DB Loretta Sanchez: Bà
Bùi Thị Minh Hằng cần sự quan tâm của chúng ta
RFA 08.03.2014
Bà Loretta Sanchez
Cũng nhân dịp ngày quốc tế phụ nữ 8/ 3, hôm qua nữ dân biểu Hoa Kỳ,
bà Loretta Sanchez đưa lên trang facebook cá nhân quan điểm về trường hợp nhà
hoạt động nữ Bùi Thị Minh Hằng hiện đang bị công an huyện Lấp Vò, tỉnh Đồng Tháp
giam giữ với cáo buộc cản trở giao thông.
Theo nữ dân biểu Loretta Sanchez thì những phụ nữ can đảm như bà
Bùi Thị Minh Hằng cần sự quan tâm ngay của chúng ta. Bà Loretta Sanchez nhắc lại
là bà Bùi Thị Minh Hằng từng bị giam giữ sau khi tham gia những cuộc biểu
tình ôn hòa phản đối những hoạt động tại Biển Đông của phía Trung Quốc. Cách
đây gần một tháng bà lại bị đánh đập và giam giữ bất hợp pháp khi trên đường
đến thăm một cựu tù chính trị tại Đồng Tháp.
Bà dân biểu Loretta Sanchez cũng nhắc lại chủ đề của ngày quốc tế
phụ nữ năm nay ‘bình đẳng cho phụ nữ là sự tiến bộ cho tất cả mọi người. Theo bà
này thì chủ đề đó nhấn mạnh đến quyền của phụ nữ, việc nữ giới được hưởng trọn
vẹn nhân quyền và vai trò quan yếu của phụ nữ làm tác nhân cho thay đổi xã hội.
Văn bút Quốc tế quan ngại
sức khỏe tù nhân lương tâm VN
RFA 08.03.2014
Thầy Đinh Đăng Định tại bệnh viện hôm 17/10/2013.
Hình do gia đình cung cấp
Ủy ban Văn bút Quốc tế Bênh vực Nhà văn bị đàn áp hôm ngày 7 tháng
3 vừa qua ra kháng nghị thư trong đó bảy tỏ quan ngại sâu sắc về tình trạng sức
khỏe được ủy ban này cho là suy kiệt của ba tù nhân lương tâm tại Việt Nam. Đó
là ông Nguyễn Hữu Cầu, nhà giáo Đinh Đăng Định và linh mục Nguyễn Văn Lý.
Ủy ban này lên tiếng kêu gọi chính quyền Việt Nam trả tự do cho cả
ba người vừa nói vì theo Ủy ban Văn bút Quốc tế Bênh vực Nhà văn Bị đàn áp thì
sự an toàn nhân cách và thân thể của họ đang bị đe dọa nghiêm trọng.
Ông Nguyễn Hữu Cầu sinh năm 1945, thường được gọi là tù nhân lương
tâm thế kỷ vì ông phải thụ án tù quá lâu. Sau lần đi cải tạo sau năm 1975, ông
bị bắt lại vào năm 1982 và bị kết ản tử hình hồi năm 1983. Đến năm 1985 án tử
hình đổi thành tù chung thân. Hồi trước tết năm nay gia đình ông được hứa là ông
Nguyễn Hữu Cầu sẽ được trả tự do vào dịp Tết nhưng lời hứa đó không được thực
hiện.
Linh mục Nguyễn Văn Lý, sinh năm 1964, bị kết án lần gần nhất là
vào năm 2007 với bản án 8 năm tù giam và 5 năm quản chế. Hồi năm 2009, ông bị tai
biến mạch náu não. Ông được cho ra chữa bệnh một thời gian từ tháng 3 năm 2010;
nhưng đến tháng 7 năm 2011 ông bị đưa vào trại giam trở lại.
Nhà giáo Đinh Đăng Định, sinh năm 1963. Ông công khai lên tiếng chống
dự án khai tác bô xít ở Tây Nguyên và kêu gọi đa nguyên - đa đảng cho Việt Nam.
Ông bị bắt hồi năm 2011 và bị tuyên án 6 năm tù hồi năm 2012. Hiện ông đang được
tạm hoãn thi hành án một năm để chữa bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3: Đồng hành tuyệt thực cùng Bùi
Thị Minh Hằng
VRNs (08.03.2014) – Sài Gòn
Cô
Lilly Nguyen kêu gọi:
”chúng ta hãy thể hiện sự đoàn kết với bà Hằng” |
Thể theo lời mời gọi được loan đi từ facebook của cô Lilly Nguyen, nhiều cá nhân trong và ngoài nước đang cùng nhau tham gia một chiến dịch nhân ngày Quốc tế Phụ nữ (QTPN) ‘tuyệt thực 24 giờ để cùng đồng hành với bà Bùi Thị Minh Hằng’, người cũng đang tuyệt thực để phản đối sự giam giữ trái pháp luật của nhà cầm quyền tỉnh Đồng Tháp.
Tính đến ngày hôm nay
8/3, bà Bùi Thị Minh Hằng, bị công an huyện Lấp Vò bắt giữ từ hôm 11.2, đã
tuyệt thực được 26 ngày, cô Đặng Thị Quỳnh Anh khẳng định với BBC.
Viết trên facebook cá nhân, cô Lilly Nguyen kêu gọi: “Ngày mai,
chúng ta sẽ kỷ niệm Ngày Quốc tế Phụ nữ. Chủ đề của năm nay được quốc tế công
nhận là ‘Bình đẳng cho phụ nữ là sự tiến bộ cho tất cả,’ … nhấn mạnh vai trò
quan trọng của phụ nữ như một tác nhân thay đổi trong xã hội.”
“Trong ngày Quốc tế Phụ
nữ 2014, chúng ta hãy thể hiện sự đoàn kết với bà Hằng, người đã nhịn ăn 25 ngày
để phản đối [việc mình] bị giam giữ trái pháp luật.” Cô viết tiếp, “Người phụ
nữ dũng cảm như Bùi Thị Minh Hằng (Việt Nam) cần sự chú ý ngay lập tức của
chúng ta.”
Tuyệt thực là khi ánh
sáng của tự do, công bằng, của hy vọng đã bị che khuất
Hưởng ứng lời kêu gọi trên, facebook Lạc Việt chia sẻ cảm xúc: “ngày QTPN, tôi cũng muốn đến với em [tức bà Hằng] để ôm vai, chúc mừng người phụ nữ can trường này, nhưng không được, tôi chỉ còn cách này [tuyệt thực] để chia sẻ với em nỗi nhục nhằn trong tù thôi.
Facebook Lạc Việt chia sẻ: “tôi chỉ còn cách này [tuyệt
thực]
để chia sẻ với em nỗi nhục nhằn trong tù thôi.” |
Facebook Vi
K. Tran cũng cho biết: “nhận lời kêu gọi từ FB của Lilly Nguyen, tôi
đồng hành cùng một số cô, chị, em phụ nữ tham gia tuyệt thực 24 giờ… tuy tôi
chưa bao giờ tiếp xúc với cô Bùi Hằng, nhưng tôi biết về cuộc đời của cô và
những sự đấu tranh chống lại sự bất công sai trái của chính quyền cộng sản Việt
Nam và cho quyền con người của người dân Việt Nam của cô. Vì lẽ đó, tôi ủng hộ
tự do cho cô.”
Bên cạnh đó, anh Nguyễn Đức Quốc (facebook Thanh Hoang), người từng tố cáo bị công an phường Hòa Minh, Đà Nẵng hành hung, bày tỏ: “Hôm nay tôi tuyệt thực 24 giờ để ủng hộ tinh thần chị Bùi Thị Minh Hằng, và cầu nguyện cho chị… tôi muốn nói với chị Hằng: ‘Chị Hằng ơi, tôi luôn ở bên chị.’”
Facebook Paulo Thành Nguyễn thì nhấn mạnh thông điệp: “Khi con người dùng cả sinh mạng mình để phản đối sự bất công bằng cách tuyệt thực chính là lúc mọi ánh sáng của tự do, của công bằng, của hy vọng đã bị che khuất hoàn toàn bởi bóng tối của sự dữ.”
Facebook Paulo Thành Nguyễn viết:
“hãy hành động trong giới hạn của mình [vì bà Bùi Hằng]“ |
“Tôi hy vọng những người
đang nhớ, đang mong cô Bùi Hằng cũng hãy làm gì đó, hãy hành động trong giới
hạn của mình”, anh viết tiếp: “trong khả năng yếu ớt của mình, tôi chỉ có thể tuyệt
thực trong 24 giờ như một tâm tình và ý nguyện của tôi gửi đến cô cùng những tù
nhân khác qua một trung gian, mà trong Đức tin tôi tin chắc Thiên Chúa sẽ nhận lời.”
Bùi Thị Minh Hằng và
ngày Quốc tế Phụ nữ
Bà Bùi Thị Minh Hằng, một nhà hoạt động vì dân oan và là người tham gia nhiều cuộc biểu tình đấu tranh ở trong nước, hiện đang bị giam giữ cùng với 2 người khác là ông Nguyễn Văn Minh và cô Thúy Quỳnh, tại trại tạm giam tỉnh Đồng Tháp. Hai người bị giam cùng bà Hằng cũng đang tuyệt thực để bày tỏ sự phản kháng.
Trước đó, bà Hằng cùng
một đoàn gần 20 người đã xuống nhà ông Nguyễn Bắc Truyển (huyện huyện Lấp Vò,
tỉnh Đồng Tháp) để thăm hỏi sau khi nghe tin ông này bị bắt hôm 09.02. Tuy
nhiên, khi đang trên đường đi tới nhà ông Truyển thì bà cùng với đoàn người
trên bị bắt, lúc 10 giờ sáng ngày 11/02.
Nhiều người trong đoàn
sau đó đã được thả, tuy nhiên bà Hằng cùng 2 người nữa vẫn tiếp tục bị giam giữ.
Được biết, bà Hằng bị công an khép vào điều 203 về tội ‘cản trở giao thông nghiêm trọng’. Anh Phạm Nhật Thịnh, người bị bắt trong cùng chuyến đi khẳng định với RFA, “nếu mà nói ‘cản trở giao thông’ thì chính họ [lực lượng công quyền] mới là người cản trở giao thông… Tại vì tụi em đi với tốc độ bình thường và đi hàng một. Khi đến cầu Nông Trại thì họ chặn xe chúng em và cầm gậy gộc đánh chúng em nữa.”
Theo Wikipedia tiếng Việt, ngày QTPN là thành quả đấu tranh lâu dài và lặng lẽ của hàng triệu phụ nữ trên thế giới.
Lịch sử của ngày QTPN bắt đầu từ năm 1857 đến 1911, được đánh dấu bởi nhiều cuộc diễu hành và đấu tranh đòi quyền lợi của phụ nữ như vào ngày 8 tháng 3 năm 1908, 15.000 phụ nữ diễn hành trên các đường phố New York để đòi được giảm giờ làm việc, lương cao hơn và hủy bỏ việc nhận trẻ em vào làm tại các nhà máy.
Về hình thức kỷ niệm ngày này tại một số quốc gia hiện nay, ngày QTPN được kỷ niệm bằng những hoạt động liên hoan, diễu hành đòi quyền bình đẳng với nam giới, ở các mức lương, ở cơ hội giáo dục đào tạo, và thăng tiến trong nghề nghiệp, hay là điều kiện an sinh xã hội.
Trong khi đó tại Việt
Nam, Wikipedia nhận xét: “ngày này thường là ngày phái nam chiều phụ nữ, tặng
hoa, quà, nhưng ít nói đến chuyện bình đẳng giới bền vững, lâu dài.”
Tôn Vân Anh, một facebooker nói: “Bạn nào muốn chúc ngày phụ nữ thì hãy chúc tôi sớm nhận được tin vui rằng các chị em tù nhân lương tâm được tự do vô điều kiện, cho Việt Nam nhanh dân chủ. Chúc những thứ khác sẽ khiến mình cám ơn hơi miễn cưỡng (thật!).”
Thiết nghĩ, bà Bùi Thị Minh Hằng, một nhà hoạt động vì dân oan, là một nhân vật đáng để suy nghĩ tới trong ngày QTPN 2014 này.
Một hoạt động khác cũng đáng ghi nhận trong ngày 8/3 hôm nay là rất nhiều phụ nữ dân oan đã đến khu vực nhà thờ Đức Bà và bưu điện Sài Gòn căng biểu ngữ đòi nhà cầm quyền Việt Nam phải trả lại đất sống cho họ.
Phong trào dân oan vừa cho biết: “Trần Ngọc Anh và các dân oan khác vừa bị công an, an ninh, dân phòng bạo hành rất đau đớn. Riêng bà Trần Ngọc Anh bị công an điểm huyệt, cơ thể tay chân đang đau tê dại”.
Các nữ dân oan đòi nhà
cầm quyền trả lại đất sống cho mình và gia đình tại khu vực trung tâm Sài Gòn
Pv.VRNs
Bánh Mì và Hoa Hồng trong ước mơ của Mẹ
Nguyệt Quỳnh
Cùng tác giả:
Ru con con ngủ cho lành,
Để mẹ gánh nước rửa bành ông voi.
Ai coi, lên núi mà coi Có bà Triệu tướng cưỡi voi, đánh cồng.
Để mẹ gánh nước rửa bành ông voi.
Ai coi, lên núi mà coi Có bà Triệu tướng cưỡi voi, đánh cồng.
Tiếng ru của mẹ ngọt ngào đưa con vào giấc ngủ yên lành. Lời ru có
tiếng mưa đêm, tiếng sóng biển, có núi cao sông dài. Và bé ngủ say cùng cánh cò
cánh vạc bay êm đềm trên đồng lúa quê hương. Bé làm sao biết tại sao mẹ phải gánh
nước rửa bành ông voi, bé làm sao biết tại sao bà Triệu lại cưỡi voi đánh cồng.
Chỉ khi lớn lên một chút bé mới biết nỗi thao thức của mẹ của cha trên cánh
đồng có cánh cò bay lả đó. Và chỉ khi biết đau, biết nhục, biết tiếc thương từng
tấc biển, tất đất mất đi người ta mới hiểu được lời ru, người ta mới hiểu được
tiếng ru ngày nào đã đưa mình yên giấc trong những ngày lửa đạn.
Ở một đất nước bị lệ thuộc, cuộc cách mạng đầu tiên được khởi xướng
bởi hai người phụ nữ trẻ là một điều khác thường. Mấy ngàn năm sau, điều khác
thường đó được lập lại nơi thái độ của một người mẹ. Bà đứng giữa phiên toà đại
hình của thực dân Pháp trong vụ xử con trai Lương Ngọc Quyến. Thay vì khuyên răn
con như đã được phủ dụ, người mẹ quay lại hỏi quan tòa: “Con tôi theo đuổi mục
đích cứu nước là hợp đạo lý của gia đình và của đất nước chúng tôi, sao lại gọi
là phản loạn?” Rồi nén đớn đau bà quay qua nói với con: “Mẹ chỉ mong con xứng
đáng là con dân của nước Việt đến hơi thở cuối cùng”. Người anh hùng Lương Ngọc
Quyến đã hành xử đúng như điều bà nói. Bảy ngày độc lập cho Thái Nguyên được
khởi đi từ lời nói của một người mẹ, đất nước tôi khởi đi từ những lời ru.
Lời ru đã nuôi lớn những Lê Thị Công Nhân, Tạ Phong Tần, Nguyễn Phương
Uyên…Cứ nhìn sâu hơn, người ta sẽ thấy phía sau những phụ nữ kiên cường của quê
hương tôi luôn luôn thấp thoáng bóng dáng của một người mẹ. Người mẹ và những
câu chuyện đẹp lạ lùng! Phạm Thanh Nghiên kể rằng trong lúc gia đình túng quẩn
nhất, mẹ chị đã từng nhịn đói để nhường cơm cho một người ăn mày, bà cũng đã
từng mang một người đàn bà điên về nhà rồi tự tay tắm rửa, chăm sóc cho bà ấy.
Có một thi sĩ viết rằng cổ tích của cuộc đời bắt đầu bằng một vị
vua hay một nàng công chúa, cổ tích của con bắt đầu khi có mẹ. Nhân ngày Quốc Tế
Phụ Nữ, tôi muốn nhắc đến những người mẹ phía sau những nhà hoạt động nữ. Và tôi
tin rằng dù với những nét rất mờ nhạt, chúng ta có thể kể những câu chuyện thật
dài về họ. Tựa như chúng ta chưa từng gặp gỡ bà Tú Xương mà vẫn thấy rõ chân
dung người vợ quanh năm tần tảo ven sông của nhà thơ sông Vị.
Ít ai biết rằng một cô gái can trường như Nguyễn Đặng Minh Mẫn đã
nhớ mẹ như thế nào! Chị lãnh bản án chín năm tù, bản án nặng thứ hai trong số các
thanh niên yêu nước bị bắt vào khoảng cuối năm 2011. Người thiếu nữ đã làm tù
nhân suốt hai dãy tù cùng quản giáo trại giam phải cúi đầu nể phục, một hôm đã
viết trên cái bo cơm dòng chữ “bé Ti nhớ mẹ wá”. Bé Ti biết rằng mẹ chị,
bà Đặng Thị Ngọc Minh, cũng đang bị nhốt trên lầu và nỗi nhớ nhung mẹ đã được
viết trên cái bo cơm bất kể luật lệ ngăn cấm của trại giam. Chị bị biệt giam
một tháng, nhưng người mẹ đã dạy con gái đứng thẳng cho những khát vọng chính
đáng của mình và dân mình. Bà Đặng thị Ngọc Minh bị bắt giam trong cùng một
ngày với con trai và con gái.
Người mẹ khác là chị Nhung, mẹ của sinh viên Nguyễn Phương Uyên.
Nhiều người khi theo dõi phiên toà của Phương Uyên đã ngạc nhiên vì sự bình
tĩnh của chị Nhung. Trên khuôn mặt cương nghị, với đôi mắt sáng long lanh là cả
một niềm thương yêu và hãnh diện. Đó là khuôn mặt của một người mẹ sẵn sàng
chấp nhận cái giá phải trả khi biết đứa con gái bé bỏng của chị đã trưởng thành.
Đi bên cạnh chị là bà Nguyễn thị Kim Liên. Không biết hai người mẹ này đã tựa
vào nhau để vượt qua giai đoạn gian nan như thế nào. Chỉ biết qua lời bà Liên
khi nghe Đinh Nguyên Kha khóc và xin lỗi vì đã làm khổ mẹ, bà đã từ tốn nói với
con rằng: “Con đã chọn thì mẹ đi theo con”. Bà là một phụ nữ thông minh
và rất đặc biệt. Bà không những không chùn chân trước mọi đe doạ, bà còn làm
được một điều vô cùng khó đối với tuổi đời và khả năng của mình. Khi Đinh Nhật
Uy bị bắt, vì hai con, người mẹ đó đã biến từ một phụ nữ thôn quê quanh năm chỉ
biết ruộng vườn trở thành một người sử dụng thành thạo trang mạng facebook như
bất cứ một người trẻ nào.
Bất cứ chúng ta đi đâu, về đâu, làm điều gì đúng hay sai nơi ẩn náu
yên ổn nhất vẫn là vòng tay của mẹ. Có một người vừa mất nơi ẩn náu ấy, bà Nguyễn
Thị Lợi mẹ chị Phạm Thanh Nghiên vừa qua đời ngày 24 tháng 2 vừa qua. Xin tiếc
thương chia tay một người mẹ và chia sẻ nỗi đau cùng chị Phạm Thanh Nghiên. Cách
đây hai năm, cái chết của một người mẹ cũng làm rúng động nhiều người trên thế
giới. Báo chí, truyền thông ngoại quốc khắp nơi đều đưa tin về cái chết đau thương
của mẹ chị Tạ Phong Tần. Bà Đặng Kim Liêng đã tự thiêu trước khi diễn ra phiên
toà xử con gái, và ngay trước trụ sở của những kẻ cầm quyền tại thành phố Bạc
Liêu. Ông Phil Robertson, Phó Giám đốc khu vực Châu Á của Human Rights Watch đã
gọi đây không chỉ là chuyện bi thảm của một gia đình, mà của cả một đất nước.
Trong Ngày Quốc Tế Phụ Nữ trên khắp thế giới người ta hay nhắc đến
từ ngữ “Bánh Mì và Hoa Hồng”, tức Miếng cơm manh áo và Danh dự nhân phẩm, mà phụ
nữ đã và đang phải tiếp tục tranh đấu để đòi các quyền chính đáng đó cho mình.
Nhưng tại Việt Nam hôm nay, những bà mẹ phải tự thiêu như cụ Kim Liêng, hay
phải rời quê hương như bà Ngọc Minh để vận động công lý cho con là Đỗ Thị Minh
Hạnh, v.v. không hề đòi “Bánh Mì và Hoa Hồng” cho mình, mà chỉ muốn giành lại
quyền sống và nhân phẩm cho những đứa con của họ.
Thật vậy, cả những bà mẹ còn ở nửa phần đầu của cuộc đời như chị
Bùi Minh Hằng, chị Trần Thị Nga, chị Lê Thị Công Nhân, ... phải lớn tiếng xông
ra giữa đời chỉ vì họ không muốn thấy những đứa con yêu thương của mình lớn lên,
nói tiếng Việt trên đất nước đã thành một tỉnh của Tàu; hay lớn lên trong một
xã hội của những con thú hoang đã mất dần hết tính người.
Ở bất kỳ nơi chốn nào, khi có những người đàn bà dù cô thế vẫn không
chùn bước trước đàn áp và bạo lực thì đó chỉ có thể là những người mẹ. Những
người mẹ từ năm ngàn năm trước, những người mẹ của năm ngàn năm sau, và những
người mẹ của hàng ngàn năm sau nữa.
Và trong gian khổ họ đã ước mơ!
Ước mơ một đất nước đầy cơm áo và nhân phẩm cho những đứa con yêu
thương của mình.
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền