BẢN
TƯỜNG TRÌNH SỐ 2.
Kính gửi: quí bạn hữu, quí trang mạng, quí hãng thông
tấn.
Lời đầy tiên, tôi xin chân thành cảm ơn các bạn đã dõi theo vụ
việc của tôi.
Sau khi sự việc xảy ra, tôi có bản tường trình tại đây:
(các bạn có thể thay link để phù hợp với trang tin của các bạn). Bản tường
trình này, được xem như bản số 1.
Để cập nhật thông tin cho quí bạn, tôi xin làm bản tường trình số
2.
Phần I:
Tôi cho rằng đây là một kiểu làm việc tùy tiện, vi phạm pháp luật,
xâm phạm đến lợi ích hợp pháp, cuộc sống bình yên của công dân. Là một công dân
nhỏ bé, theo tinh thần “sống và làm việc theo hiến pháp và pháp luật“,
tôi làm đơn trình báo lên các cơ quan bảo vệ luật pháp.
Ngay trong buổi chiều hôm đó (17.12.2013), tôi đã trình báo vụ
việc này lên:
1. Chủ tịch ủy ban nhân dân Tp. Đà Nẵng.
2. Bí thư Tp. Đà Nẵng.
3. Chủ tịch hội đồng nhân dân Tp. Đà Nẵng.
4. Viện kiểm sát nhân dân Tp. Đà Nẵng.
Ngoài ra tôi còn đến UB mặt trận tổ quốc Tp Đà Nẵng nhưng do đơn
bị lỗi nên chưa gửi được. Tôi còn định gửi đến Chi cục trưởng chi cục quản lý
thị trường Tp Đà Nẵng, Thủ trưởng đơn vị cảnh sát điều tra-CA TP Đà Nẵng nhưng
do hết giờ làm việc nên cũng chưa gửi được. Tôi dự định sẽ gửi vào ngày mai
(18.12.2013).
Vì sao tôi phải gửi đơn đi nhiều nơi như vậy?
Tôi cho rằng vụ việc này rất nghiêm trọng, có một thế lực nào đó
đạo diễn, vì thời gian qua tôi liên tục bị theo dõi, sách nhiễu, bị đánh,…
Các bạn có thể xem thêm vụ việc ở đây: http://www.danquyen.org
Đó là lý do tôi cần trình báo nhiều nơi để các cơ quan bảo vệ luật
pháp nơi đây (Tp Đà Nẵng) không thể làm ngơ và đây cũng là cách để sau này các
vị đó không còn nói rằng “sự việc xảy ra thật đáng tiếc, nhưng tôi không nhận
được tin báo,…” khi có sự việc trầm trọng xảy ra.
Đi cùng tôi, có hai người bạn tuyệt vời là Lãng Tử Lang Thang và
Nguyễn Mạnh Hiền.
Xin thông tin thêm:
Anh tài xế chở đồ cho tôi cũng bị liên lụy, anh nói anh bị phạt
nhiều tiền (vì lỗi gì đó tôi không rõ), xe bị giam giữ một ngày nay, không làm
ăn được. Số điện thoại anh ấy: 0905. 293.666. Tầm 5h chiều cùng ngày (17.12.2013),
anh liên tục gọi điện cho tôi báo là cơ quan chức năng đã tiến hành khám hàng
trên xe, tịch thu tầm 30 cuốn sách của tôi, hiện xe anh được phép ra khỏi đồn,
anh gọi tôi đến nhận hàng để anh xuống hàng đặng còn đi chở chuyến khác kiếm
tiền bù lỗ, nhưng vì bận đi trình báo nên tôi không thể đến được. Với lại, tôi
cho rằng hàng hóa trên xe bị khám trái phép và tịch thu một số đồ đạc nên tôi
cần giải quyết vấn đề theo đúng tinh thần, trình tự của pháp luật. Sau đó tôi
không biết tình hình số hàng trên như thế nào.
Cùng với những cuộc điện thoại thúc dục của tài xế thì vị chủ nhà
tên Phương Anh (số điện thoại: 0905.070.156) cũng thúc dục không kém, chị không
chỉ gọi cho tôi mà còn gọi, nhắn tin cho vợ tôi nữa. Chị bảo dọn nhà gấp để trả
nhà cho chị. Trong hoàn cảnh vậy, vợ tôi đâm ra hoảng loạn, mất tinh thần.
Tình cảnh nhà mới không đến, nhà cũ chưa đi, tối đó, vợ chồng tôi không
biết ở đâu? Chúng tôi lên nhà đứa em trai tôi, hiện đang trọ học ở phường Hòa
Minh (Phường có vụ đánh người, cướp của ngày 10.12.2013), sau khi xin phép chủ
nhà, em tôi sang ngủ nhờ nhà bạn, vợ chồng tôi qua đêm ở đó bình an trong một thân
thể không được tắm rửa, vô cùng mệt mỏi.
Sáng hôm sau, 18.12.2013, chúng tôi quay lại nhà trọ cũ, tôi tiếp
tục làm đơn trình báo 3 nơi theo thứ tự: Thủ trưởng cảnh sát điều tra-CA Tp Đà
Nẵng, Chủ tịch MTTQ Tp Đà Nẵng, Chi cục trưởng-chi cục quản lý thị trường Tp Đà
Nẵng.
Trong quá trình tôi đi trình báo cho đúng thủ tục pháp luật thì ở
nhà vợ tôi liên tục gọi điện, nhắn tin, van xin tôi về. Lý do là trước nhà hiện
có anh tài xế, chủ nhà và rất nhiều người yêu cầu tôi về nhận hàng. Họ chửi bới
rất kinh và còn đòi hành hung vợ tôi. Qua điện thoại tôi nói với vợ tôi là nói
họ giữ bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó, hiện số hàng trên tôi chưa thể nhận lại
được, bỡi lẽ nó đã được giam giữ, khám xét, tịch thu trái phép nên cần giải
quyết theo đúng qui định của pháp luật, ai sai người đó chịu. Trong trường hợp
không có ai bồi thường thiệt hại do xe anh không đi làm ăn được thì tôi sẽ bồi
thường.
Tuy nhiên, vô ích, họ không nghe. Tình hình ngày càng căng thẳng, nghe
vợ tôi nói có đông công an? và nhiều người đến, giọng nói có vẻ hốt hoảng, sau
đó tôi không liên lạc được. Lát sau vợ tôi nhắn tin là sợ quá nên có vô chùa
(hay nhà thờ gì đó) gần đó trốn cho an toàn.
Tuy rất lo lắng nhưng việc trình báo là cần thiết nên tôi phải đi
cho xong việc. Khi xong việc tôi hẹn gặp vợ ở quán café ven đường, một người
bạn về thám thính xem tình hình thế nào thì thấy không còn ai ở trước nhà tôi
nữa.
Trưa đó vợ tôi đi dạy mà không có đồ để mặc cho đàng hoàng vì rất nhiều
hàng hóa, vật dụng gia đình đã chất hết lên xe. Riêng tôi, hai ngày nay ngược
xuôi ngoài đường làm đơn trình báo mà có một bộ đồ để mặc. Có muốn thay cũng
không có đồ.
Sự việc đến đó thì dừng, tôi phải đi lo một số công việc cho cuộc sống
cá nhân như: sửa máy tính, sửa máy chụp hình (hôm sự việc ngày 10.12.2013, tôi có
cho một người bạn mượn máy ảnh, không biết giằng co thế nào máy ảnh này bị
hỏng),…
Đến thời điểm tối ngày 18.12.2013, số hàng trên đi đâu tôi không biết,
cho đến lúc 8h11 phút tối 18.12.2013, anh tài xế nhắn tin thông báo cho tôi là
sáng mai 19.12.2013, đúng 8h30, đến tại 80 Lê Lợi, CA Tp Đà Nẵng, phòng bảo vệ
chính trị để làm việc.
Tôi đang suy nghĩ, có mấy thứ vật dụng gia đình như: bàn ghế, nồi niêu,
xoong chảo, chén bát, đũa muổng, quần áo,… tất cả đã qua sử dụng mà làm mất an
toàn chính trị hay sao mà nó đến vị trí trên?
Phần II:
Tối 18.12.2013, hai vợ chồng tôi đến phòng trọ đứa em trai tôi,
nơi tôi ở tối trước. Ngày này, đứa em này có việc về quê, đưa chìa khóa lại để
vợ chồng tôi mở khóa vào. Tôi dự định ở đây làm việc chút rồi đi thuê nhà nghỉ
ngủ, phòng bị làm phiền về kiểm tra tạm trú, điều mà tôi đã bị ở Hà Nội cách
đây vài tháng. Tôi nghĩ họ đã theo dõi tôi thì việc gì họ không dám làm?
Sau một ngày mệt nhọc, vợ tôi nằm trên giường ngủ thiếp đi trong
mệt mỏi, vận nguyên một bộ đồ mặc cả ngày nay, trong khi tôi viết bảng tường trình
những việc hôm nay để các bạn rõ. Tôi viết tầm 20 dòng thì có tiếng gõ cửa rất
to và gấp. Tôi hỏi ai đó? Có tiếng trả lời là: tôi là công an, yêu cầu mở cửa
chúng tôi vào kiểm tra tạm trú. Liếc nhìn đồng hồ, tôi thấy tầm 11h kém (23h
kém).
Tôi nói vọng ra là chờ tôi xíu, tôi cần thay đồ.
Họ lại gõ cửa gấp hơn, yêu cầu mở gấp, tôi nại lý do là tôi và vợ
cần thay đồ rồi mở cửa, tôi tranh thủ tắt máy tính đang mở, vì tôi ngại rằng họ
hành xử kiểu tịch thu đồ như các nơi. Tôi vừa tắt máy tính, vừa gọi vợ dậy, nói
đi thay đồ, có công an đến kiểm tra.
Tôi chưa tắt xong máy tính họ đã giật bung cánh cửa sổ (cửa sổ
trước đó đóng kín), giọng người to tiếng bên ngoài yêu cầu tôi mở cửa để kiểm tra
hành chính. Giọng như ra lệnh.
Tôi nói cần phải để tôi chuẩn bị đàng hoàng rồi mới mở cửa, mời
các anh vô làm việc, họ không chịu, họ đòi phải mở ngay.
Lúc này, vợ tôi đã thức dậy, rất hoảng loạn, vì cả ngày nay bị tài
xế và đám đông chửi bới, dọa đánh, trong người đã vô cùng mệt mỏi, chán nản. Vợ
tôi ngồi nép ở một góc, người tái nhợt, run rẩy và khóc thút thít.
Dưới ánh sáng do bóng đèn trong phòng hắt ra, tôi thấy rất đông người,
có cả người mặc sắc phục công an, có cả công an mặc áo chống đạn, có cả người
mặc thường phục, có cả áo phục của lực lượng dân phòng.
Tôi thấy đông người quá, trong đó có loáng thoáng gương mặt tôi
thấy ở đám người mặc thường phục đánh dã man bạn bè tôi ngày 10.12.2013 vừa qua
nên tôi kiên quyết không mở. Tôi lấy lý do là vợ tôi cần thay đồ. Trong đám
đông bên ngoài, có người nói: đồ mặc trên người được rồi, không cần thay, mở
cửa mau. Tôi đôi co là cần phải thay đồ khác cho đàng hoàng. Công dân có quyền
chuẩn bị đàng hoàng, rồi mời các anh vào làm việc.
Bên ngoài có nhiều tiếng nói lao xao, trong đó có nhiều tiếng nói
rất hung hăng, dọa nạt: đánh chết mẹ nó, nó không mở, phá cửa,… Họ còn mời cả
chủ nhà lên để nói chuyện nhưng tôi quyết không mở, tôi nói “chúng tôi cần
chuẩn bị tươm tất, và vợ tôi bình tĩnh trở lại rồi sẽ mở”.
Sau một thời gian lời qua, lời lại như vậy, họ đạp cửa xông vào.
Họ nói tôi vi phạm luật cư trú, không trình báo nên họ lập biên
bản. Tôi bảo, đây là phòng em trai tôi, tôi đến đây làm việc rồi định đi thuê nhà
nghỉ, tôi thấy mình chẳng vi phạm gì.
Họ mời tôi về đồn công an làm việc, tôi phản đối. Khi đó, có người
kéo tay tôi ra khỏi phòng, có người đánh tôi một cú vào mặt, một tát vào má, và
một cú vào vai. Khi đó tôi và vợ tôi có vẻ gào lên to tiếng, vì thấy hành vi
côn đồ, dã man quá. Thấy tôi và vợ gào to như vậy thì đám đông dãn ra, họ yêu
cầu tôi vô lập biên bản.
Sau thời gian cù cưa, lý luận, họ không lập biên bản với tôi được,
họ đành lập biên bản với chủ nhà vì cho người ở mà không trình báo, nghe chủ
nhà nói ngày mai phải đến đồn công an làm việc, nộp phạt 1,5 triệu.
Họ yêu cầu chủ nhà đuổi hai vợ chồng tôi ra khỏi nhà vì lý do đây
là hai người lạ mặt xâm nhập trái phép. Tôi bảo đây là nhà em trai tôi thuê,
tôi có quyền ở, họ không chịu.
Cuối cùng, dù tôi có nói là ra ngoài đêm tối hiện giờ rất nguy
hiểm vì có thể côn đồ chặn đường đánh, nhưng họ nhất quyết đuổi chúng tôi ra khỏi
nhà giữa đêm khuya.
Sau khi ra khỏi nhà, đứng ngoài đường thời gian thì bạn tôi đến
đón, đưa đi chỗ cư trú an toàn.
Xin thông tin thêm:
Khi sự việc xảy ra, tôi có gọi cho một anh bạn, với suy nghĩ là
nhờ anh ta đến giúp vì thấy đám đông này hung hãn quá. Sau khi bên kia bắt máy
trao đổi, vì tình hình lộn xộn nên tôi quên tắt máy, và các âm thanh vụ việc
vừa rồi được truyền âm trực tiếp. (điều này tôi biết được khi nghe đầu dây bên
kia nói cả thể giới đang nghe việc của em).
Trong bối cảnh lộn xộn, xô bồ vậy, tôi nói hơi to tiếng, có vẻ hàm
hồ (nhiều người nhận xét thế).
Đúng là lúc đó tôi có vẻ to tiếng, một phần muốn hàng xóm nghe,
một phần tôi muốn lấn át, làm cho những kẻ côn đồ sợ hãi mà không có hành động
quá manh động nguy hiểm. Từ khi chứng kiến, bạn tôi bị đánh dã man ở trước đồn
công an Phường Hòa Minh, tôi quá hiểu những con người này nguy hiểm như thế
nào.
Tôi viết xong bản tường trình này vào lúc 4h sáng ngày 19.12.2013
Nguyễn Văn Thạnh.
0984.973.376
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền