đến lạc giọng sau khi bị CA đánh đập và ném lên xe. Đến lúc cơ thể chị bất ngờ bị co giật, nôn mửa thì côn an mới chịu dừng xe để mọi người đưa chị vào bệnh viện cấp cứu.

Tố cáo hành vi côn đồ - vu khống, bắt người trái pháp luật của Công an Việt Nam tại Tp Đà Nẵng

Anh Nguyễn Đức Quốc
Kính gửi:
  • Toàn thể đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước
  • Các chính phủ dân chủ tự do khắp hoàn vũ
  • Các tổ chức nhân quyền quốc tế

Xin tố cáo trước công luận toàn cầu và đồng bào Việt Nam trong lẫn ngoài nước về hành vì côn đồ. vu khống, bắt người trái pháp luật của Công an Cộng sản Việt Nam tại Thành phố Đà Nẵng ngày 07 và 08-12-2013
Nội dung sự việc:
Vào tối ngày 07-12-2013, lúc 22h45 phút, tôi cùng vợ chồng anh Lê Anh Hùng - Lê Thị Phương Anh, trú tại Tp Đông Hà, tỉnh Quảng Trị, đến thuê phòng số 203 và 202 Nhà nghỉ Hồng Ngọc, đường Nguyễn Huy Tự, quận Liên Chiểu, thành phố Đà Nẵng. Xin lưu ý: anh Hùng là người đã rất nhiều lần lên tiếng tố cáo những vi phạm tày trời của lãnh đạo cao cấp Cộng sản Việt Nam.

Sau khi nhận phòng tại Nhà nghỉ nói trên được 15 phút, có hơn 20 kẻ lạ mặt bất ngờ đạp tung cửa phòng của tôi (đang khi tôi cầu nguyện), và phòng của hai bạn tôi (đang khi họ chuẩn bị ngủ). Tất cả bọn đều mặc thường phục.
Sau khi bắt chúng tôi ngồi yên, họ liền tự xưng là công an Thành phố Đà Nẵng, nhưng thái độ rất côn đồ, đầy vẻ uy hiếp và bắt đầu lục soát kiểm tra cách thô bạo.
Tôi nói với họ: “Các anh là công an, đại diện pháp luật, tại sao vào phòng tôi không gõ cửa? Các anh đã không mang sắc phục, lại còn đạp tung cửa xông vào, rõ ràng có hành vi xâm phạm chỗ ở của người khác và có biểu hiện uy hiếp cướp giựt… Các anh kiểm tra phòng của chúng tôi tại sao không có mặt của chủ nhà nghỉ cũng như sự đồng ý của chúng tôi trước, giữa lúc chúng tôi đang nghỉ ngơi?”
Nghe thế, bọn họ liền gọi chủ nhà nghỉ và một người mang sắc phục công an lên. Tôi nói tiếp: “Nếu thực sự các anh là công an thì chúng tôi đây cũng là công dân, các anh cần phải tôn trọng chứ?” Nhưng họ đã bắt chúng tôi phải im lặng. Có một tên cắt tóc kiểu đầu đinh (sau này tôi biết tên là Dũng) và nhiều tên khác xông vào định đánh tôi và cô Phương Anh.
Sau đó họ thu giữ hành lý, bắt chúng tôi xuống phòng lễ tân và lục soát khắp cả thân thể ba người chúng tôi với lý do vu khống: mang theo hàng lậu!?! Lát sau, họ yêu cầu chúng tôi phải lên xe về đồn công an quận Liên Chiểu “để làm việc”. Hùng, Anh và tôi không đồng ý: “Chúng tôi yêu cầu các anh muốn “làm việc” với chúng tôi thì phải “làm việc” tại nhà nghỉ, vì chúng tôi là công dân tự do, hợp pháp, thuê nhà nghỉ có giấy tờ đăng ký hẳn hoi. Các anh phải làm đúng những gì pháp luật qui định. Hơn nữa, tự xưng là công an, các anh phải chứng minh điều này bằng cách cho chúng tôi xem giấy tờ trước khi làm việc”. Chẳng những không đồng ý, họ còn nạt nộ cả ba chúng tôi và đối với cô Phương Anh thì có hành vi rất lỗ mãng. Sau một hồi tranh cãi, tôi nói: “Chúng tôi sẽ hợp tác với các anh với điều kiện các anh phải lập biên bản có chủ nhà nghỉ chứng kiến, vì chủ nhà nghỉ có trách nhiệm với khách thuê phòng”.
Nghe thế, bọn họ rút ra một tờ giấy, nói là để ghi những gì tạm giữ của chúng tôi. Sau khi kiểm tra tất cả các tài sản của tôi, họ thu giữ : 01 máy ảnh hiệu Nikon D90 kèm ống kính, 01 máy thu âm, 01 Điện thoại cầm tay, 01 tài liệu “14 điều cam kết mà Việt Nam đã ký tại Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp Quốc”, 01 tài liệu “Công ước chống tra tấn của Đại Hội Đồng Liên Hợp Quốc”, 01 tài liệu “Nhật ký làm việc với phòng PA 61 công an thành phố Đà Nẵng (Nguyễn Văn Thạnh)”, 01 xe gắn máy và giấy tờ tùy thân (CMND). Họ cũng thu giữ của anh Hùng và chị Anh 01 máy laptop hiệu Dell, 02 điện thoại cầm tay, 31 cuốn “Cẩm nang Thực thi Quyền Con người”, 01 xe gắn máy và giấy CMND của anh Hùng. Trong khi họ làm biên bản thu giữ tài sản, tôi lấy máy ảnh để ghi hình việc làm của họ, thì tên Dũng và hai tên khác xông vào giật máy ảnh, bắt để tại bàn. Cả máy thu âm tôi đang mở chế độ thu cũng bị họ tắt đi rồi xóa dữ liệu trong đó. Các điện thoại cũng không cho chúng tôi rờ đến, sợ chúng tôi liên lạc với người nhà. 
Viết xong, họ đọc cho chúng tôi nghe. Sau đó anh Hùng yêu cầu cho xem nội dung biên bản. Họ không đồng ý. Ngược lại tên Dũng còn lớn tiếng nói: “Các anh đã nghe rõ chưa?” Tôi trả lời: “Chúng tôi đã nghe các anh đọc, nhưng chúng tôi chưa được đọc nội dung những gì các anh viết về tài sản bị tước đoạt của chúng tôi thì làm sao chúng tôi ký được chứ? Đề nghị các anh cho xem và lập thành hai bản, mỗi bên cất giữ một bản”. Nhưng tên Dũng vẫn cứ lớn tiếng nhắc lại nhiều lần câu hỏi hồi nãy: “Các anh đã nghe rõ chưa?”, và tôi vẫn trả lời y như cũ. Tên Dũng lại trơ tráo: “Các anh không có quyền đọc nội dung biên bản, cứ ký vào là xong!”. Tôi nói: “Các anh giữ tài sản của chúng tôi rồi viết biên bản mà không cho chúng tôi xem nội dung, như vậy các anh đã vi phạm pháp luật. Còn chúng tôi chỉ đòi hỏi quyền lợi của chúng tôi theo như pháp luật qui định. Yêu cầu các anh niêm phong tất cả tài sản của chúng tôi mà các anh đang tạm giữ”. Nhưng bọn họ vẫn một mực từ chối cách vô lý.
Tôi đành phải nói tiếp: “Các anh tự xưng mình là Công an, yêu cầu các anh tôn trọng pháp luật. Là người thi hành pháp luật, các anh phải tôn trọng pháp luật cách gương mẫu. Nếu cứ ép chúng tôi như thế này thì bắt buộc chúng tôi phải nghĩ các anh là côn đồ đội lốt công an”. Tên Dũng lại lớn tiếng với tôi: “Anh có lỗ tai không? Tôi hỏi các anh đã nghe rõ chưa?” Tôi không trả lời mà chỉ hỏi lại: “Anh có phải là con người không? Tại sao tôi nói mà anh không hiểu? Chỉ có loài khỉ mới không hiểu tiếng nói của con người!”… Sau đó tên Dũng ra lệnh cho chủ nhà nghỉ phải ký làm chứng vào biên bản. Tôi lại nói với hắn: “Anh không được ép họ ký khi họ chưa được xem nội dung bản văn”. Hắn nghênh ngang trả lời: “Chúng tôi có quyền, cấm các anh không được chỉ bảo cho chủ nhà nghỉ”.
Rốt cục tên Dũng ra lệnh cho hơn 20 kẻ trong bọn bắt ba người chúng tôi lên xe công an đang đậu trước cửa nhà nghỉ. Tôi yêu cầu họ để chúng tôi tự đi bằng xe của mình, không thì họ phải chở chúng tôi bằng xe máy của chúng tôi. Bốn tên liền chụp lấy tay tôi và tước chìa khóa. Họ tống tôi và vợ chồng anh Hùng lên chiếc xe bảy chỗ của họ, trên đó đã có năm công an ngồi sẵn, rồi rồ máy chở chúng tôi đi. Khi xe đang chạy, anh Hùng nói với những người trên xe: “Các anh nên nhìn hoàn cảnh của đất nước trong thời kỳ khó khăn này mà cứu nguy cho Dân tộc! Các anh thấy hiện nay tham nhũng tràn lan, lãnh thổ đất nước đang mất dần do bị ngoại bang xâm chiếm! Các anh nên nghĩ lại mà hành động để cho Đất nước thoát khỏi nghèo nàn! Mỗi người chúng ta đều có trách nhiệm gìn giữ lãnh thổ cho Tổ quốc”. Không thấy ai trả lời gì…
Họ đưa chúng tôi đến đồng công an phường Hòa Minh, nhốt mỗi người một phòng. Tôi yêu cầu họ mở cửa vì tôi không phải là tội phạm, nhưng họ khóa hẳn lại. Hơn một giờ sau, có hai người mặc thường phục vào làm việc với tôi, đề nghị tôi khai rõ lý lịch. Tôi nói với hai kẻ lạ mặt này: “Xin lỗi, tôi không biết các anh là ai. Các anh vui lòng tự giới thiệu!”. Họ nói: “Chúng tôi là công an…”. Tôi lại hỏi: “Nếu các anh là công an sao không mặc sắc phục để làm việc?”. Một trong hai người lớn tiếng nói với tôi: “Anh có biết bây giờ là mấy giờ không mà bắt chúng tôi mặc sắc phục?” Tôi trả lời: “Tôi không bắt mà tôi đề nghị là công an khi làm việc với công dân phải mang sắc phục, có biển tên, số hiệu và cấp bậc đầy đủ”. Rồi hỏi họ: “Xin anh cho biết bây giờ là mấy giờ, vì điện thoại của tôi đã bị những người lạ mặt trong nhóm các anh thu giữ”. Họ trả lời là 1g35 phút. Tôi nói: “Các anh biết khuya như vậy rồi mà còn bắt tôi vô cớ và hành tôi phải khai với các anh, trong khi tôi không làm gì sai trái. Các anh có biết là tôi cũng quá mệt không?”.
Họ gọi một công an mang sắc phục vào, có tên trên biển là Mai Trọng Đức. Tôi nói: “Anh Đức à, tôi sẽ làm việc với anh còn hai người này tôi không biết họ là ai, xin anh mời họ ra khỏi chỗ này”. Viên công an giới thiệu: “Đây một là Hoàng Đình Tâm và một là Đoàn Văn Trường, cả hai đều là công an, anh cứ khai với họ”. Tôi không đồng ý và nói: “Theo nguyên tắc, tôi không bao giờ làm việc với những người lạ mặt tôi chưa hề gặp. Đề nghị anh thông báo với họ ra ngoài, để tôi hợp tác làm việc với anh”. Hai người đó đi ra ngoài rồi quay vào trở lại đưa cho viên công an tên Đức một tờ giấy có đề “Sơ yếu lý lịch” để tôi điền vào mọi chi tiết. Tôi trả lời: “Tôi không bao giờ khai lý lịch với các anh! Nếu các anh muốn làm việc thì tôi sẽ khai với các anh chỉ những gì liên quan chỗ ở và công việc của tôi, còn lý lịch đầy đủ của tôi, tôi không khai, vì tôi không phải tội phạm hay đi xin với các anh việc làm. Các anh là những điều tra viên ngành công an, hãy cứ sưu tra lý lich của tôi tại địa phương tôi cư trú”.
Tên Dũng ở ngoài đi vào lớn tiếng hăm dọa: “Bây giờ anh có khai không? Chúng tôi yêu cầu anh khai rõ lý lịch với chúng tôi, phần anh không được yêu cầu chúng tôi bất cứ một điều gì”. Bức xúc trước những lời nói và thái độ lỗ mãng của tên Dũng vốn đã nhiều lần ăn nói bất lịch sự, vô văn hóa và coi thường pháp luật, tôi đốp lại: “Nếu các anh làm việc thì đề nghị chúng ta cùng nhau làm việc trên tinh thần thượng tôn pháp luật, các anh ép tôi thì tôi sẽ không trả lời và giữ quyền im lặng. Còn nếu các anh cưỡng bức tôi, tôi sẽ tố cáo các anh… Các anh nên biết tôi là người Công giáo, rất ghét sự dối trá, vu khống, hồ đồ… Tôi cũng nói cho các anh biết: tôi không sợ tù cũng chẳng sợ chết. Đừng hòng bắt nạt, ép buộc tôi. Tôi chỉ tôn trọng một điều là sự thật”. Nghe thế, tên Dũng lủi ra, còn viên công an tên Đức đưa cho tôi một tờ giấy và yêu cầu tôi viết nội dung theo ý của bọn họ. Tôi phản ứng ngay, trả giấy viết lại mà nói: “Nếu theo ý các anh thì các anh cứ tự viết, tự khai và tự làm việc. Tôi thấy các anh là những kẻ đang sống ngoài vòng pháp luật rồi đó”…
Sau đó họ lại đưa giấy cho tôi lần nữa và buộc tôi ghi rõ quan hệ như thế nào với vợ chồng anh Hùng. Không đồng ý đề nghị của họ, tôi nói: “Thông báo cho các anh biết: tôi chỉ viết những gì diễn ra khi tôi ở tại nhà nghỉ, những hành động sai trái của các anh từ đó cho đến bây giờ thôi, còn chuyện quan hệ của chúng tôi là chuyện riêng tư, các anh không được xen vào, vì chúng tôi là những công dân tự do, có quyền riêng tư bí mật của chúng tôi. Các anh không nên quan tâm đến mối quan hệ giữa chúng tôi. Còn nếu thấy chúng tôi có tội thì các anh cứ bắt, cứ bỏ tù như đã từng tùy tiện bắt giam và bỏ tù nhiều người”…
Cuối cùng họ cũng phải đồng ý, và tôi đã viết tất cả những gì họ đã làm: bắt bớ và giam giữ ba người chúng tôi từ lúc 23g ngày 07-12-2013 một cách vô cớ và vô luật. Viết xong, tôi giao cho họ, cái tay tên Hoàng Đình Tâm viết lại nội dung của tôi vào Biên bản lấy lời khai. Đến 4g30 ngày 08-12-2013, “buổi làm việc” mới kết thúc. Tôi hỏi họ: “Các anh thấy tôi có tội gì, hãy trả lời cho tôi nghe”. Một người khoảng chừng 55-57 tuổi, mặc thường phục (tự giới thiệu tên Anh và được những công an phường Hòa Minh gọi là Sếp) trả lời với tôi: “Anh không có tội gì hết!” Tôi nói với ông ta: “Như vậy người của anh đã vu khống và bắt giữ tôi hoàn toàn trái pháp luật. Tôi sẽ tố cáo các anh”. Ông ta trả lời: “Anh không hiểu đâu!” và đi ra ngoài.
Đến 5g sáng 08-12-2013, họ làm việc với chị Phương Anh mới xong, còn với anh Lê Anh Hùng thì đến 5g30. Phía Công an tạm giữ của anh Hùng 01 máy Laptop và hai điện thoại của hai vợ chồng cũng như các tài liệu “Nhân quyền” và “Công ước Chống tra tấn” của chúng tôi
Tôi viết đơn tố cáo này gửi cho công luận hoàn vũ và toàn thể Đồng bào Việt Nam trong lẫn ngoài nước được biết hành vi vu khống, bắt bớ và giam giữ người trái pháp luật của cảnh sát hình sự công an thành phố Đà Nẵng. Xin thân hữu quốc tế và toàn thể đồng bào cùng chúng tôi cực lực lên án những hành vi sai trái của lực lượng Công an cộng sản Việt Nam tại Thành phố Đà Nẵng. Yêu cầu họ nhanh chóng trả lại tài sản cá nhân cho anh Hùng và những tài liệu hợp pháp cho chúng tôi. Họ phải công khai xin lỗi chúng tôi về những hành vi sai trái của họ.
Một điều khôi hài lố bịch là công an lại ngang nhiên làm những trò côn đồ vô luật này trong chính Ngày Nhân quyền Quốc tế, và ngay sau khi nhà nước Việt Nam ngồi vào ghế Hội đồng Nhân quyền, ký Công ước chống tra tấn của LHQ và đặt ra “Ngày Pháp luật Việt Nam”.
Thừa Thiên Huế, ngày 09-12-2013

Người tố cáo
Nguyễn Đức Quốc



Biếm họa Kuoc Kuoc (Danlambao)


No comments:

Post a Comment

Nhân quyền và bạo quyền

VTV-[Trang Lê Mới Nhất] chửi từ nhà ra phố, Trọng Lú sợ vỡ mật

https://www.youtube.com/results?search_query=Trang+L%C3%AA+%28B%C3%A0+Ngo%E1%BA%A1i%29

Featured Post

Bản Tin cuối ngày-19/11/2024

Popular Posts

My Blog List