Nhà cầm quyền ngăn cấm TNLT Chu Mạnh Sơn gặp các Phái đoàn Quốc tế
VRNs
(10.08.2014)
– “Cũng trong khoảng thời gian này, tôi nhận được lời mời từ phía đoàn Thượng
Nghị sĩ Quốc hội Hoa Kỳ muốn gặp tôi, để trình bày những sự thật mà tôi đã
chứng kiến, trải qua trong suốt thời gian trước khi, trong khi bị bắt lao tù và
sau khi được tự do. Tôi đã sắp xếp thời gian gặp họ nhưng từ ngày 04.08.2014
cho đến hôm nay, họ luôn theo dõi nhà tôi, theo dõi mọi hành động của bản thân
tôi. Tôi đi ra khỏi nhà là có mấy công an viên cứ đi theo đằng sau để bảo vệ và
tuyệt đối không cho tôi bắt xe lên Hà Nội.
Tôi thiết nghĩ rằng, những việc tôi làm không sai trái sao họ cứ
ngăn cản, chỉ có những người làm sai thì mới sợ người khác biết đến. Vì vậy mà
họ luôn tìm mọi cách để ngăn cấm cũng như cản trở cuộc sống đời thường của bản
thân tôi.” Cựu tù nhân lương tâm Chu Mạnh Sơn, sống ở Nghệ An, cho biết.
Trước đó, công an xã Phúc Thành, huyện Yên Thành, tỉnh Nghệ An đã
mời TNLT Chu Mạnh Sơn lên làm việc. Tại đây, họ cho rằng, việc anh Sơn đi gặp
các phái đoàn quốc tế về nhân quyền là việc làm sai trái và vi phạm pháp luật
VN. Các công an ở đây khẳng định, pháp luật VN hơn hẳn các Công ước quốc tế về
Nhân quyền mà VN đã tham gia ký, cũng như “đất nước này là nhờ có Đảng, nhờ
chính quyền mà [mới] được ấm no, được nhiều khoản ưu đãi đặc biệt.”
Sau đây xin mời quý vị theo dõi bản tường trình của TNLT Chu Mạnh
Sơn thuật lại về buổi làm việc với công an xã Phúc Thành, huyện Yên Thành, tỉnh
Nghệ An, hồi ngày 04.08.2014.
“Vào lúc 14 giờ 30, ngày 4 tháng 8 năm 2014, tôi có giấy mời phải
có mặt tại phòng làm việc của công An xã Phúc Thành, huyện Yên Thành, tỉnh Nghệ
An, để làm việc với công an viên tên Trần Văn Công, phó công an xã Phúc Thành.
Đúng giờ, tôi có mặt tại đồn công an.
Đầu tiên, công an Công đưa tôi bản tự nhận xét, để tôi đánh giá
trong tháng 7 vừa qua. Đang lúc làm việc, công an Công bỏ tôi lại một mình, đi
làm gì ở đâu không rõ. Tôi làm xong bản tự nhận xét và ngồi chờ một mình trong phòng
làm việc. Tôi ngồi chờ mãi mà không thấy công an Công quay trở lại làm việc nên
tôi đi ra ngoài.
Ngay lúc đó, công an viên tên Nguyễn Văn Trung, Trưởng công an xã,
gọi tôi vào phòng làm việc của ông ấy. Vào phòng làm việc, công an Trung giới thiệu
có đồng chí Hưng, thuộc Đội Công an hình sự Huyện, sẽ làm việc với tôi. Trong
quá trình làm việc, công an Trung không ghi biên bản làm việc mà chỉ nói bằng
miệng.
Công an Trung hỏi tôi: “trong thời gian qua, anh đã tự ý rời khỏi
địa phương khi không được phép của chính quyền. Anh thấy quan điểm của mình như
thế nào?” Tôi đáp: “Tôi đã trình bày trong 3 biên bản lần trước mà chắc chắn
các ông đã đọc trước khi mời tôi lên.” Sau đó, công an Trung nói: “Chúng tôi
nhận được thông tin rằng, trong khoảng thời gian từ ngày 4 – 10/08/2014 này sẽ
có rất nhiều phái đoàn, tổ chức phi chính phủ tới Việt Nam. Anh đã nhận được
thông tin này chưa?”. Tôi đáp: “Tôi chưa nhận được. Các ông lấy thông tin này
từ đâu vậy?”.
Công an viên Trung đáp: “Trước hết là về tình cảm, tôi khuyên anh
không nên đi ra khỏi địa phương để gặp họ, sau là vì luật định, anh đang bị
quản chế cấm đi khỏi địa phương.” Tôi đáp: “Chẳng hạn như trong ngày 22/07/2014
vừa qua, tôi có đi ra Hà Nội để gặp phái đoàn LHQ, để trình bày với họ những
điều mà tôi đã chứng kiến trong chốn lao tù. Tôi khẳng định việc làm của tôi
không sai trái với lương tâm, với Công ước Quốc tế mà VN đã tham gia ký kết.”
Lúc này, người được giới thiệu tên Hưng liền lên tiếng nói: “nhưng
anh đang sống trên đất nước VN này, anh cần phải tuân thủ pháp luật VN. Anh nói
không sai trái với đạo đức lương tâm và với công ước quốc tế, nhưng tôi khẳng
định là anh đã sai trái với pháp luật VN.”
Tôi liền nói: “VN đã ký kết công ước
quốc tế và cam kết thực hiện thì phải làm cho đúng, không thể nói một đàng làm
một nẻo như vậy được.” Công an Hưng liền nói: “Anh coi Công Ước LHQ hơn pháp
luật VN hay sao? Anh đang sống trên đất nước này là nhờ có Đảng, nhờ chính
quyền mà anh được ấm no, được nhiều khoản ưu đãi đặc biệt.” Tôi nói: “VN đã
trải qua không biết bao nhiêu hình thái xã hội từ khi lập Nước cho đến nay, từ
Xã Hội Nguyên Thủy đến Phong Kiến, từ Phong Kiến đến Nô Lệ cho ngoại bang, rồi
bây giờ là Xã Hội Chủ Nghĩa. Thử hỏi, trước 1975, VN là một nước như thế nào?
Trước đây, VN vượt xa Thái Lan, Myanmar nhưng bây giờ thì ra sao? Kể từ sau
1975, VN đứng áp chót và tụt bậc rất xa so với các nước trong khu vực. Thử hỏi nguyên
do từ đâu? Do ai lãnh đạo? Và bây giờ đang bị Trung Quốc chiếm đảo, chiếm biển.
Những nước Hàn Quốc, Triều Tiên, Nhật Bản dù không lớn hơn chúng ta, nghèo tài
nguyên thiên nhiên mà họ còn bảo vệ được Đất Nước không để mất Biển. Còn chúng
ta thì sao?…”
Ngay sau đó, công an Nguyễn Văn Trung, trưởng công an xã liền nói:
“bay làm việc này vì cái gì? Có phải mấy đồng đôla từ nước ngoài hay không?”.
Tôi liền đáp: “Nếu ai có yêu quê hương đất nước, lo lắng đến vận mệnh của dân
tộc thì đều sẽ lên tiếng. Các ông, tôi và mọi người có lẽ ai cũng yêu nước VN,
nhưng điều đó không có nghĩa là phải yêu đảng cộng sản, yêu chế độ này. Riêng
mấy ông đừng có lấy mấy đồng đôla hay mấy đồng bạc VN ra mà xúc phạm. Tôi làm
việc này vì mong muốn VN giàu mạnh, sánh vai với các cường quốc trên thế giới.
Riêng bản thân tôi chưa bao giờ ăn bám chế độ này một đồng xu, tôi làm những
việc vừa qua cũng không phải vì tiền.
Còn các ông thì sao? Các ông ngồi đây
trong khi đang ăn bám vào đồng tiền xương máu của người dân và trong đó có sự
đóng góp của gia đình tôi, bố mẹ và những người thân của tôi. Vì vậy cần phải
làm cho xứng và đừng phát ngôn bừa bãi như vậy!”.
Công an Trung phản ứng gay gắt:
“bay cũng chỉ là đồ phản động, có tư tưởng như vậy thì mới bị như ngày hôm
nay.” Tôi nói: “Ông định nghĩa như thế nào về hai từ “phản động? Cũng chính vì
muốn nói lên sự thật, nói lên chính kiến mà tôi mới bị giam cầm một cách trái
phép. Nếu chỉ biết tuân thủ mọi thứ như một con gà đẻ trứng thì giờ này ông đâu
có cơ hội làm việc với tôi.”
Sau khi đôi co một hồi, công an viên Trung nói: “chuyện này coi
như tạm dừng ở đây, tư tưởng của anh thì do anh suy nghĩ, miễn sao đừng vi phạm
pháp luật VN là được. Trong thời gian tới, anh không được vắng mặt khỏi địa phương.
Còn nếu có phái đoàn nào về thì anh phải trình báo cho phía chính quyền biết.”
Cuối cùng họ bắt tôi ký vào bản cam kết không được vắng mặt khỏi
địa phương hay gặp phái đoàn quốc tế nào.
Cũng trong khoảng thời gian này, tôi nhận được lời mời từ phía
đoàn Thượng Nghị sĩ Quốc hội Hoa Kỳ muốn gặp tôi, để trình bày những sự thật mà
tôi đã chứng kiến, trải qua trong suốt thời gian trước khi, trong khi bị bắt lao
tù và sau khi được tự do. Tôi đã sắp xếp thời gian gặp họ nhưng từ ngày
04.08.2014 cho đến hôm nay, họ luôn theo dõi nhà tôi, theo dõi mọi hành động
của bản thân tôi. Tôi đi ra khỏi nhà là có mấy chú công an cứ đi theo đằng sau
để bảo vệ và tuyệt đối họ cho tôi bắt xe lên Hà Nội.
Tôi thiết nghĩ rằng, những việc tôi làm không sai trái sao họ cứ
ngăn cản, chỉ có những người làm sai thì mới sợ người khác biết đến. Vì vậy mà
họ luôn tìm mọi cách để ngăn cấm cũng như cản trở cuộc sống đời thường của bản
thân tôi.”
Pv.VRNs
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền