Cuộc đời trẻ
em mồ côi dưới thiên đường cộng sản
Uyển Thi (Danlambao) - Ở Sài Gòn trẻ em và người lớn thường mua sắm cho quần áo
mới mỗi dịp tết đến xuân về. Nên nhóm thanh niên công giáo chúng tôi có một kế
hoạch là hễ chúng tôi quen ai, thường xin những bộ quần cũ vào dịp cuối năm để
đem về nhà giặc sạch đem ủi để cuối năm hoặc một ngày chúa nhật thuận tiện, sẽ
đem đến các trại cô nhi viện hoặc viện dưỡng lão để tặng lại cho các em và các
cụ mặc. Trong dịp cuối năm vừa rồi khi đem số quần áo đến trại cô nhi viện để
tặng tôi phát hiện một em trai có khuôn mặt, và ánh mắt buồn hơn tất cả những
đứa trẻ khác tôi hỏi gì em cũng không nói mà chỉ lăn hai hàng nước mắt dài nhễ
nhại, tôi đành hỏi sơ bề trên về hoàn cảnh đặc biệt của em?
Sơ bề trên kể sở dĩ em
Tuấn có khuôn mặt và ánh mắt buồn là bởi cha em bị bệnh mất sớm mẹ bị người ta
bán sang nước lạ, nhà cửa ruộng vườn thì bị qui hoạch với lại còn nhỏ cũng
chẳng thể lao động được, họ hàng chẳng còn ai nên hai chị em phải dẫn nhau đi
ăn xin để nuôi nhau được khoản ba năm. Nhưng mới cách đây hơn một tháng chị em
bị tông xe ngất ra đường giữa đêm tối, và người ngây ra tai nạn thấy không có
ai ngoại trừ một đứa nhỏ thì bỏ chạy đi mất. Khi người ta đưa chị em đến bệnh
viện thì bác sỹ đã bảo chị em đã chết. Vì em Tuấn còn quá nhỏ nên khi em nói
người tông chị em có mặc quân phục nên chúng tôi không thể tin ngay được, mong
cơ quan điều tra sớm xác minh.
Vì hoàn cảnh đặc biệt
của em và được sự giới thiệu của bệnh viên, nên cô nhi mới nhận em về ngôi nhà
chung cho đến nay. Biết được hoàn cảnh của em rất đặc biệt tôi có ngỏ ý với sơ
sẽ viết bài về em, nhưng sơ nhất định không chịu vì sợ liên lụy và nhất quyết
không cho tôi chụp một bức ảnh nào về cô nhi viện của mình, và căn dặn không
được viết tên cháu nhỡ may chính quyền đến làm phiền bởi cháu đã quá khổ rồi.
Đúng là CS đã không giúp đỡ gì cho em bé và cô nhi viện công giáo thì thôi còn
lại làm phiền, Tôi có hứa với sơ là sẽ không viết gì cả câu chuyện cũng dần
quên đi, cho đến hôm qua khi tôi ra phố bắt gặp hình ảnh của hai chị em khác,
cũng dẫn nhau đi xin nên nhớ ánh mắt buồn của đứa bé mà tôi đã gặp trong cô nhị
viện lại hiện lên, nên tôi đặt bút viết tặng em một bài thơ dù có muộn
Và cũng để giữ lời hứa
với sơ tôi không nói tên cô nhi viện mà có em Tuấn ở đó, cái tên Tuấn là do tôi
đã sửa và những hình ảnh kèm theo chỉ mang tính chất minh họa, để mong bù đắp
những gì uất hận mà em không thể nói ra thành lời, mà chỉ diễn tả bằng đôi mắt
thật buồn và đầy lệ rơi
Đời Mồ Côi
Em sinh ra đã không hề
biết mẹ
Hàng ngày Em theo chị để
ăn xin
Ngày đầu đường đêm ghế
đá công viên
Sống lay lắt nhờ đồng
tiền thiên hạ.
Nhiều khi đói sữa thay
bằng nước lã
Hai chị em vật vã dạ cồn
cào
Dế ve Sầu nướng lót dạ
đêm thâu
Mong trời sáng xin cơm
thừa hàng quán.
Cha chết sớm mẹ bị người
ta bán
Sang bên Tàu vào động
bán dâm
Nhà cửa ruộng nương
Đảng qui hoạch chẳng bồi
thường
Nghe người nói cán bộ
phường chia chác
Mình sống được nhờ tấm
lòng cô bác
Nín đi nào chị sẽ hát ầu
ơ
Mất mẹ cha đời đói rét
bơ vơ
Đừng khóc nữa em thơ xin
hãy hiểu.
Chuyện xui xẻo đẩy đưa
đời cô lựu
Chị bị tông xe nằm ngất
bên đường
Khi mọi người đưa chị
đến nhà thương
Chị đã chết từ trên
đường nhập viện.
Kẻ tông chị là đảng viên
say xỉn
Sợ liên quan chúng đã
biến vào đêm
Hết họ hàng giờ chỉ còn
mình em
Nên ánh mắt mới buồn lên
đến thế.
Anh xin lỗi mấy tháng
rổi mới kể
Chỉ mong sao ánh mắt bé
vơi buồn
Trẻ ăn mày không được
đảng yêu thương
Nhưng còn có những trại
cô nhi viện
Đây là thời đại siêu xa lộ tin tức, đâu phải chúng muốn làm gì thì làm.
Linh
Nguyên
Mỗi một ngày đi qua, y như rằng mình đang ngồi trên đống lửa, lẽ nào mình ngồi yên để chúng mặc tình hủy hoại những anh chị em yêu mến của mình?
Ai cũng rõ chị Hằng vô tội. Chúng bắt chị Hằng để hòng bịt miệng chị vì chị thường hô đả đảo CS bán nước. Chúng bắt chị Hằng vì chị đang bày tỏ thái độ chính trị. Chính chúng là người đã gây ra việc cản trở lưu thông, chứ không phải người phụ nữ yếu đuối này. Chúng ở đây là chỉ thị trực tiếp từ Nguyễn Tấn Dũng, Trần Đại Quang, hay Nguyễn Phú Trọng. Dũng nó bắt người đấu tranh từ trước khi Trương Tấn Sang lên làm chủ tịch nước, nên tôi không để tên ở đây. Lẽ ra tên Sang này vẫn phải chịu trách nhiệm. Những tên này phải chịu trách nhiệm việc giam giữ chị Hằng và các bạn của chị.
3 tên Dũng, Quang, Trọng này phải chịu trách nhiệm nếu làm dân nổi giận vì chị Hằng là biểu tượng của cuộc đấu tranh chống giặc Tàu xâm lược và cũng là biểu tượng chống CS bán nước, hèn với giặc ác với dân. Giam giữ chị Hằng y như rằng giam giữ một phần thân thể của chính tất cả chúng ta, ai còn tự hào mình là người Việt Nam.
Một khi dân nổi giận, Dũng Quang Trọng phải chịu trách nhiệm khi xảy ra những vụ đánh bom xăng khắp cả nước nhắm vào tất cả những cở sở của giặc CS Tàu như Đông Đô Đại Phố, những nhà máy bauxide ở Tây Nguyên chẳng hạn...
Một khi dân nổi giận, Dũng Quang Trọng phải chịu trách nhiệm khi xảy ra những vụ đánh bom xăng khắp cả nước, nhắm vào tất cả những trụ sở công an, những UBND, bưu điện, tòa án, ngân hàng, và nhà ở của những cán bộ cao cấp... như chúng ta đã thấy những gì đã xảy ra tại Ukraine. Bom xăng là việc rất dễ làm, vào google.com rồi đánh tiếng Việt "cách làm bom xăng" thì sẽ được hướng dẫn ngay. Chỉ một chai xăng và ngòi vải nhúng xăng rồi được bịt bằng nút ve thật kín, đơn giản chỉ có thế.
Tôi chủ trương bất bạo động, tôi chủ trương tốn mực chứ không tốn máu, tôi yêu quê hương tôi, tôi muốn quê hương tôi luôn được thanh bình, ai nấy cũng được sống hạnh phúc vui vẻ như tất cả dân tộc khác trên thế giới. Nhưng dưới chế độ CS này, hàng triệu dân tôi phải khổ sở vì mất nhà, mất đất, hàng triệu dân tôi phải bán vợ, chồng, con cái đi làm lao nô để trở thành người rơm, người rừng sống rải rác khắp thế giới, hoặc làm dâu, làm nô lệ tình dục nơi xứ người. Hàng ngàn phụ nữ VN như món đồ chơi bị rao bán khắp nhiều nơi ở Tàu, ở Ebay trước kia, hoặc trong những lồng kính ở những khu đèn đỏ ở Singapore. Tôi cũng không muốn thấy hàng trăm ngàn người già, trẻ em phải lang thang trên khắp 63 tỉnh thành để bán những tờ vé số, hay bản đồ, bánh kẹo... Tôi cũng không muốn thấy hàng chục triệu công nhân bị bóc lột sức lao động một cách khủng khiếp. Họ có làm việc suốt cả cuộc đời cũng chẳng mua nổi một căn nhà để ở, dù đó là căn nhà tồi tàn. Tôi cũng không muốn thấy hàng chục triệu nông dân làm việc cực nhọc mỗi ngày vẫn không đủ ăn vì bị vay vốn tiền lời cao, hoặc vì bị ém giá nông phẩm. Tôi cũng không muốn thấy hàng triệu người dân tộc thiểu số không đủ điều kiện để cắp sách đến trường, một khi miếng ăn họ còn kiếm không ra. Và tôi biết chỉ có một con đường duy nhất, tránh đổ máu là phải thay đổi thể chế, vứt bỏ độc tài CS, như tổng thống Thein Sein của nước Miến Điện đã đang thực hiện. Chúng ta đang cần một thể chế dân chủ với tam quyền phân lập để mang lại cơm no, áo ấm cho toàn dân và phát triển đất nước như tất cả các quốc gia dân chủ khác.
Dân Ukraine tốn máu không tới 100 nhân mạng để giải phóng đất nước của họ bằng những trái bom xăng, và tôi nghĩ rằng dân Việt Nam cũng sẽ làm như thế nếu bọn cầm quyền như Dũng Quang Trọng là những tên cứng đầu. Những tên này phải chịu trách nhiệm khi lửa nổi lên khắp mọi nơi, và máu sẽ đổ.
Mỗi một ngày đi qua, y như rằng mình đang ngồi trên đống lửa, lẽ nào mình ngồi yên để chúng mặc tình hủy hoại những anh chị em yêu mến của mình?
Ai cũng rõ chị Hằng vô tội. Chúng bắt chị Hằng để hòng bịt miệng chị vì chị thường hô đả đảo CS bán nước. Chúng bắt chị Hằng vì chị đang bày tỏ thái độ chính trị. Chính chúng là người đã gây ra việc cản trở lưu thông, chứ không phải người phụ nữ yếu đuối này. Chúng ở đây là chỉ thị trực tiếp từ Nguyễn Tấn Dũng, Trần Đại Quang, hay Nguyễn Phú Trọng. Dũng nó bắt người đấu tranh từ trước khi Trương Tấn Sang lên làm chủ tịch nước, nên tôi không để tên ở đây. Lẽ ra tên Sang này vẫn phải chịu trách nhiệm. Những tên này phải chịu trách nhiệm việc giam giữ chị Hằng và các bạn của chị.
3 tên Dũng, Quang, Trọng này phải chịu trách nhiệm nếu làm dân nổi giận vì chị Hằng là biểu tượng của cuộc đấu tranh chống giặc Tàu xâm lược và cũng là biểu tượng chống CS bán nước, hèn với giặc ác với dân. Giam giữ chị Hằng y như rằng giam giữ một phần thân thể của chính tất cả chúng ta, ai còn tự hào mình là người Việt Nam.
Một khi dân nổi giận, Dũng Quang Trọng phải chịu trách nhiệm khi xảy ra những vụ đánh bom xăng khắp cả nước nhắm vào tất cả những cở sở của giặc CS Tàu như Đông Đô Đại Phố, những nhà máy bauxide ở Tây Nguyên chẳng hạn...
Một khi dân nổi giận, Dũng Quang Trọng phải chịu trách nhiệm khi xảy ra những vụ đánh bom xăng khắp cả nước, nhắm vào tất cả những trụ sở công an, những UBND, bưu điện, tòa án, ngân hàng, và nhà ở của những cán bộ cao cấp... như chúng ta đã thấy những gì đã xảy ra tại Ukraine. Bom xăng là việc rất dễ làm, vào google.com rồi đánh tiếng Việt "cách làm bom xăng" thì sẽ được hướng dẫn ngay. Chỉ một chai xăng và ngòi vải nhúng xăng rồi được bịt bằng nút ve thật kín, đơn giản chỉ có thế.
Tôi chủ trương bất bạo động, tôi chủ trương tốn mực chứ không tốn máu, tôi yêu quê hương tôi, tôi muốn quê hương tôi luôn được thanh bình, ai nấy cũng được sống hạnh phúc vui vẻ như tất cả dân tộc khác trên thế giới. Nhưng dưới chế độ CS này, hàng triệu dân tôi phải khổ sở vì mất nhà, mất đất, hàng triệu dân tôi phải bán vợ, chồng, con cái đi làm lao nô để trở thành người rơm, người rừng sống rải rác khắp thế giới, hoặc làm dâu, làm nô lệ tình dục nơi xứ người. Hàng ngàn phụ nữ VN như món đồ chơi bị rao bán khắp nhiều nơi ở Tàu, ở Ebay trước kia, hoặc trong những lồng kính ở những khu đèn đỏ ở Singapore. Tôi cũng không muốn thấy hàng trăm ngàn người già, trẻ em phải lang thang trên khắp 63 tỉnh thành để bán những tờ vé số, hay bản đồ, bánh kẹo... Tôi cũng không muốn thấy hàng chục triệu công nhân bị bóc lột sức lao động một cách khủng khiếp. Họ có làm việc suốt cả cuộc đời cũng chẳng mua nổi một căn nhà để ở, dù đó là căn nhà tồi tàn. Tôi cũng không muốn thấy hàng chục triệu nông dân làm việc cực nhọc mỗi ngày vẫn không đủ ăn vì bị vay vốn tiền lời cao, hoặc vì bị ém giá nông phẩm. Tôi cũng không muốn thấy hàng triệu người dân tộc thiểu số không đủ điều kiện để cắp sách đến trường, một khi miếng ăn họ còn kiếm không ra. Và tôi biết chỉ có một con đường duy nhất, tránh đổ máu là phải thay đổi thể chế, vứt bỏ độc tài CS, như tổng thống Thein Sein của nước Miến Điện đã đang thực hiện. Chúng ta đang cần một thể chế dân chủ với tam quyền phân lập để mang lại cơm no, áo ấm cho toàn dân và phát triển đất nước như tất cả các quốc gia dân chủ khác.
Dân Ukraine tốn máu không tới 100 nhân mạng để giải phóng đất nước của họ bằng những trái bom xăng, và tôi nghĩ rằng dân Việt Nam cũng sẽ làm như thế nếu bọn cầm quyền như Dũng Quang Trọng là những tên cứng đầu. Những tên này phải chịu trách nhiệm khi lửa nổi lên khắp mọi nơi, và máu sẽ đổ.
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền