Tường thuật
buổi Cafe Nhân Quyền của MLBVN
Tôi
Là Người Việt - I am Vietnamese !
https://www.youtube.com/watch?v=qHXf3OPWkn8#t=42
https://www.youtube.com/watch?v=qHXf3OPWkn8#t=42
Mạng Lưới Blogger Việt Nam - Đúng 9h sáng thứ bảy, 1/3/2014, như đã
thông báo trước, một số thành viên của Mạng Lưới Blogger Việt Nam bắt đầu buổi
Cafe Nhân Quyền với chủ đề ''Quyền tự do đi lại của công dân''.
Tham dự có gần 30 blogger, trong đó nhiều người
là nhà hoạt động bảo vệ quyền con người, như: Nguyễn Hồ Nhật Thành (blogger
Paulo Thành Nguyễn), Lưu Trọng Kiệt, Huỳnh Công Thuận, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh
(Mẹ Nấm), Nguyễn Hoàng Vi (An Đổ Nguyễn), Nguyễn Thảo Chi, Nguyễn Thị Yến Trang
(Mí Rưỡi), Hoàng Văn Dũng (Hoàng Dũng CĐVN), Bùi Tuấn Lâm (Peter Lam Bui),
Huỳnh Ngọc Chênh... Ngoài ra, thành phần khách mời có hai nhà báo nước ngoài là
Aija Salovara (Phần Lan) và Lina Johansson (Thụy Điển).
Đặc biệt, có hơn 10 nhân viên an ninh ngồi bàn kế bên hoặc lượn quanh chụp ảnh, quay phim mọi người. Tuy nhiên chiếc ghế dành cho hai đơn vị PA 67 (An ninh TP.HCM) và PA 72 (Cục Quản lý Xuất Nhập Cảnh) thì lại... vắng chủ. Hai cơ quan đại diện cho phía nhà nước - những người chịu trách nhiệm trực tiếp trong việc cấm công dân Việt Nam xuất cảnh và thu giữ hộ chiếu của họ một cách tùy tiện - đã không nhận lời mời tới tham dự.
Trước đó, các blogger bị cấm xuất cảnh gần đây (trong đó có Paulo Thành Nguyễn, Mẹ Nấm Gấu, Hoàng Dũng CĐVN) đã gửi thư mời trực tiếp PA 67 và PA 72. Không đơn vị nào hồi đáp, tuy thế lại có rất nhiều an ninh thường phục đến ''theo dõi, nắm bắt tình hình''. Blogger An Đổ Nguyễn tường thuật, khi một trong hai phóng viên nước ngoài xin chụp ảnh mọi người, một nhân viên an ninh mặc thường phục vội rút điện thoại ra gọi ai đó, rồi quay ra ghi hình các blogger. Phóng viên cũng giơ máy ảnh lên chụp lại, vậy là anh ta ''vội vàng dùng hai tay che kín mặt lại''.
Đặc biệt, có hơn 10 nhân viên an ninh ngồi bàn kế bên hoặc lượn quanh chụp ảnh, quay phim mọi người. Tuy nhiên chiếc ghế dành cho hai đơn vị PA 67 (An ninh TP.HCM) và PA 72 (Cục Quản lý Xuất Nhập Cảnh) thì lại... vắng chủ. Hai cơ quan đại diện cho phía nhà nước - những người chịu trách nhiệm trực tiếp trong việc cấm công dân Việt Nam xuất cảnh và thu giữ hộ chiếu của họ một cách tùy tiện - đã không nhận lời mời tới tham dự.
Trước đó, các blogger bị cấm xuất cảnh gần đây (trong đó có Paulo Thành Nguyễn, Mẹ Nấm Gấu, Hoàng Dũng CĐVN) đã gửi thư mời trực tiếp PA 67 và PA 72. Không đơn vị nào hồi đáp, tuy thế lại có rất nhiều an ninh thường phục đến ''theo dõi, nắm bắt tình hình''. Blogger An Đổ Nguyễn tường thuật, khi một trong hai phóng viên nước ngoài xin chụp ảnh mọi người, một nhân viên an ninh mặc thường phục vội rút điện thoại ra gọi ai đó, rồi quay ra ghi hình các blogger. Phóng viên cũng giơ máy ảnh lên chụp lại, vậy là anh ta ''vội vàng dùng hai tay che kín mặt lại''.
Ảnh: Facebooker An Đổ
Nguyễn
Nhà báo - Tiến sĩ kinh
tế Phạm Chí Dũng, người bị cấm xuất cảnh khi lên đường sang Geneva tham dự
phiên Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát (UPR) của Việt Nam tháng 2 vừa qua, cũng có
mặt. Ông là một trong những người được đề cập đến trong bản Báo cáo Nhân quyền
Việt Nam 2013 của Bộ Ngoại giao Mỹ, như một trường hợp điển hình bị vi phạm
nhân quyền - ở đây là quyền tự do đi lại của công dân.
Ảnh: TS. Phạm Chí Dũng
chia sẻ câu chuyện của mình
với hai phóng viên nước
ngoài và MLBVN
Bắt đầu buổi thảo luận, các blogger Paulo Thành Nguyễn, Mẹ Nấm, Peter Lâm Bùi, Huỳnh Công Thuận, Nguyễn Hoàng Vi, Huỳnh Ngọc Chênh, Hoàng Dũng.. đã chia sẻ về việc bị cấm xuất cảnh một cách tùy tiện mà không được thông báo trước.
Những bạn trẻ khác cũng lần lượt chia sẻ các thắc mắc và quan ngại về những thiệt hại sẽ xảy ra về vật chất và thời gian cũng như công việc bị ảnh hưởng nếu không được biết trước vì sao bị cấm và bị ai cấm.
Tất cả các thông báo được đưa ra với các cá nhân bị cấm xuất cảnh hầu như đều chung một lý do "vì lý do an ninh quốc gia, và trật tự an toàn xã hội" theo nghị định 136/NĐ-CP mà không có thời hạn cụ thể, cũng như không có cá nhân nào chịu trách nhiệm cụ thể về quyết định cấm xuất cảnh đã ký.
Trong phần thảo luận và đưa giải pháp tiếp theo, blogger Huỳnh Ngọc Chênh, Paulo Thành Nguyễn có đề nghị trước hết công an hãy tuân thủ pháp luật bằng cách thông báo rõ và đưa ra quyết định cụ thể thay vì thông báo chung chung và hướng dẫn người dân đi lòng vòng như trước đây.
Tham gia thảo luận cùng MLBVN, TS. Phạm Chí Dũng đề nghị mọi người cân nhắc chuyện khởi kiện các cá nhân làm sai thẩm quyền sau khi có đầy đủ bằng chứng và cùng nhau đưa vấn đề vi phạm nhân quyền này ra trước toà án quốc tế.
Buổi thảo luận kết thúc với việc thống nhất sẽ ra tuyên bố chung của những người đã bị cấm xuất cảnh trái pháp luật. MLBVN sẽ tiếp tục thúc đẩy các buổi tiếp xúc gặp gỡ cũng như có những hành động thích hợp tiếp theo để bảo vệ quyền con người.
Các nhân viên an ninh tuy không chịu ngồi chung bàn với MLBVN, nhưng vẫn chăm chú theo dõi mọi hoạt động, cử chỉ, lời nói của các blogger. Thái độ của họ khá ôn hòa, lịch sự. Tuy nhiên, họ theo sát hai phóng viên nước ngoài để ghi hình (chĩa ống kính thẳng mặt, chụp trực diện) với vẻ gầm ghè khó chịu. Hai nhà báo chẳng biết phải làm sao ngoài việc nhún vai, lẩm bẩm: ''So weird, so weird!'' (Thật kỳ quặc!). Đỉnh điểm của sự bất lịch sự là họ tác động để nhân viên cửa hàng cafe Starbucks yêu cầu các blogger không chụp ảnh quay phim, và không trả lời phỏng vấn người nước ngoài (?); nhưng riêng an ninh thì cứ thoải mái tác nghiệp.
Dưới đây là video tường thuật buổi Cafe Nhân Quyền, do blogger Huỳnh Công Thuận thực hiện:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Một số hình ảnh do các blogger ghi lại:
An Đổ Nguyễn, Mí Rưỡi,
Mẹ Nấm Gấu (người đứng dẫn chương trình)
Hai nhân viên an ninh
(thường phục) chăm chú ''nắm bắt tình hình''.
Mạng Lưới Blogger Việt Nam
Mạng Lưới Blogger Việt Nam
Thuế
Má & Chó Má
Việt Nam - có lẽ - là nơi duy nhất mà người dân có thể bị cầm
tù (thay vì xử phạt) với tội danh trốn thuế, dù không ai biết là bọn chó má đã
xử dụng thuế má của người dân đóng góp ra sao, từ hơn nửa thế kỷ qua?
Tưởng Năng Tiến (Danlambao) - Ôi! Có ở đâu như ở đây - Trần Hồng Tâm
Tưởng Năng Tiến (Danlambao) - Ôi! Có ở đâu như ở đây - Trần Hồng Tâm
Năm ngoái, tôi được
nghe Thượng Tọa Tuệ Sĩ kể lại câu một chuyện (hơi) buồn: Tại xã Hương Thọ
huyện Hương Trà tỉnh Thừa Thiên có một gia đình nghèo khổ sống lênh đênh trên
một chiếc đò. Khi cơn lụt ập đến, gia đình này là duy nhất có ghe ở địa phương
miền núi này, do đó đã vớt được trên 80 người khỏi cảnh chết chìm. Sau nước
rút, thỉnh thoảng có vài phái đoàn đến cứu trợ.
Các gia đình khác đều nhận được cứu trợ. Chỉ trừ
gia đình anh. Lý do: không có hộ khẩu, vì lâu nay gia đình này nghèo
quá, phải sống "vô gia cư" phiêu bạt trên các sông suối nên không có
hộ khẩu thường trú. Dân làng biết ơn anh, xin chính quyền địa phương cấp hộ
khẩu cho. Nhưng thiếu điều kiện nhập hộ: gia đình anh không có đủ
400,000 đồng VN để hối lộ...
Thay vì “lênh đênh trên một chiếc đò” (vì
không có hộ khẩu) dân Việt có thể lựa chọn một cách sống “vô gia cư”
khác: chui (mẹ) vô... rừng. Báo Xã Luận, số ra ngày 15 tháng 2 năm
2014, mới đi tin “Phát Hiện Cô Bé Người Rừng Ở
Khánh Hoà”. Xin ghi lại nguyên văn, không sót một chữ, để
rộng đường dư luận:
Mấu Thị Ni đã được 7 tuổi, (SN 2007, người dân tộc
Rắc-lây) nhưng chỉ nhỏ bé như một đứa trẻ lên 5 và mọi sinh hoạt đều gặp hạn
chế vì những chứng bệnh bẩm sinh của mình (do quá trình mẹ em mang thai bị
Rubela).
Từ ngày sinh ra cho đến tận lúc được sư thầy
cùng các phật tử phát hiện giúp đỡ, Ni không biết nói, không thấy đường, cũng
chẳng thể nghe và đi lại được, bị hẹp van tim và phổi... Em nằm yên một chỗ
giữa cái nền nhà trơ trọi cát đất và chờ sự chăm sóc từ những người thân.
Bi kịch chưa dừng lại ở đó với Ni. Năm em lên 2
tuổi, mẹ em đột ngột qua đời để lại Ni cho người cha nghèo già yếu. 4 năm sau
(tháng 11/2013), trải qua một quá trình bệnh nặng không có tiền chữa trị, người
cha - người thân duy nhất còn lại của em cũng qua đời vì ung thư gan. Đứa bé dị
tật câm - điếc - mù và nhiều chứng bệnh nặng khác chính thức bước vào con đường
“người rừng” do không ai chăm sóc.
Khi được một sư thầy đã vô tình phát hiện ra, cô
bé “người rừng” Mấu Thị Ni đang trong tình trạng báo động về thể chất và tinh
thần, rất cần giúp đỡ.
Nhận được sự trợ giúp, hiện cô bé đáng thương
này đã được đem về chùa Phú Quang (thuộc tỉnh Khánh Hòa) để tập dần với cuộc
sống người thường và chờ kêu gọi hỗ trợ để chữa trị bệnh tật.
Mấu Thị Ni
Bản tin thượng dẫn dài 275 chữ. Hai từ
“giúp đỡ” và “rất cần giúp đỡ” được lập đi lập lại đến đôi lần
nhưng không một chữ nào - nửa chữ cũng không luôn - nhắc đến Đảng,
Nhà Nước, Ủy Ban Nhân Dân, hay Mặt Trận Tổ Quốc (cùng với hàng trăm
thứ cơ quan, ban ngành, đoàn thể, hội hè... thổ tả gì đó) của tỉnh
Khánh Hoà.
"Người rừng" Mấu Thị Ni
được “sư thầy cùng các phật tử vô tình phát hiện” rồi
mang về chùa, “...chờ kêu gọi hổ trợ để chữa trị bệnh tật.” Tất
nhiên là “kêu gọi hổ trợ” từ những đồng bào (trong hay ngoài nước)
chứ không phải từ phía chính quyền.
Đảng, Nhà Nước và Nhân Dân là ba phạm trù
luôn luôn đi liền, và gắn bó mật thiết với nhau, khi có nhu cầu tuyên
truyền hay đóng góp – kể cả chuyện đóng góp máu xương cho cách mạng:
đâu cần nhân dân có, đâu khó có nhân dân. Khó trăm lần, dân liệu cũng xong.
Tuy thế, khi Nhân Dân trăm họ bị bệnh tật hay gặp chuyện khó khăn thì
đó lại là chuyện (riêng) của mỗi người. Đảng và Nhà Nước hoàn toàn
vô can và vô trách nhiệm.
Cứ thử google bốn chữ “cần được giúp đỡ”
coi. Trong vòng 25 giây, hiện ra 3,300, 000 “kết quả”. Rảnh, xin xem qua
vài ba tin để... mở mang kiến thức:
Thân nhân liệt sĩ gặp khó khăn cần
được giúp đỡ. Đó là gia đình bà Hà Thị Thủy, 74 tuổi, trú tại thôn
Cái Tắt, xã An Đồng (An Dương, thành phố Hải Phòng)... Thời kỳ chiến tranh, bà
là thanh niên xung phong. Bà gặp và kết hôn cùng ông Nguyễn Văn Viền là bộ đội.
Ông Viền hy sinh năm 1968, khi con gái vừa mới sinh. Bản thân bà là người ngoại
tỉnh, gia cảnh lại neo đơn không có anh em ruột thịt, bà phải gửi con nhỏ về
quê Nam Định cho mẹ già chăm sóc. Bà lăn lộn kiếm tiền gửi về cho mẹ nuôi con
gái. Mọi sự giúp đỡ xin gửi về bà Hà Thị Thủy hoặc bà Vũ Thị Hải - Trưởng văn
phòng đại diện Báo Nông Thôn Ngày Nay tại Hải Phòng - số 31 Điện Biên Phủ, quận
Hồng Bàng, ĐT: 0903212789; hoặc Báo Nông Thôn Ngày Nay - 13 Thụy Khuê, Hà Nội,
tài khoản 1506311002117, chi nhánh Ngân hàng NNPTNT Tây Hồ, Hà Nội.
Gia đình anh Dũng rất cần được giúp
đỡ. Hoàn cảnh của gia đình anh Nguyễn Ngọc Dũng, (tên thường gọi là
Đất) ở xóm Bàu Cả, thôn Phú Vang, xã Bình Kiến (TP Tuy Hòa) rất đáng thương,
cần được các tấm lòng hảo tâm và cộng đồng chung tay giúp đỡ… Mọi sự giúp đỡ
xin được gửi về anh Nguyễn Ngọc Dũng (xóm Bàu Cả, thôn Phú Vang, xã Bình Kiến,
TP Tuy Hòa, Phú Yên) hoặc Phòng Bạn đọc – Ban công tác Xã hội – Từ thiện Báo
Phú Yên, 62 Lê Duẩn, TP Tuy Hòa, Phú Yên. ĐT: 057 3841043.
Chị Tâm cần được giúp đỡ.
Nói đến gia đình chị Trần Thị Tâm (tổ 74, khu 9, phường Cao Thắng, TP Hạ Long),
bà con sống xung quanh ai cũng thấy ái ngại cho hoàn cảnh của chị. Chị Nguyễn
Thị Châm, cán bộ LĐ-TB&XH phường Cao Thắng cho biết: “Chồng mất
sớm, chị Tâm lam lũ nuôi hai con. Dù rất cố gắng nhưng gia đình chị Tâm vẫn
không thể thoát nghèo...”... Mọi sự giúp đỡ xin gửi về một trong các địa
chỉ: Chị Trần Thị Tâm, tổ 74, khu 9, phường Cao Thắng, TP Hạ Long hay Quỹ Xã
hội từ thiện Báo Quảng Ninh (71 Nguyễn Văn Cừ, TP Hạ Long, tài khoản
010704060014495 - Ngân hàng Quốc tế Chi nhánh Quảng Ninh), số điện thoại
0915771582.
Một hoàn cảnh thương tâm cần được
giúp đỡ. Là trụ cột của gia đình nhưng tháng 9-2013, anh Nguyễn
Hoàng Hiệp, trú tại 646/34A đường 30-4 (TP.Vũng Tàu) đã phát hiện mình bị ung
thư máu trong khi cuộc sống gia đình đang khó khăn chồng chất... Hơn lúc nào
hết, gia đình anh Hiệp rất cần sự chung tay của những tấm lòng hảo tâm để giúp
gia đình anh vượt qua khó khăn, chiến thắng bệnh tật. Mọi sự đóng góp có thể
gửi trực tiếp tới gia đình anh Hiệp, số điện thoại 0962571933 hoặc thông qua
Quỹ tấm lòng vàng Báo Bà Rịa-Vũng Tàu, địa chỉ: Số 28 Trần Hưng Đạo, phường 1
(TP.Vũng Tàu).
Từ hai phần ba thế kỷ qua, ngoài việc thu
thuế (và thu thêm hàng trăm khoản tiền bà rằn khác nữa) Đảng &
Nhà Nước tuyệt nhiên và tuyệt đối không có bổn phận hay trách nhiệm
gì ráo trọi trong đời sống của bất cứ ai – bất kể là người rừng
hay người thành thị.
Mỗi tuần tôi nhận được qua bưu điện bốn
tờ tuần báo: Sống (phát
hành từ Westminster, California) Thời Báo (Cheektowaga,
New York) Trẻ (Dallas,
Texas) và Việt Tribune (San Jose, California).
Trừ tờ cuối cùng, ba tờ còn lại đều có mục “Những Tấm Lòng
Vàng” hay “Trang Tương Trợ” với tên tuổi, địa
chỉ, và hình ảnh những đồng bào đang lâm trọng bệnh hay rơi vào hoàn
cảnh cực kỳ bi đát – ở quê nhà – cùng với lời kêu gọi xin độc giả
hảo tâm giúp đỡ.
Sự giúp đỡ không chỉ giới hạn ở bình
diện cá nhân. Nếu google vài chữ khác nữa, “giúp đỡ xây cầu” chả
hạn, trong vòng năm mươi giây cũng sẽ hiện ra hơn chục ngàn “kết quả”
– đại loại như:
Ảnh Nguyễn Thành Chung. Nguồn: Dân Trí
Chớ cái Chính Phủ của nước Cộng Hoà Xã
Hội Chủ Nghĩa Việt Nam (Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc) làm gì và ở
đâu, vậy Trời? Một cá nhân, một gia đình, hoặc ngay cả một tập thể
người (đôi lúc) cũng cần đến sự trợ giúp của tha nhân khi lâm hoạn
nạn nhưng một quốc gia thì không thể theo đuổi chính sách sống nhờ
vào lòng từ thiện, vào kiều hối, hay vay vốn ODA nước ngoài - mãi
mãi - như vậy được.
Câu hỏi cũng cần được đặt ra là nhà nước
Việt Nam làm gì với thuế má của dân mà lại điều hành xã hội một
cách chó má như thế. Đã thế, hôm 18 tháng 2 năm 2014 BBC còn đi
tin:
“Tòa phúc thẩm TP Hà Nội vừa y án 30
tháng tù giam vì Tội Trốn thuế theo Điều 161 Bộ Luật Hình sự đối
với luật sư bất đồng chính kiến Lê Quốc Quân. Luật sư Hà Huy Sơn, một
trong bốn luật sư bào chữa cho ông Quân ngày 18/2, cho biết ngoài án tù giam,
doanh nghiệp của ông Quân còn phải bồi thường một khoản tiền phạt 1,29 tỷ đồng.”
Luật sư Lê Quốc Quân tại Tòa án nhân dân Hà Nội
hôm 18/2/2014. Ảnh: AFP
Theo Blogger Nguyễn Ngọc Già: “Tên
gọi ‘trốn thuế’ phủ chụp luật sư Lê Quốc Quân đều được đại đa số gọi là sự trả
thù hiển hiện của chế độ cộng sản Việt Nam mang màu sắc chính trị. Nó cũng được
xem là đòn dằn mặt tiếp tục cho bất kỳ ai đòi dân chủ. BloggerNguyễn Hữu Vinh nói
thêm đây là “chuyện gắp lửa bỏ tay người"
Việt Nam - có lẽ - là
nơi duy nhất mà người dân có thể bị cầm tù (thay vì xử phạt) với tội danh trốn
thuế, dù không ai biết là bọn chó má đã xử dụng thuế má của người dân đóng góp
ra sao, từ hơn nửa thế kỷ qua?
Tham gia bình luận...
- [ ]
·
•
Một cụ già nghèo, cô quạnh, bị bệnh không tiền chữa trị, ngày nào cũng vào
nhà thờ để nguyện xin Chúa ban cho cụ khoản tiền 1 triệu đồng VN để chữa bệnh. Mấy tên công an thấy thế nghi cụ có mối liên lạc "phản động" với linh mục quản xứ nên rình mò theo
dõi, khi biết ước nguyện của cụ như trên. Chúng bèn dở trò tuyên truyền: ba thằng ca góp được 300 ngàn đồng, bỏ vào phong bì ghi
bên ngoài là " Bác Hồ giúp đỡ", nhét ngay
chỗ ghế cụ già thường quỳ trong nhà thờ.
Hôm sau cụ già nhận được, khi dở ra đếm thấy số tiền, cụ bèn khấn to cho mấy tên công an đang rình mò cùng nghe: "Lần sau Chúa có cho, xin đưa trực tiếp, đừng qua tay thằng ăn cắp này, Chúa thấy chưa nó đã ăn chặn những 70% rồi còn gì!
Hôm sau cụ già nhận được, khi dở ra đếm thấy số tiền, cụ bèn khấn to cho mấy tên công an đang rình mò cùng nghe: "Lần sau Chúa có cho, xin đưa trực tiếp, đừng qua tay thằng ăn cắp này, Chúa thấy chưa nó đã ăn chặn những 70% rồi còn gì!
·
•
Bậy nào! "Nhà nước ta" vẫn thực hiện chương trình "xóa
đói vẫn nghèo" lai rai đó chứ. Theo một báo cáo trong kỳ
họp QH vừa rồi thì, trong chương trình đó, người nghèo nhận được tới tay đến 6%, chỉ còn 94% là công
tác phí cho cq các cấp!
o
•
Tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc...
·
•
Lật đổ mịa nó cái chế độ Cộng sản khốn nạn này đi.
70 năm cầm quyền mà để cho người dân sống như thú vật. Nước Mỹ mới hơn 200 năm mà coi họ cầm đầu cả thế giới.
Lúc nào cũng đổ cho chiến tranh. Nước Mỹ chiến tranh mỗi ngày bảo vệ khắp thế giới sai vẫn giàu.
70 năm cầm quyền mà để cho người dân sống như thú vật. Nước Mỹ mới hơn 200 năm mà coi họ cầm đầu cả thế giới.
Lúc nào cũng đổ cho chiến tranh. Nước Mỹ chiến tranh mỗi ngày bảo vệ khắp thế giới sai vẫn giàu.
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền