Tù
nhân lương tâm Huỳnh Anh Trí tố cáo chế độ hà khắc, tàn bạo của nhà tù cộng sản
Việt Nam
Trần
Quang Thành
Hôm nay Chủ nhật
29/12/2013, đúng 14 năm sống trong ngục tù cộng sản, tù nhân lương tâm Huỳnh Anh Trí
đã ra khỏi nhà tù Xuyên Mộc, tỉnh Đồng Nai.
Vào năm 1999, anh Huỳnh Anh
Trí đã bị tòa án cộng sản Việt Nam tuyên phạt 14 năm tù giam về cái gọi là hoạt
động lật đổ chính quyền nhân dân. .
Suốt
14 năm sống trong ngục tù với chế độ giam cầm hà khắc, tàn bạo, anh không chịu
khuất phục vì như anh đã từng tuyên bố, anh là một người yêu nước, chiến đấu
cho tự do, dân chủ của quê hương.
Vừa thoát khỏi cảnh tù đầy,
tù nhân lương tâm đã trả lời phỏng vấn của phóng viên Trần Quang Thành
như sau:
Share this:
·
Để giảm áp lực cho những người tuyên bố/xin ra
khỏi Đảng CSVN
Nguyễn Chí Đức
Bản
thân tôi từng viết đơn xin ra khỏi Đảng CSVN nên tôi hiểu áp lực nội tại và áp
lực dư luận bên ngoài như thế nào.
Tôi
cũng có chút kinh nghiệm tìm hiểu những trường hợp đã từng ra khỏi đảng theo
những cách và hoàn cảnh khác nhau. Phần lớn họ chỉ dám âm thầm nếu đang trong
độ tuổi lao động, thường không đi sinh hoạt mà không nêu lý do, chấp nhận bị tổ
chức đảng cơ sở xóa tên; trường hợp về hưu thì ỉm không chuyển hồ sơ đảng tịch
về cơ sở địa phương.
Dưới đây là một trường
hợp của chị Nguyễn Ngọc Diễm Phượng (*), tuy là đảng viên dự bị nhưng cũng viết
đơn ra khỏi đảng và cũng có quyết định xóa tên.
Sau
khi có đơn của chị Phượng, Huyện ủy chỉ đạo cho cơ sở để đương sự viết lại đơn
cho mềm mỏng, nhưng thực tế họ không xét đến là đơn viết lại nữa. Trường hợp
này cũng tương tự như anh Phạm Chí Dũng hay nhà văn Phạm Đình Trọng. Nhìn chung
đã công khai đơn đề nghị/xin/tuyên bố từ bỏ ĐCSVN lên Internet là chắc chắn có
kết quả xử lý giống nhau.
Muốn giải thiêng để ĐCS thuần túy chỉ là một đảng chính trị,
không còn mang màu sắc phong kiến kiểu “ơn Đảng, ơn chính phủ”, thì vào lúc này
không nên ca ngợi quá mức những trường hợp xin ra/tuyên bố ra khỏi ĐCS một cách
quá mức, tức là cần thiết nhưng vừa đủ. Mà chúng ta nên đa dạng hóa, cập nhật
các trường hợp ra khỏi ĐCS khác nhau. Nếu không, dễ khiến cho những đảng viên
đang ngập ngừng muốn ra lại suy nghĩ, cho là bản lãnh mình kém, thân phận bình
thường nên sẽ ngại không muốn lên tiếng. Trong khi thực tế những trường hợp đã
từng ra khỏi ĐCS là rất nhiều.
Bên cạnh đó cần khuyến khích cổ võ những nhóm hội dù tự phát
nhưng có qui củ (dù bằng miệng hay tự giác), có giúp ích cho xã hội, có tác
dụng thức tỉnh tinh thần dấn thân. Theo tôi đây mới là điều chính yếu.
——-
ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM
ĐƠN ĐỀ NGHỊ ĐƯỢC RA KHỎI ĐẢNG
Kính gửi : Đảng bộ XXX, Chi bộ XXX
Tôi tên : Nguyễn Ngọc Diễm Phượng ; sinh ngày 16.10.1982
Quên quán : xã Bình Chánh huyện Bình Chánh, TP.HCM
Nơi công tác : Ủy ban nhân dân XXX
Ngày kết nạp Đảng : + Dự bị : 18.08.2012 ; + Chính thức :
Nơi kết nạp : Chi bộ XXX
Quên quán : xã Bình Chánh huyện Bình Chánh, TP.HCM
Nơi công tác : Ủy ban nhân dân XXX
Ngày kết nạp Đảng : + Dự bị : 18.08.2012 ; + Chính thức :
Nơi kết nạp : Chi bộ XXX
Trước khi trở thành đảng viên của Đảng Cộng Sản Việt Nam (ĐCS),
tôi được tổ chức quan tâm giáo dục và bồi dưỡng về tư tưởng chính trị và tôi
cũng tự nhận thức được rằng ĐCSVN là đảng cầm quyền, tôn trọng và phát huy quyền
làm chủ của nhân dân, chăm lo đời sống vật chất tinh thần và bảo vệ quyền lợi
chính đáng của nhân dân, chịu sự giám sát của nhân dân, lấy dân làm gốc.
Đảng Cộng Sản Việt Nam là 1 tổ chức chặt chẽ, thống nhất giữa ý
chí và hành động, lấy tập trung dân chủ làm nguyên tắc tổ chức cơ bản, thương
yêu, đoàn kết với nhau. Cương lĩnh chính trị và đường lối cách mạng đều phù hợp
với yêu cầu và nguyện vọng của nhân dân.
Thế nhưng, thực tế hiện nay, qua các sự việc diễn ra ngoài xã
hội làm tôi phải suy nghĩ và nhận thấy rằng ĐCSVN hiện nay không còn thể hiện
đúng giá trị và bản chất của mình nữa. Đảng ngày mất đi sự tín nhiệm của nhân
dân, Đảng chưa phát huy hết quyền làm chủ của nhân dân, quyền lợi chính đáng
của nhân dân chưa được Đảng bảo về và tôn trọng. Điển hình như quyền được phát
biểu chính kiến của mình, quyền được cung cấp thông tin (đặc biệt là các thông
tin trái chiều) đều bị hạn chế. Kể cả việc biểu tình chống Trung Quốc xâm
chiếm, thể hiện tinh thần yêu nước cũng bị cho là làm trái pháp luật và bị hạn
chế.
Đảng chưa thể hiện hết vai trò lãnh đạo của mình, lời nói và
hành động của Đảng chưa nhất quán với nhau, sự yếu kém trong quản lý gây ra
biết bao hậu quả cho nhân dân gánh chịu, tài nguyên thiên nhiên ngày càng cạn
kiệt, đời sống nhân dân chưa được nâng cao (đặc biệt là các dân tộc miền núi),
các công trình dự án ngày càng xuống cấp trầm trọng. Trong nội bộ Đảng lại có
sự tranh giành quyền lực với nhau, và những vấn đề khác đang diễn ra ngoài xã
hội khiến tôi phải nghi ngờ và phân vân về con đường cách mạng và lý tưởng của
Đảng.
Đó là nhận định khách quan của tôi về xã hội. Còn về tổ chức, 06
tháng là đảng viên dự bị của Đảng Cộng Sản Việt Nam, với tình hình hiện nay,
tôi cảm thấy rằng tôi không còn nhiệt huyết, cũng như lý tưởng để phấn đấu trở
thành đảng viên chính thức của Đảng Cộng Sản vì:
1- Khi được đứng vào hàng ngũ của Đảng, tôi nghĩ tôi sẽ có nhiều
cơ hội để đóng góp nhiều hơn cho Đảng, cho nhân dân, góp phần xây dựng Đảng
trong sạch và vững mạnh hơn, thể hiện được ý chí và nguyện vọng của nhân dân. Nhưng
đến nay, tôi cũng chỉ làm tròn nhiệm vụ tối thiểu của 1 đảng viên là sinh hoạt
và đóng Đảng phí đầy đủ. Chưa đóng góp được gì nhiều và vẫn chưa thể hiện hết
vai trò của 1 đảng viên đối với nhân dân.
2- Sau sự việc đánh giá cán bộ đảng viên theo Nghị quyết TW4, và
đánh giá chất lượng đảng viên hàng năm, tôi nhận thấy hầu như việc đánh giá chỉ
mang tính hình thức, chiếu lệ, theo khuôn mẫu định sẵn. Hầu như cán bộ đảng
viên chỉ đánh giá 1 cách chung chúng, công tác phê và tự phê diễn ra xuề xòa,
sợ mất lòng nhau. Tôi cho rằng đó cũng chính là căn nguyên giảm tính chiến đấu
trong Đảng, góp phần cho những đảng viên thoái hóa, biến chất len lỏi tới những
vị trí trung, cao cấp của Đảng và Nhà nước, gây xói mòn niềm tin trậm trọng
trong nhân dân.
3- Lý do cuối cùng để tôi quyết định viết đơn ra khỏi Đảng chỉ
vì tôi muốn thể hiện tấm lòng yêu nước của mình, yêu đồng bào của mình. Tôi đã
có những lời bình luận trên mạng xã hội đối với 1 trường hợp của thể liên quan
đến việc lên tiếng bảo vệ chủ quyền biển đảo của đất nước như nhiều thành viên
của cộng đồng mạng.
Tuy những lời bình đó có khó nghe nhưng đó cũng là những
suy nghĩ thành tâm của 1 người Việt Nam nhỏ bé lo âu đến vận mệnh dân tộc, cốt
yêu cũng muốn Đảng tốt hơn, đảng viên bớt tha hóa hơn. Tooichuwa từng nghĩ
những lời bình đó sẽ tạo điều kiện thêm cho thế lực thù định chống phá Đảng,
chống phá Nhà nước. Khi có quần chúng báo cáo về sự việc của tôi, đáng lẽ tổ
chức Đảng ở cơ sở phải tìm hiểu và xem xét thấu đáo.
Thế nhưng tổ chức đã không
lưu tâm, còn qui chụp cho tôi mất quan điểm chính trị, tư tưởng không vững
vàng, tạo điều kiện cho thế lực thù địch dòm ngó.
Do đó, để không làm ảnh hưởng và làm mất uy tín của Đảng, cũng
như làm tổn thương danh dự của 1 người Việt yêu nước Việt, tôi tự nguyện làm
đơn đề nghị được ra khỏi Đảng.
Tôi cũng xin thành thật cám ơn tổ chức và những đảng viên đã
giới thiệu tôi vào Đảng trong thời gian qua đã quan tâm, giáo dục và tạo điều
kiện cho tôi được trở thành đảng viên của Đảng Cộng Sản trong thời gian rất
ngắn. Đồng thời, thông qua đơn đề nghị này, tôi thành tâm momg mỏi tổ chức Đảng
ở cơ sở nói riêng và các đảng viên trên toàn lãnh thổ Việt Nam nói chung hãy
xem như 1 lời chia sẻ chân tình của tôi đối với Đảng, đối với những vấn đề xã
hội.
Chúng ta hãy đặt mình vào vị trí của người dân bình thường nhất, của những
người không đảng phái để thấu hiểu, từ đó có những cách hành xử vị tha, nhân
bản hơn đối với người khác quan điểm vì họ cũng là đồng bào, là anh em cùng
chung sống trên đất mẹ Việt Nam.
Rất mong Chi bộ và Đảng bộ xem xét đơn đề nghị của tôi./.
XXX, ngày 04 tháng 3 năm 2013
Người làm đơn
NGUYỄN NGỌC DIỄM PHƯỢNG
——–
—-
* Xem thêm: Thông báo về trường hợp một nữ thanh niên đề nghị được ra
khỏi Đảng (ĐHLV).
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền