Thursday, January 9, 2014

Dấu hiệu ngày tận thế của một chế độ độc tài


Dấu hiệu ngày tận thế của một chế độ độc tài


Cùng Đinh (Danlambao) - Nhà nước nào chẳng có Hiến Pháp, nhưng rất ít nhà nước trong Hiến Pháp mặc định quyền cai trị toàn diện và tuyệt đối thuộc về một đảng mà lại là đảng Cộng sản như ở Việt Nam.

Việc trưng cầu dự thảo Hiến Pháp năm 2013 vừa qua thực chất đảng Cộng sản Việt Nam không muốn. Nhưng vì quá bất cập, ngày càng lộ rõ bản chất cực đoan, đi ngược xu thế tất yếu của lịch sử và thời đại, hơn nữa do làn sóng đấu tranh đòi dân chủ ngày một dâng cao khiến đảng Cộng sản Việt Nam không còn cách nào khác, buộc phải lợi dụng “súng ống” và bộ máy “láo toét” trong tay bày ra việc này để tiếp tục lừa bịp, ăn cắp quyền phúc quyết của dân chúng, níu kéo chút quyền lực hão trước khi chế độ này phải cuốn gói về với ông tổ Marx – Lenin của họ ở bên kia thế giới.

Ai cũng biết việc tổ chức trưng cầu dự thảo Hiến Pháp năm 2013 này là do đảng Cộng sản Việt Nam chỉ đạo, tổ chức và giám sát. Nhưng vì không thể trực tiếp đưa bàn tay lông lá của mình ra làm được nên buộc họ phải ngụy tạo bằng hệ thống “Nhà nước của dân” để thực hiện.

Tổ chức nhà nước nào chẳng có các cơ quan: Quốc Hội, Tư pháp và Chính Phủ, cho nên dù dự thảo Hiến Pháp có đưa ra trưng cầu và dân chúng có tham gia thế nào chăng nữa thì các cơ quan kia và các vị hiện đang đứng đầu các cơ quan ấy trước mắt cũng ít bị suy suyển. Bên Quốc Hội, cơ quan soạn thảo Hiến Pháp năm 2013 tuyên bố “không có vùng cấm”, “mọi người được tự do phát biểu ý kiến của mình…” cũng chỉ là chuyện thường tình, nhưng không ngờ lúc ấy trên các kênh thông tin lại rộ lên dư luận đề nghị đưa Điều bốn ra khỏi Hiến Pháp lần này. Biết đâu sự việc lại có thể bùng lên thành mồi lửa châm ngòi cho đông đảo công chúng biến điều mong mỏi xưa nay thành sự thật. Nguy cơ tiềm ẩn đang đe dọa trực tiếp đến quyền độc tài cai trị Nhà nước của đảng Cộng sản Việt Nam không dễ xem thường. Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đâu có lường trước được sự việc lại có thể nghiệt ngã đến như vậy, quả bóng bây giờ lại rơi ngay vào chính thủ lĩnh của gần ba triệu “lực lượng tiên phong” là mình, kẻ chủ mưu đã phát đi thông điệp “sửa đổi Hiến Pháp năm 2013” này.

Chủ tịch Nước, Thủ tướng Chính phủ và Chủ tịch Quốc hội, những kẻ cùng hội, cùng thuyền càng im ắng bao nhiêu thì Nguyễn Phú Trọng càng cuống cuồng bấy nhiêu. Cụ thể như trong buổi làm việc với Tỉnh ủy Vĩnh Phúc ông ta đã không thể kìm nổi, mất bình tĩnh đến mức buộc phải sổ ra lời khuyến cáo, dọa bóng những ai tham gia dự thảo Hiến Pháp năm 2013 trái ý mình. Dẫu ai có bảo Trọng lú, Trọng ngu đi chăng nữa và dù có phải đơn thương độc mã Nguyễn Phú Trọng cũng quyết tử thủ đến cùng để cố giữ cho bằng được Điều bốn Hiến Pháp năm 2013 bằng bất cứ giá nào.

Thế rồi Hiến Pháp năm 2013 đã được thông qua một cách dễ dàng, thực ra đó cũng là điều dễ hiểu bởi guồng máy “súng ống” và tuyên truyền “láo toét” đầy ân huệ kia sao lỡ phản chủ, hơn nữa Quốc Hội hiện nay cũng chỉ là cơ quan dân bầu trá hình của đảng. Biết vậy, giá cứ im đi còn bớt thối, đằng này trên các phương tiện thông tin lề đảng, có những vị với đầy đủ học hàm, học vị hẳn hoi, đồng thời là đại biểu Quốc hội – “đại diện cho cử tri” đấy lại thản nhiên phát biểu: “đông đảo”, “đại bộ phận” thậm chí “phần lớn” nhân dân đồng thuận với nội dung bản dự thảo Hiến Pháp sửa đổi năm 2013. Tuy nhiên bất kỳ ai thử về một xóm hoặc khu phố nào đó hỏi những người dân ở đây xem có mấy người nhìn thấy, chưa nói là được đọc cái bản dự thảo Hiến Pháp này, chúng tôi dám chắc sẽ có kết quả hoàn toàn trái ngược với lời phát biểu của những vị đại biểu kia.

Qua đó mới thấy “đảng ta” rất thành công trong việc nuôi “lũ vẹt cảnh”, sẵn sàng bán rẻ danh dự, chẳng ngại đem cái mặt thớt ra đánh đĩ cùng thiên hạ. Trơ trẽn, mặc nhiên dối trá, lừa bịp không hề biết xấu hổ.

Đúng thực tế, thì chỉ có thiểu số hoặc rất ít người (kể cả đảng viên) do ngộ nhận hoặc trót dính sợi dây bổng lộc hậu hĩnh đang hưởng, không thể thoát khỏi ý thức hệ mà đồng tình với bản Hiến Pháp năm 2013 vừa rồi. Cho nên, nay Quốc Hội có thông qua đi chăng nữa thì bản Hiến Pháp này đâu có xứng đáng là khế ước – tâm nguyện của đông đảo nhân dân Việt Nam. Cố tình bám giữ bản dự thảo Hiến Pháp năm 2013 này là để níu kéo quyền lực chứ đâu phải vì dân tộc. Bởi không theo kịp xu thế phát triển của thời đại nên Hiến Pháp năm 2013 sẽ không thể có sức sống, rồi cũng chỉ lay lắt như “loài tầm gửi” trên thân cây gỗ mục, một món nợ, một nỗi nhục để lại cho muôn đời con cháu!

Ở Việt Nam, chế độ toàn trị cho phép những người cộng sản được độc quyền quyết định mô hình xã hội thông qua các kỳ đại hội đảng của mình. Mặc dù hiện nay không còn trên “đỉnh cao” của “thời kỳ quá độ tiến lên chủ nghĩa xã hội”, buộc phải tụt xuống nấc thang thấp hơn là “định hướng xã hội chủ nghĩa” một cái tên thật mỹ miều không đâu có; nhưng bản chất háo danh, hiếu thắng đến cực đoan của những người cộng sản vẫn không hề thay đổi. Biểu hiện sinh động nhất là ngay từ năm ba mươi của thế kỷ trước, khi vừa mới ra đời đảng này đã có những khẩu hiệu “bất hủ” định hướng cho tiêu chí hành động của mình là: “Trí, phú, địa hào; đào tận gốc, trốc tận rễ!”, hoặc cực kỳ “văn hóa” sau này như: “Triệt để bài trừ ma túy, thầy bói và chó dại!”, “Mua công trái là yêu nước!” thậm chí rất kêu: “Tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội!”. Khẩu hiệu treo khắp hang cùng ngõ hẻm, nhưng đất nước cứ tụt hậu, tắc tị, đời sống dân chúng mỗi ngày thêm khốn khó, những khẩu hiệu kia mai mốt dần, rồi câm bặt, vứt xó.

Từ đấy ta mới thấy các lực lượng “thù địch”, “phản động” như Hoa Kỳ cách đây trên 140 năm trong diễn văn Gettysburg Tổng thống Abraham Lincoln có câu: “Từ dân, do dân và vì dân” hoặc trong miền Nam 40 - 50 năm trước khẩu hiệu cũng chỉ có đúng bảy chữ: “Tổ quốc, danh dự và trách nhiệm!” sao thấy khúc triết, ý nghĩa và đầy đủ đến thế, thậm chí luôn luôn đúng, hay gấp nhiều lần những câu khẩu hiệu của những người cộng sản đang treo nhan nhản bấy lâu.

Ở nước ta, hàng ngày cứ đến chương trình phát thanh quân đội nhân dân, mở đầu với câu: “Quân đội ta trung với nước, hiếu với dân;…, kẻ thù nào cũng đánh thắng!” hoặc trong mười hai lời thề, dù ông Hồ Chí Minh người đẻ ra Quân đội nhân dân Việt Nam có đạo lời thề của Quân Giải phóng nhân dân Trung Hoa là: “quân đội ta từ nhân dân mà ra, vì nhân dân mà chiến đấu!” thì cũng đã khẳng định chức năng của Quân đội nhân dân Việt Nam là bảo vệ tổ quốc, hoàn toàn không vì một nhóm lợi ích, cá nhân nào khác.

Đất nước nào chẳng vậy, quân đội là để bảo vệ tổ quốc. Trừ xã hội phi dân chủ, vì lợi ích nhóm và bằng mọi thủ đoạn mà chế độ độc tài lưu manh hóa, lôi kéo, biến lực lượng này thành công cụ phục vụ cho riêng mình, sao nhãng trách nhiệm thiêng liêng của dân tộc.

Lực lượng công an với hai chữ đi kèm là NHÂN DÂN cũng đã ẩn chứa đây là lực lượng của nhân dân và vì sự bình yên của nhân dân, chứ hoàn toàn không có sự đối lập với lợi ích hợp pháp của nhân dân. Cho nên lực lượng này cũng không thể là công cụ riêng của nhóm lợi ích nào cả.

Một lực lượng bảo vệ vòng ngoài, một lực lượng đảm bảo trật tự bên trong xã hội, nước nào chẳng có hai lực lượng này. Thế nhưng gần đây nhiều lần trên các kênh thông tin lề đảng phát đi, phát lại thông điệp của Tổng bí thư đảng Cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng bài nói chuyện với hai lực lượng này lại khẳng định: Quân đội nhân dân Việt Nam và Công an nhân dân là hai lực lượng “sống còn của chế độ”!

Lâu nay từng ngày, từng giờ chuyện giang sơn trước họa xâm lăng nóng bỏng của đế quốc Đại Hán, chuyện dân oan sôi sục vì tham quan ô lại, nền kinh tế ngày càng tụt hậu so với những nước trong vùng, nội bộ đầy dẫy những phe phái lợi ích Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đâu có quan tâm, quyết sách gì, ông ta chỉ quan tâm, chú trọng đến “chế độ”, nói cách khác là sự tồn vong của đảng Cộng sản Việt Nam hay cụ thể hơn nữa là cái ghế quyền lực của mình!

Một khi tướng đã buông xuôi, bỏ mặc giang sơn và thờ ơ tới sự bình yên của dân chúng, hô quân về giữ thành (chế độ) cũng có nghĩa thể chế này đã bất lực, thua cuộc, chỉ còn phương sách lui quân cố thủ, được ngày nào hay ngày ấy, vô hình trung đã phát đi cho chúng ta một thông điệp: Chế độ này sắp tới ngày cáo chung!

Sài Gòn, tháng 01/2014



Thỏa Hiệp ngầm 05-07-2020 là ngày thực hiện đợt  1
 "Sát nhập nước Việt Nam".

TS KERBY ANDERSON NGUYỄN

10 giờ sáng ngày 08-04-2013, Thiếu tướng Hà Thanh Châu, Chính Ủy Tổng Cục Công Nghiệp Quốc Phòng (Chủ Nhiệm Tổng Cục là Trung Tướng Nguyễn Đức Lâm) được Luật Sư William Lê hướng dẫn đến Sở Di Trú King County, Seattle, tiểu bang Washington State, nạp đơn “xin tỵ nạn chính trị”, sau 2 tuần lễ ông và vợ ông đi thăm 3 người con đang là “du học sinh” ở tiểu bang này.

Bốn ngày sau, qua trung gian của 1 “viên chức” cao cấp Hoa Kỳ, ông trao cho chủ bút Tạp Chí Foreign Policy Magazine một tập tài liệu “tối mật”, có liên quan đến sự sống còn của nước Việt nam, dự trù sẽ đăng tải cuối năm 2013. Tập tài liệu này, do người anh vợ của ông,Thiếu Tướng H.T.T. làm Chính Ủy Tổng Cục 2, dưới thời Tổng Cục Trưởng Trung Tướng Nguyễn Chí Vịnh, chép lại nguyên văn từ cuốn băng nhựa AKAI mang bí số ML887, ghi âm những cuộc họp bí mật của các nhà lãnh đạo Việt Nam: Nguyễn Văn Linh, Lê Khả Phiêu, Đỗ Mười, Lê Đức Anh, Nông Đức Mạnh và Trung Cộng: Giang Trạch  Dân (sinh năm 1926), Lý Bằng, Lương Quang Liệt, Diệp Tuyển Ninh, Dương Đắc Chí, Hứa Thế Hữu… tại Thành Đô, thảo luận các thỏa hiệp sát nhập nước Việt Nam vào lãnh thổ “Trung Quốc”.

Chúng tôi (tác giả bài viết này), hiện làm “bỉnh bút” cho tờ Foreign Policy Magazine, nên được phổ biến bằng Việt ngữ, giới hạn, trong vòng thân hữu.

Thật ra, các cam kết “giao nước Việt Nam cho Trung Quốc”, đã được “ký” bằng “lời hứa danh dự ” của ông Hồ Chí Minh với 2 Đại Tướng Tàu Trần Canh và Vị Quốc Thanh, thay mặt cho Mao Trạch Đông vào năm 1926. Bốn năm sau, năm 1930, thành lập Đảng Cộng Sản Việt Nam, ông Hồ khẳng định một lần nữa với Tổng Lý Chu Ân Lai:“Việt Nam và Trung Quốc tuy hai mà một. Một dân tộc. Một Nền văn hóa. Một phong tục. Một tổ quốc. Nếu giúp chúng tôi thắng Pháp, thắng Nhật, thắng  tất cả bọn tư bản vùng Đông Nam Á, nắm được chính quyền, thì nợ viện trợ sẽ hoàn trả dưới mọi hình thức, kể cả cắt đất, cắt đảo, lùi biên giới nhượng lại cho Trung Quốc, chúng tôi cũng làm, để đền ơn đáp nghĩa….”

Ngày 14-09-1958ông Hồ chỉ thị Thủ tướng Phạm Văn Đồngký “công hàm” giao đứt quần đảo Hoàng Sa cho Mao Trạch ĐôngLê Duẩn (tên thật Lê Văn Nhuận: 1907-1986) chết ngày 10-07-1986, ôngNguyễn Văn Linh (Mười Cúc) lên nắm chức Tổng Bí Thư, tức khắc nối lại bang giao với Trung Quốc bằng 1 câu nói để đời trong lịc sử: “Tôi cũng biết rằng, dựa vào Trung Quốc sẽ mất nước, nhưng mất nước còn hơn mất Đảng “.

Ngày 10-08-1987, ông Nguyễn Văn Linh (đang mắc bệnh ung thư) bay qua Trùng Khánh gặp Hồ Diệu Bang (1915-1989), Đặng Tiểu Bình (1904-1992= thọ 92 tuổi) bàn luận về các kế họach cắt đất, cắt biên giới và phát họa rõ ràng hơn 1 chương trình “sát nhập Việt Nam vào lãnh thổ Trung Quốc” qua chiến thuật “Hoà Bình, hữu nghị, chầm chậm, êm ả, kín đáo, không ai có quyền biết đến” với thời gian 60 năm, phân ra làm 3 giai đoạn, mỗi giai đoạn 20 năm.

GIAI ĐOẠN I  : Ngày 15-07-2020 : QUỐC GIA TỰ TRỊ.

GIAI ĐOẠN II : Ngày 05-07-2040 : QUỐC GIA  THUỘC TRỊ.

GIAI ĐOẠN III: Ngày 05-07-2060 : Tỉnh lỵ Âu Lạc.

Tỉnh trưởng vẫn là người Việt, đặt dưới quyền lãnh đạo của Tổng Đốc Quảng Châu.
Thời gian này, tiếng Việt là ngôn ngữ phụ, tiếng tàu là ngôn ngữ chính. Một chút lịch sử về ” Âu Lạc”: “Thế kỷ thứ 3 trước Tây Lịch, ông Thục Phán, thủ lãnh của bộ tộc Âu Việt, là một trong những bộ tộc của Bách Việt ở về phía Bắc Văn Lang đã cùng Hùng Vương thứ 18 đánh bại cuộc xâm lăng của nhà Tần. Sau khi thắng quân Tần, vua Hùng Vương nhường ngôi cho Thục Phán, sát nhập lãnh thổ của người Âu Việt và Lạc Việt vào một, lập nước Âu Lạc, đóng đô ở Cổ Loa, thuộc huyện Đông Anh, Hà Nội ngày nay. Ông tự xưng là An Dương Vương, Nước Âu Lạc của An Dương Vương bị Triệu Đà thôn tính vào năm 206 trước Tây Lịch”.

QUY CHẾ KHU TỰ TRỊ: Sau đây xin mời quý vị nghe lại cuộn băng nhựa của Tổng Cục 2 Việt nam với lời lẽ bề trên, trịch thượng của người Tàu, ban mệnh lệnh, giáo huấn, dạy dỗ, răn đe cấp lãnh đạo Việt Nam phải làm những gì suốt 60 năm dài “tịch thu” nước Việt Nam từng bước một: Âm thầm, Lặng lẽ, Từ từ như tằm ăn dâu. Khéo như dệt lụa Hàng Châu. Êm như thảm nhung Thẩm Quyến…” theo thể thức “diễn tiến hoà bình”. Làm cách nào  để cho người Việt Nam và dư luận quốc tế nhìn nhận rằng, người Tàu không “cướp nước Việt” mà chính người Việt Nam tự mình  “dâng nước” và tự ý đồng hóa vào dân tộc Trung Hoa.

 Tại Thành Đô, Tổng Bí Thư Nguyễn Văn Linh xin xỏ Đặng Tiểu Bình: Nhờ Trung Quốc mà Đảng Cộng Sản Việt Nam mới nắm được chính quyền, mới thắng đế quốc Pháp, đế quốc Mỹ, diệt được bọn tư bản phản động. Công ơn Trung Quốc to lắm, bốn biển gộp lại cũng không bằng. Do thế, nhà nước Việt Nam đề nghị Trung Quốc xóa bỏ các hiểu lầm, các bất đồng đã qua. Phía Việt nam sẽ làm hết sức mình để vun


Zừa đi đường zừa xạo: Cấm không ăn nhậu hủ hóa trong giờ làm việc...




No comments:

Post a Comment

Nhân quyền và bạo quyền

VTV-[Trang Lê Mới Nhất] chửi từ nhà ra phố, Trọng Lú sợ vỡ mật

https://www.youtube.com/results?search_query=Trang+L%C3%AA+%28B%C3%A0+Ngo%E1%BA%A1i%29

Featured Post

Bản Tin cuối ngày-19/11/2024

Popular Posts

My Blog List