VỢ
ÔNG NGUYỄN HỮU VINH: HÃY TRẢ TỰ DO NGAY CHO CHỒNG TÔI!
Posted by adminbasam on
10/07/2014
CỘNG
HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc
———————————-
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc
———————————-
TP.Hà
Nội, ngày 05 tháng 06 năm 2014
ĐƠN
KHIẾU NẠI
V/v:
khởi tố bắt oan sai đối với chồng tôi là Nguyễn Hữu Vinh,
đề
nghị trả tự do ngay.
Kính gửi:
-
Ông Trương Tấn Sang, Ủy viên Bộ chính trị, Chủ tịch nước,
Trưởng ban cải cách tư pháp;
– Ông Trần Đại Quang, Ủy viên Bộ Chính trị, Bộ trưởng Bộ Công an;
– Ông Nguyễn Bá Thanh – Trưởng ban nội chính Trung ương;
– Ông Nguyễn Hòa Bình, Viện trưởng viện kiểm sát nhân dân tối cao;
– Ông Nguyễn Văn Hiện, Chủ nhiệm ủy ban tư pháp Quốc Hội.
– Ông Trần Đại Quang, Ủy viên Bộ Chính trị, Bộ trưởng Bộ Công an;
– Ông Nguyễn Bá Thanh – Trưởng ban nội chính Trung ương;
– Ông Nguyễn Hòa Bình, Viện trưởng viện kiểm sát nhân dân tối cao;
– Ông Nguyễn Văn Hiện, Chủ nhiệm ủy ban tư pháp Quốc Hội.
Tôi là Lê
Thị Minh Hà, sinh 1958. Trú tại: 5/2/4D phố Đặng Văn Ngữ, phường Trung
Tự, quận Đống Đa, TP.Hà Nội; là vợ của anh Nguyễn Hữu Vinh đang bị Cơ quan An
ninh điều tra Bộ Công an khởi tố, bắt tạm giam theo điều 258 Bộ luật hình sự:
“Tội lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích nhà nước, quyền, lợi ích
hợp pháp của tổ chức, công dân”.
Kính thưa các Quý vị
đại diện của các Cơ quan có thẩm quyền
Tôi nguyên là: học
sinh khóa D8 – Đại học an ninh nhân dân, cán bộ Viện nghiên cứu khoa học
Công an; là người vợ tuy tôi không tham gia vào các công việc của chồng tôi đã
và đang làm nhưng tôi hiểu tấm lòng của chồng tôi là một người yêu nước, hết
lòng vì Tổ quốc, vì nhân dân.
Chồng tôi, nguyên là học sinh khóa D6 – Đại học
an ninh, đã từng công tác tại Bộ Công an; Ban Việt kiều Trung ương -Bộ Ngoại
giao; xuất thân trong một gia đình có truyền thống cách mạng, có nhiều công lao
với Nhà nước và nhân dân (bố đẻ là ông Nguyễn Hữu Khiếu, nguyên Ủy viên Trung
ương Đảng, Đại biểu Quốc hội, Bộ trưởng Bộ Lao động, Giám đốc Công an khu IV,
Đại sứ đặc mệnh toàn quyền tại Cộng hòa Liên bang Nga).
Theo tôi, trang thông
tin Anh Ba Sam của chồng tôi chỉ là trang thông tin cá nhân, ghi nhận thông tin
từ các trang thông tin báo chí chính thống và thông tin công khai bên ngoài với
tính chất như điểm tin với mong muốn cung cấp cho
Bạn đọc có được nhiều luồng thông tin khác nhau về một vấn đề để có nhìn nhận
khách quan, trên cơ sở đó đưa ra ý kiến đóng góp thiết thực hữu ích cho đất
nước và cho nhân dân.
Các nội dung chính
trang thông tin này tập trung đăng tải là:
Cảnh báo về tình hình
biển Đông, biên giới để Nhà nước, nhân dân nêu cao cảnh giác đối phó với tình
hình Trung Quốc xâm lấn, thôn tính đất nước.
Các vụ việc tiêu cực,
tham nhũng thực tế xảy ra trên nhiều lĩnh vực để Nhà nước và nhân dân
được biết góp phần làm trong sạch Bộ máy Nhà nước, trả lại niềm tin cho
nhân dân.
Cung cấp những bài
viết liên quan đến việc thực thi đúng Hiến pháp về nhân quyền, tự do dân chủ, tự
do tín ngưỡng; chống bè phái, cục bộ địa phương đơn vị; chống lợi ích nhóm;
chống bè phái độc quyền; chống đàn áp nhân dân, cần lắng nghe ý kiến nhân dân;
quan tâm hơn nữa đời sống nhân dân (nhất là các vùng nông thôn, miền núi, dân
tộc).
Nêu và kiến nghị về
đường lối đối ngoại của đất nước phải rõ ràng, rành mạch, không được lấp lửng,
không dĩ hòa vi quý, không định kiến. Trang thông tin như muốn nói rõ : cần
hợp tác toàn diện với nước Mỹ, các nước trong cộng đồng Châu Âu, các nước
ASEAN, Nhật Bản, Hàn Quốc, các nước Đông Âu (cũ, mới) và Ấn Độ;… Có như vậy mới
không lệ thuộc kinh tế của Trung Quốc , bảo vệ được chủ quyền của đất nước.
Do đó, việc chồng tôi
làm là hoàn toàn hợp hiến và hợp pháp, trong khuôn khổ pháp luật cho phép (pháp
luật không cấm) về quyền tự do, dân chủ của công dân, quyền tự do ngôn luận;
quyền được đưa ra và thể hiện chính kiến của mình. Đồng thời quán triệt lời dạy
của Bác Hồ: “Dân chủ là để cho dân được mở miệng ra nói”.
Như vậy: buộc tội và
bắt giam chồng tôi, một người thực hiện đúng pháp luật, đúng lời dạy của Bác
của Cơ quan ANĐT có đúng người, đúng tội và đúng luật không?
Yêu cầu Cơ quan ANĐT
khi áp Điều 258 Bộ luật hình sự để bắt chồng tôi phải đưa ra các chứng cứ chứng
minh: chồng tôi lợi dụng cái gì? Lợi ích bị xâm phạm cụ
thể là gì? Định lượng ra sao? Nhà nước, tổ chức, công dân nào tố cáo
chồng tôi với tư cách chủ thể bị hại? Cơ quan tổ chức nào giám định thiệt hại
để lượng hình? Ngoài ra, những việc chồng tôi đăng tải các bài định hướng dư
luận theo chiều hướng tích cực có lợi cho Tổ quốc, cho nhân dân, cho công cuộc
bảo vệ đất nước, đối ngoại, chống bè phái, lợi ích nhóm, chống tham nhũng,… thì
tại sao lại bỏ qua? Thành tích và thiếu sót (nếu có) phải được xác định rõ
ràng, minh bạch.
Từ những nội dung nêu
trên, tôi tin rằng chồng tôi hết lòng hết dạ vì Tổ quốc và dân tộc, không
vì động cơ cá nhân, không làm thiệt hại quyền lợi ích hợp pháp của bất cứ ai
kể cả tổ chức hay cá nhân.
Tôi đề nghị trả tự do
ngay cho chồng tôi và đình chỉ vụ án !
Kính mong các vị đại
diện cao nhất của Nhà nước và của các Cơ quan hành pháp có liên quan nhanh
chóng giải quyết yêu cầu chính đáng nêu trên của tôi.
Đề nghị trả lời kết
quả xử lý thỏa đáng cho tôi bằng văn bản trong vòng 15 ngày theo luật định từ
Cơ quan Nhà nước có thẩm quyền.
Kính đơn.
Người làm đơn
Ký tên
LÊ THỊ MINH HÀ
___________
LÊ THỊ MINH HÀ
___________
Nơi nhận:
- Như
trên;
- Ông
Tô Lâm (Thứ trưởng Bộ Công an);
- Tổng
cục trưởng Tổng cục An ninh I và II;
- A83,
A87,A92 Bộ Công an;
- Luật sư Hà
Huy Sơn;
- Lưu
Dân biểu Hoa Kỳ đỡ đầu
nhạc sĩ Việt Khang
31st July, 2014
By Tú Trinh
Thêm 3 tù nhân vừa được các dân biểu Mỹ đỡ đầu là nhạc sĩ Việt Khang (tức Võ Minh Trí), Nguyễn Hoàng Quốc Hùng và Đoàn Huy Chương. Như vậy là tổng cộng đã có 13 tù nhân lương tâm Việt Nam nhận được sự đỡ đầu.
Văn phòng của Dân Biểu Michael McCaul (đảng Cộng Hòa, Texas) vừa cho biết vị dân biểu này nhận "đỡ đầu" tù nhân lương tâm Võ Minh Trí (tức nhạc sĩ Việt Khang). Đồng thời, văn phòng của Dân Biểu Chris Van Hollen (đảng Dân Chủ, Maryland) cũng thông báo là ông nhận đỡ đầu cùng lúc hai tù nhân lương tâm Nguyễn Hoàng Quốc Hùng và Đoàn Huy Chương.
31st July, 2014
By Tú Trinh
Thêm 3 tù nhân vừa được các dân biểu Mỹ đỡ đầu là nhạc sĩ Việt Khang (tức Võ Minh Trí), Nguyễn Hoàng Quốc Hùng và Đoàn Huy Chương. Như vậy là tổng cộng đã có 13 tù nhân lương tâm Việt Nam nhận được sự đỡ đầu.
Văn phòng của Dân Biểu Michael McCaul (đảng Cộng Hòa, Texas) vừa cho biết vị dân biểu này nhận "đỡ đầu" tù nhân lương tâm Võ Minh Trí (tức nhạc sĩ Việt Khang). Đồng thời, văn phòng của Dân Biểu Chris Van Hollen (đảng Dân Chủ, Maryland) cũng thông báo là ông nhận đỡ đầu cùng lúc hai tù nhân lương tâm Nguyễn Hoàng Quốc Hùng và Đoàn Huy Chương.
Giám Đốc BPSOS và Phát
Ngôn Nhân của Liên Minh Cho Một Việt Nam Tự Do Và Dân Chủ, Tiến sĩ Nguyễn
Đình Thắng cho biết thêm chi tiết.
Bài liên quan:
DB Hoa Kỳ đỡ đầu thêm 3
tù nhân lương tâm Việt Nam
Phản ứng trước báo cáo nhân quyền của LHQ
Posted by adminbasam on
01/08/2014
GS Nguyễn Văn
Tuấn
01-08-2014
Quan sát phản ứng của
Chính phủ VN trước báo cáo về tôn giáo của đặc phái viên Liên hiệp quốc Heiner
Bielefeldt cũng thú vị. Báo chí thì tự khen ngợi qua những cái tít như “Việt
Nam nghiêm túc thực hiện cam kết quốc tế về nhân quyền”, hay có phần khiêm tốn
hơn như “Báo cáo viên LHQ đánh giá cao tiến triển của VN về tôn giáo”. Nhưng
tất cả hai cái tít tiêu biểu đó không nói lên sự thật khác là báo cáo chỉ ra
rằng VN đã và đang vi phạm nghiêm trọng quyền tự do tôn giáo và tín ngưỡng của
người dân!
Thật vậy, báo cáo của
LHQ có đoạn viết: “những vi phạm nghiêm trọng đối với quyền tự do tôn giáo hay
tín ngưỡng là một thực tế đang diễn ra ở Việt Nam – nhất là ở các vùng nông
thôn, tuy không phải chỉ có ở nông thôn.” Đoạn báo cáo ngắn nhưng quan trọng
này hầu như không được nhắc đến!
Nhưng quan sát phản ứng của Chính phủ VN trước những phàn nàn
của đặc phái viên LHQ tôi chỉ biết lắc đầu. Đó là một loại phản ứng chối cãi.
Trong buổi họp báo, ông Bielefeldt tường thuật rất rõ rằng: “Tôi nhận được
những thông tin đáng tin cậy là một số cá nhân tôi muốn gặp đã bị đặt dưới sự
theo dõi chặt chẽ, cảnh cáo, đe dọa, sách nhiễu hoặc bị công an ngăn cản việc
đi lại. Ngay cả những người đã gặp được tôi cũng không tránh khỏi việc bị công
an theo dõi hoặc chất vấn ở một mức độ nhất định.”
Và ngay cả cá nhân ông
cũng bị theo dõi và bị xâm phạm riêng tư:
“Ngoài ra, việc di
chuyển của tôi cũng bị giám sát chặt bởi ‘những cán bộ an ninh hoặc công an: mà
chúng tôi không được thông báo rõ, đồng thời sự riêng tư và bảo mật của một số
cuộc gặp gỡ cũng bị ảnh hưởng. Những việc này là sự vi phạm rõ ràng các điều khoản
tham chiếu của bất kỳ chuyến thăm quốc gia nào’.”
Vậy mà trong bản tin
báo chí của Bộ Ngoại giao (2), trích lời của một người tên là Phạm Hải Anh, nói
rằng: “Về một số vấn đề ông Beilefeldt nêu tại cuộc họp báo ngày 31/7, tôi cho
rằng đã có sự hiểu lầm, chưa trao đổi hết thông tin. Theo nghị quyết 5/2 của
Hội đồng Nhân quyền, nước chủ nhà có trách nhiệm đảm bảo an ninh, an toàn tuyệt
đối cho Báo cáo viên đặc biệt trong suốt chuyến thăm. Luật pháp Việt Nam bảo
đảm mọi người dân có quyền tự do tiếp xúc, gặp gỡ với bất cứ ai họ muốn. Thời
gian qua, Năm Thủ tục đặc biệt của Hội đồng Nhân quyền đã thăm Việt Nam, tiếp
xúc với rất nhiều cá nhân, tổ chức và thành công tốt đẹp.”
Hình như cũng quan
chức này phát biểu rằng “Và chúng tôi cam đoan rằng, tự do tôn giáo ở Việt Nam
luôn được tôn trọng” (3), trong buổi họp báo của đặc phái viên LHQ.
Tôi không hiểu nỗi:
hiểu lầm gì ở đây?! Ông ấy nói chuyến đi không thành là do chính quyền địa
phương đe doạ, sách nhiễu, ngăn cản. Ngay cả cá nhân ông ấy cũng bị làm phiền. Người
ta nói rõ như thế, mà gọi là hiểu lầm thì quả là khó hiểu? Vấn đề là có hay
không có việc ngăn cản, sách nhiễu, đe doạ như ông ấy nói? Yes hay là No? Nếu
có thì nói là có, và giải thích cho ông ấy hiểu; nếu không thì nói là không.
Tôi nghĩ phản ứng “hiểu lầm” của phía VN là hơi lạc đề.
Nói chung, phản ứng
của Chính phủ VN có phần trốn tránh vấn đề và thiếu tự tin.
Phản ứng của chính
quyền VN rất khác với phản ứng của Chính phủ Úc. Năm ngoái, khi bản báo cáo về
tình hình nhân quyền của Úc của LHQ được công bố, mà trong đó bản báo cáo liệt
kê 150 vi phạm luật pháp quốc tế về người tị nạn mà Úc vi phạm. Mặc dù báo cáo
có nhiều điểm tốt cho Úc, nhưng báo chí họ chỉ quan tâm đến những điểm xấu. Hệ
thống truyền thông của Úc như vớ được vàng, họ làm ầm ĩ suốt cả tuần. Kể cả đài
ABC và SBS là hai đài của Nhà nước cũng vớ lấy bản báo cáo và không tiếc lời
phê phán Chính phủ Úc. Báo Sydney Morning Hereald (nhật báo có uy tín nhất của
Úc) chạy cái tít “Australia violated refugees’ human rights, UN says” (tạm dịch:
Liên hiệp quốc nói Úc vi phạm nhân quyền của người tị nạn). Nhật báo này còn
mỉa mai Úc là đạo đức giả: suốt ngày đi phê phán người khác về nhân quyền,
trong bản thân mình thì đối xử tệ với người tị nạn!
Tôi nhớ có lần một báo
cáo của LHQ phê phán Chính phủ Úc về tình trạng người thổ dân. Trong báo cáo
phần lớn là khen Úc có chính sách tích cực với người thổ dân, nhưng có đoạn đặt
vấn đề tuổi thọ của người thổ dân còn quá thấp. Tuổi thọ trung bình của người
thổ dân hiện nay là 69 ở nam giới và 74 tuổi ở nữ giới (so sánh với Úc da
trắng: 80 ở nam và 84 ở nữ). Tôi biết Chính phủ Úc chi rất rất nhiều tiền để lo
cho người thổ dân, nhưng tình hình cải tiến rất chậm. Đối với LHQ, sự chênh
lệch 10 năm về tuổi thọ giữa người da trắng và thổ dân là một vấn đề: vấn đề
nhân quyền! Báo chí cũng được một phen làm lớn chuyện về vấn đề này.
Trước những công kích
của LHQ và báo chí như thế, Chính phủ Úc phản ứng ra sao? Rất bình thản. Các bộ
trưởng liên quan cũng lên đài và báo chí để trình bày quan điểm của Chính phủ.
Trước hết, họ cám ơn và ghi nhận những phê phán của đặc phái viên LHQ. Họ đồng
ý rằng một số vi phạm là có xảy ra, một số thì còn trong vòng điều tra, một số
thì họ không đồng ý. Nhưng sở dĩ Chính phủ Úc bình thản là vì họ nói tất cả
những điều gọi là “vi phạm” đó họ đều biết, mà không chỉ biết, họ ĐÃ có biện
pháp khắc phục vấn đề. Úc có sẵn tất cả các thiết chế để đáp ứng bất cứ vấn đề
nào. Do đó, tất cả những gì LHQ đề nghị không hề mới với Úc vì Chính phủ Úc đã
làm. Nói cách khác, họ bình thản vì họ chủ động, chứ không để người ngoài vào
chỉ họ phải làm gì.
Tôi nghĩ phản ứng của
Chính phủ Úc là một phản ứng của người trưởng thành, của một Chính phủ đầy tự
tin. Vì trưởng thành nên họ không dấu diếm, sẵn sàng đương đầu với sự thật. Sự
tự tin làm cho họ bình thản đối phó với bất cứ phê phán nào.
Tôi nghĩ những gì ông
đặc phái viên LHQ mô tả những khó khăn của ông trong khi công tác ở VN không
làm ai ngạc nhiên. Công việc của ông và những người ông tiếp xác thuộc vào nhóm
“tế nhị” đối với Nhà nước, nên họ dè dặt và nều cần cấm đoán. Các chuyên viên
nước ngoài khi đến VN làm việc, thậm chí các nhóm làm từ thiện thuần tuý, đều
bị theo dõi chặt chẽ. Có người chưa quen thì ngạc nhiên, nhưng những ai quá
quen rồi thì họ chỉ mỉm cười [khinh bỉ]. Dĩ nhiên, những việc làm như thế của
chính quyền chẳng giúp gì cho VN, mà còn làm cho hình ảnh VN xấu đi trên trường
quốc tế. Mỗi khi nói đến sự kiểm soát mang tính Mao-Stalin người ta sẽ lấy VN
ra làm ví dụ tiêu biểu để làm chuyện cười.
Việc theo dõi người
nước ngoài có lẽ xuất phát từ một tâm trạng bất an và thiếu tin tưởng vào con
người. Tôi nghĩ giới an ninh hay chính quyền VN nói chung thiếu khẳ năng tin
vào con người; họ nhìn ai cũng đáng nghi ngờ hay có tiềm năng gây tác hại cho
họ (chế độ), và từ đó họ thấy ai cũng đáng bị theo dõi. Ngay cả người dân trong
nước cũng bị làm khó vì cách nhìn này. Có lẽ quan điểm này xuất phát từ tâm lí
“suy bụng ta ra bụng người” (ngày xưa mình vậy, bây giờ chắc nó cũng vậy). Do
đó, một người phương Tây đại diện cho LHQ (lại một tổ chức phương Tây), mà
phương Tây có khi được xem là kẻ thù, nên việc làm và đi lại của ông đặc phái
viên đều đặt dưới sự giám sát của an ninh. (Chỉ có điều sự giám sát đó quá lộ
liễu đến nỗi ông ấy phải phàn nàn, và điều đó nói lên năng lực của phía VN. Tôi
nghĩ nên tạo điều kiện cho giới công an và an ninh sống và làm việc ở các nước
phương Tây một thời gian để họ làm quen với những văn hoá ngoài đó và có hành
xử “văn minh” hơn).
Một lí do khác có lẽ
là do tư duy địch – ta cũng làm cho nhà cầm quyền VN cảm thấy ngại với các đặc
phái viên từ phương Tây. Trên thế giới chỉ còn có vài nước theo XHCN hay cộng
sản (trên danh nghĩa), và họ cảm thấy cô độc. Từ cô độc đến nhìn người khác như
là địch. Mà, địch là xấu, nên phải theo dõi. Với tư duy loại thời tiền sử này
thì VN sẽ tự làm khổ mình về lâu dài. Theo tôi, không nên phân biệt dựa trên
tiêu chuẩn địch ta nữa, mà nên đánh giá dựa trên tiêu chuẩn vì lợi ích quốc gia
dân tộc.
Kể từ ngày VN “mở cửa”
đến nay cũng đã gần 30 năm (nếu tính từ 1986). Trong 3 thập niên dài như thế mà
cách ứng xử của VN đối với các đoàn công tác của nước ngoài hình như chẳng có
gì thay đổi nhiều. Thoải mái hơn thì tôi nghĩ có, tự do hơn cũng có, nhưng nhìn
chung thì vẫn còn rất hạn chế. Đến hôm nay mà sự giới hạn vẫn còn, qua lời kể
của ông Heiner Bielefeldt, thì quả là một điều đáng tiếc. Còn cách đối phó với
những báo cáo bất lợi, tôi nghĩ nên Chính phủ nên lịch sự cảm ơn họ, và thành
thật nhìn nhận có vấn đề và chủ động giải quyết, thay vì nói người ta “hiểu
lầm” hay phớt lờ những chỉ trích của người ta. Một Chính phủ tự tin và trưởng
thành phải thừa bản lĩnh để hứng chịu — chứ không trốn tránh — những chỉ trích.
—-
(1) Thông cáo báo chí về
tự do tôn giáo tại VN (bảng tiếng Anh):
http://www.ohchr.org/EN/NewsEvents/Pages/DisplayNews.aspx?NewsID=14914&LangID=E
http://www.ohchr.org/EN/NewsEvents/Pages/DisplayNews.aspx?NewsID=14914&LangID=E
(2) Phản ứng của Bộ
Ngoại giao VN:
http://www.mofa.gov.vn/vi/nr040807104143/ns140731095455
http://www.mofa.gov.vn/vi/nr040807104143/ns140731095455
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền