Tại sao phải
bắt Đặng Chí Hùng?
Phỏng vấn Đặng Chí Hùng
Nguyễn Ngọc Già
(Danlambao) - Tại sao cộng sản Việt Nam ráo riết bắt cho bằng
được Phạm Mạnh Hùng (bút danh Đặng Chí Hùng)? Câu trả lời có lẽ ai cũng biết.
Do đó bài viết này chỉ góp phần nói rõ thêm.
Phải bắt Đặng Chí Hùng.
Ngoài những bài viết Đặng Chí Hùng tấn công trực
diện một cách hiệu quả vào chế độ cộng sản, nhất định điều làm họ tột cùng
hoảng sợ để truy lùng bắt anh, do hai điểm chính:
1. Tuổi trẻ quốc nội với quan điểm, thái độ và
việc làm chống cộng ôn hòa, thông minh, rạch ròi, không cực đoan và không bạo
lực.
2. Gia đình của Đặng Chí Hùng cũng là gia đình
cộng sản nòi và đã... bỏ rơi anh, như thông tin trong mấy ngày qua trên các
diễn đàn.
Nếu cộng sản sợ Nguyễn Chí Đức một phần thì họ
sợ Đặng Chí Hùng nhiều hơn thế. Có lẽ một số bạn đọc thắc mắc với câu hỏi “tại
sao”? Xin thưa, ngoài yếu tố anh Đức không bị gia đình hắt hủi, anh vẫn còn
thiếu tinh tế, sâu sắc như Đặng Chí Hùng.
So sánh để nhận chân là điều nên làm và chỉ rõ
cho thế hệ trẻ trong cuộc đấu tranh hiện nay, điều này cũng nhằm chia sẻ với
những ai còn mơ hồ hoặc vọng tưởng về người cộng sản, có thêm cái nhìn dứt
khoát với chế độ “mãi quốc cầu vinh” núp dưới vỏ bọc gọi là ĐCSVN.
Hầu như ai cũng biết Nguyễn Chí Đức bắt đầu tỉnh
ngộ sau cú đạp mặt trong lần đi biểu tình chống bành trướng Bắc Kinh. Tuy
nhiên, với thái độ bảo thủ, khinh thị, chính cộng sản đã đẩy Nguyễn Chí Đức
ngày càng xa dần tổ chức, vì từ trong tổn thương khi bị xúc phạm nhân phẩm, anh
Đức ngày càng nhận rõ bản thân sai lầm khi đã trao trọn niềm tin cùng sự nhiệt
tình của tuổi trẻ vào một tổ chức đáng tủi hổ.
Bài viết mới đây của anh Đức về việc ông Lê Hiếu
Đằng rời bỏ đảng, có đoạn [1]:
“Theo thiển ý của tôi, ông Đằng nên viết lại cho
chỉnh chu và gửi cho cơ sở đảng nơi ông gần đây từng sinh hoạt cho dù có thể
lâu rồi ông khi đi hội họp nữa!? Chứ không nên viết như tờ giấy nhắn nhủ gấp
gáp và đôi chỗ còn viết tắt, thiếu dấu”...
“...Vì khi chúng ta xin vào thì chúng ta đã tự
nguyện phấn đấu và cũng đã tuyên thệ trung thành trước đảng kỳ, chân dung Hồ
chủ tịch thì nay cảm thấy không phù hợp, không còn tình cảm với ĐCSVN nữa thì
khi ra cũng nên “ly dị” cho đàng hoàng và giữ lại những kỷ niệm một thời mình
đã từng chiến đấu, hi sinh và trưởng thành khi gắn bó với ĐCS”.
Dẫn chứng đoạn văn trên không phải chê trách Đức
hay đòi Đức hoặc bất kỳ ai, khi bỏ đảng phải phỉ báng, mạ lỵ ĐCSVN mà cần chỉ
rõ Nguyễn Chí Đức vẫn thiếu hẳn sự tinh tế và thiếu cả thực tế, khi anh không
đặt trong hoàn cảnh ông Đằng đang bệnh rất nặng. Ông Đằng hoàn toàn có thể nhờ
người khác đánh máy đẹp đẽ theo đúng nội dung ông muốn và ông chỉ cần ký tên là
đủ, tuy nhiên ông đã không làm như thế. Việc ông Đằng trong cơn bệnh “thập tử
nhất sinh” vẫn còn gắng sức tự tay viết lời tuyến bố bỏ đảng, cho thấy một hành
động dứt khoát nhất mà tôi chưa gặp người cộng sản nào trước đây đã làm.
Ngoài ra, người ta thấy thấp thoáng sự bịn rịn
của anh Đức qua bài “Câu chuyện về đảng cũ và ước mơ về đảng mới của tôi trong
tương lai” [2]. Chỉ ra bài này cũng không nhằm phê phán, thay vào đó người ta
nhận thấy Đức có tình yêu thật sự đối với ĐCSVN, không phải loại cơ hội, trở cờ
hiện nay nhan nhản. Tình yêu đối với ĐCSVN của Nguyễn Chí Đức cũng như của
những ai băn khoăn, ray rứt khi rời bỏ nó mới đáng tin về nhân cách và tư cách
của họ. Đừng tin những ai ráo hoảnh tuyên bố bỏ đảng “cái rụp”. Bởi tình yêu
thật sự, khi phải lìa bỏ mà không chút đắn đo buồn đau đó chỉ là loại “tình yêu
qua đường”. Đó là cốt lõi để xứng đáng chia sẻ và cảm thông với Nguyễn Chí Đức
cũng như những người có tâm trạng giống anh, trước khi lìa bỏ thân phận làm
người cộng sản. Tôi hiểu sâu sắc điều này, vì chính cha tôi, trong những năm
cuối đời, ông ân hận và hối tiếc về sai lầm của mình nhưng ông không đủ can đảm
làm như ông Đằng và nhiều người khác.
Trong khi Nguyễn Chí Đức hoài niệm dĩ vãng, kèm
đôi chút ủy mị và câu nệ những “râu ria” thì Đặng Chí Hùng hào sảng, nhân bản,
lại rất thực tế. Đặng Chí Hùng biết bỏ qua những tiểu tiết. Hùng viết [3]:
“...Câu đầu tiên phải nói là quyết định bỏ đảng
của ông Lê Hiếu Đằng và một số người là hết sức đúng đắn và có thể là đáng cổ
vũ. Mặc dù nó không có quá nhiều ý nghĩa như cái cách bỏ đảng của những người
trước đây như cụ Tô Hải, nhà báo Bùi Tín, Hữu Loan vv… vì ông Đằng và nhiều
người khác cũng thừa hiểu đảng cộng sản sắp chết ở thời điểm này. Ra khỏi đảng
là một quyết định khôn ngoan và đúng đắn của ông Lê Hiếu Đằng nếu không muốn
sống chung với con tàu sắp chìm hẳn...
Câu thứ hai tôi muốn gửi tới bạn đọc là quan
điểm của chúng ta không hẹp hòi và luôn mở rộng vòng tay đối với những ai bỏ
đảng về với dân tộc. Lý do thứ nhất là chúng ta đánh kẻ chạy đi chứ không đánh
kẻ chạy lại. Lý do thứ hai là cá nhân người viết bài này mặc dù chưa một ngày
nào là đảng viên, nhưng gia đình của người viết thì gần như toàn bộ liên quan
đến cộng sản. Chẳng có lý do gì mà người viết “cực đoan” và “hẹp hòi” đến độ
không cho kể cả những người máu mủ của mình một con đường lùi về với nhân dân.
Lý do thứ ba là tôi cũng chẳng có gì liên quan đến Việt Nam cộng hòa mà một số
người tự nhận ra khỏi đảng nói rằng có thể chúng tôi thẳng thắn là “liên quan
đến VNCH” với tấm lòng “nặng thù hận”. Tôi chỉ viết ra những quan điểm của mình
với một tấm lòng: Dân tộc Việt Nam mà thôi!
Câu thứ ba, tôi chỉ muốn nói đến những người bỏ
đảng một vài suy nghĩ của cá nhân tôi. Mặc dù những nỗ lực để tuyên bố ra khỏi
đảng thật sự đáng hoan nghênh nhưng mà theo tôi nghĩ đọc những lời “tâm sự” ra
khỏi đảng của các cá nhân tôi thật sự còn một chút chưa đủ...”
Chưa đủ điều gì? Xin mời độc giả nào quan tâm,
tiếp tục đọc trong bài viết của anh để thấy tính khoa học, logic của Đặng Chí
Hùng.
Không còn yêu thương khác hẳn với khinh bỉ.
Khinh bỉ có ý nghĩa riêng đặc trưng không lẫn lộn đâu được. Đó là động lực mạnh
mẽ để người ta dứt khoát tránh xa không chút bịn rịn, không còn hoài niệm với
dĩ vãng đối với những tổ chức không có tính chính danh và chính nghĩa. Sự khác
biệt rất lớn giữa Nguyễn Chí Đức và Đặng Chí Hùng là chỗ đó, dù cả hai anh đều
sinh trưởng sau 1975 và lớn lên trong gia đình cộng sản.
Bằng quan điểm rõ ràng, thái độ dứt khoát với
ĐCSVN qua nhiều bài viết và việc làm của Đặng Chí Hùng, cộng sản không hoảng sợ
và không quyết bắt anh cho bằng được mới đáng lạ!
Còn những người khác...
Người cộng sản không nhận ra yếu tố “khinh bỉ”
quan trọng như thế nào khi nó tác động vào tư tưởng và quan điểm chính trị của
con người. Có lẽ bởi vậy, họ làm cho tính chất này trở nên “đậm đà” hơn sau
cuộc đấu tố hèn hạ đối với ông Phạm Chí Dũng. Trong những lời bộc bạch của ông
Dũng, người đọc nhận thấy rõ tính chất “khinh bỉ”, đặc biệt dành cho Phan Xuân Biên
(còn gọi là Tư Biên), một “ông quan cộng sản” từng nắm chức “tuyên giáo” -
người và cơ quan tưởng chừng như rất có “văn hóa” (!).
Tuy vậy, người cộng sản khá tinh vi khi đánh giá
và nhận định “đối tượng”, không như một số người tưởng họ ngu ngơ.
Nhiều người cũng biết ông Phạm Văn Điệp, một
người ở Nga và có vẻ cũng chống cộng, vài lần bị chặn và bị đuổi một cách phi
pháp, bất chấp ông Điệp vẫn còn quốc tịch Việt Nam. Câu hỏi đặt ra, một người
từ nước ngoài về, có tư tưởng tạm coi là “dân chủ” và có thể xem là chấp nhận
“chui đầu vào rọ” cho nhà chức trách bắt, tại sao họ không bắt, trong khi lại
phải cử người lặn lội qua tận Thái Lan để truy lùng và bắt cho bằng được Đặng
Chí Hùng? Câu trả lời cũng thật dễ hiểu: Đặng Chí Hùng hoàn toàn là một người
có đầu óc tự do, dân chủ, trong khi Phạm Văn Điệp vẫn mang một “trái tim ngục
tù” - hình tượng Hồ Chí Minh.
Chỉ với hình tượng Hồ Chí Minh choáng chỗ rất
lớn trong tim và chiếm một vị trí vững chắc trong tư tưởng của ông Điệp, quá đủ
làm người cộng sản yên tâm để không cần thiết phải bắt ông. Tuy nhiên, điều đó
không đồng nghĩa ông Điệp được đi lại tự do tại Việt Nam. Họ thừa khôn ngoan để
không bao giờ chấp nhận một “tiền lệ” như thế. Nói bình dân: không để cho “tụi
nó” lờn mặt, cũng như qua đó “đề phòng” nhiều người khác “lợi dụng” việc tự do
đi lại của ông Điệp (nếu có), rồi dần dần trở thành làn sóng người Việt hải
ngoại ào ạt đổ về, lúc đó e rằng hết kiểm soát.
“Làm trai đứng ở trong trời đất
Phải có danh gì với núi sông”
(Nguyễn Công Trứ)
Bất kỳ ai không thoát khỏi tư tưởng Nguyễn Công
Trứ trong cuộc đấu tranh dân chủ hiện nay, cho đến lúc đấy, người đó vẫn chưa
thật sự trở thành “hiểm họa” đối với cộng sản. Tuy nhiên, điều này không có
nghĩa họ không bị sách nhiễu, không bị quấy rầy, không bị cô lập bằng mọi cách.
Tinh kiên trì và tấm lòng trong sáng dành cho dân tộc thật dễ hiểu như Nelson
Mandela hay Aun Sang Suu Kyi. Cũng như Trần Huỳnh Duy Thức từng bày tỏ:
“Ai coi thường dân, nghĩ dân không hiểu biết nên
muốn nói gì cũng được thì chắc chắn sẽ phải trả giá”.
Trần Huỳnh Duy Thức đang được xem là một trong
các tù nhân lương tâm “đáng sợ” nhất bởi tư tưởng như anh bày tỏ. Cũng như thế,
Đặng Chí Hùng sở hữu tấm lòng dành cho dân tộc thật rõ ràng và giản dị qua hàng
chục bài viết và việc làm của anh.
Nhắc về cá nhân ông Phạm Văn Điệp bị cấm nhập
cảnh để càng hiểu thấu tác hại ghê gớm của chủ nghĩa “sùng bái cá nhân” - “lá
chắn thành đồng” có vẻ còn nguyên giá trị cho người cộng sản tiếp tục sử dụng?
Đó cũng lý giải thêm, “chất thần thánh” từ Võ Nguyên Giáp được cộng sản đẩy lên
tối đa, như bài của [4] ông Nguyễn Duy Xuân “dụ khị” rằng:
người Việt Nam thoát được kiếp nạn từ siêu bão Haiyan là nhờ ông Võ Nguyên Giáp
“hiển thánh” nên... đẩy lui cơn bão ra ngoài ven biển (!). Có thể nó cũng “xí
gạt” được nhiều người, nếu sau vụ “nhà ngoại cảm” lừa đảo trong việc tìm hài
cốt gọi là “liệt sĩ”, họ vẫn chưa tỉnh ra.
Trong bài “Bàn về tẩy não”, ông Trần Trung Đạo
có viết [5]:
“Mức độ bị tẩy não cũng có mức trầm trọng khác
nhau. Một người bị tẩy não hoàn toàn sẽ không còn khả năng để đánh giá sự thật.
Sự kiện và bằng chứng không có nghĩa gì với họ. Yuri Alexandrovich Bezmenov
phát biểu từ kinh nghiệm ở Liên Xô “Ngay cả mang anh ta tới tận Liên Xô và chỉ
cho anh ta thấy trại tập trung, anh ta cũng không tin… cho đến lúc anh ta bị đá
ngay vào đít, khi giày đinh đạp lên anh, rồi anh ta mới hiểu. Nhưng không phải
trước đó. Đó là thảm kịch của trình trạng bị băng hoại về đạo đức trong con
người.” Nhiều người Việt Nam hiện nay vẫn chịu đựng mức độ tẩy não trầm trọng
như vậy”.
Tôi e rằng ông Đạo không hoàn toàn đúng trong
quan điểm “cho đến lúc [...] bị đá ngay vào đít” mới hiểu về “tẩy não”. Bởi sau
“cú đá đít” vẫn còn những người, cho đến khi chết họ vẫn không nhận ra, vì dụ
như Trần Xuân Bách, chẳng hạn. Phàng Sao Vàng cũng còn đó như là nhân chứng
sống động.
Do đó, “bàn về tẩy não”, có lẽ người ta dễ dàng
đồng thuận khi biết nó phải được tiến hành từ khá sớm và liên tục, không loại
trừ lúc “bầy chim non” nghêu ngao hát “có sách mới áo hoa đây là nhờ ơn đảng
ta” hay “ai yêu bác Hồ Chí Minh hơn thiếu niên nhi đồng” v.v... Đó là điều tối
quan trọng cho một cuộc “tổng tẩy não” dân tộc “trường kỳ”, đồng loạt và khốc
liệt mà các thế hệ đi qua, cho đến nay, nhiều người trong đó vẫn tiếp tục u mê
và ôm ấp hình tượng lòe mị mới từ Võ Nguyên Giáp. Thâm độc cần lên tiếng.
Cũng vì lẽ đó, đối với ý kiến cho rằng ông
Trương Duy Nhất khó có thể có án nhẹ, có vẻ lo lắng hơi quá một chút, đối với
người mong ngóng: “Để thay chuyển tình thế đất nước, Việt Nam cần có một Hồ Chí
Minh 2, hay chí ít cũng phải một nhân vật cỡ Lê Duẩn 2”.
Không hẳn vì mong ngóng về “Hồ Chí Minh 2” hay
“Lê Duẩn 2” làm án ông Nhất nhẹ đi, thực tế hơn, bản án sắp xảy ra, nó còn phản
ánh “trọng lượng” của ông Nguyễn Bá Thanh. Án càng cao, “sức nặng” của ông
Thanh càng nhẹ.
Hãy chờ xem vụ án bắt tại Đà Nẵng - di lý và
điều tra tại Hà Nội - xét xử quay về lại Đà Nẵng (như trên các diễn đàn tự do
cho hay). Đó không là chỉ dấu thỏa hiệp cần có mà lợi thế vẫn thuộc về bên bị
cáo, với khái niệm “rừng nào cọp đó” cùng sự xuất hiện lặng lẽ của ông Trưởng
ban Nội chính Trung ương tại phiên tòa xử Dương Chí Dũng? Án treo hoặc bằng với
số tháng tạm giam dành cho ông Nhất là điều có thể nghĩ tới, dù sơ thẩm hay
phúc thẩm. Nhất định không có trắng án. Tại sao? Người cộng sản không bao giờ
cho phép người dân thấy hình ảnh bất lực của họ - một biểu hiện nguy hiểm cho
sự suy vi chế độ, dù không thể ngăn cản hình ảnh đó ngày càng rõ dần, điểm xuất
phát lại từ nền kinh tế đang “ngáp” những hơi thở cuối. Cũng có thể đó là một
sự trớ trêu và đầy tính bất ngờ? Điều nhiều người vui mừng cho ông Nhất, đã
không có sự tra tấn hay ép cung xảy ra? Một chỉ dấu tốt đẹp khi có điểm tựa
vững chắc.
Đa số người cộng sản xuất thân từ thành phần “vô
sản” kể từ ngày thành lập. Cùng với bản chất “vô sản”, nên phần lớn họ tiếp
nhận “di sản văn hóa” ông cha để lại hoàn toàn méo mó, nghĩa là cái hay, cái
nhân bản họ không học, nhưng lại học nhanh và đầy đủ những thủ đoạn và tính
tiểu nhân, “dụng công vi tư” từ tiền nhân mà Nguyễn Trãi, Bùi Thị Xuân, Lê Văn
Duyệt, Nguyễn Hộ v.v... gánh chịu dưới những trò trả thù tàn độc và thâm hiểm.
Đó là điều rất đáng buồn cho người Việt hôm nay.
Bỗng nhiên tôi nghĩ: phải chăng vì phần lớn
người cộng sản “đời mới” cùng với ông cha trước đây của họ sẵn sàng bỏ rơi và
đoạn tuyệt với gia đình thân thuộc, do đó ngày nay họ cũng muốn “dĩ độc trị
độc” để đảm bảo...”công bằng” cho bất kỳ ai đang đòi tự do dân chủ? Hình như
những ánh mắt rực lửa cùng cái nghiến răng, bặm môi của họ thấp thoáng ẩn hiện?
Kết
Lý giải thế nào đây về hiện tượng Đặng Chí Hùng
- một người sinh ra trong một gia đình cộng sản và lớn lên trong “cái nôi
XHCN”, nơi những dòng sữa mẹ đầu đời bị nhiễm độc rất nặng thói dối trá, ích
kỷ, lại làm nhiều người tưởng như anh được nuôi dạy trong môi trường hoàn toàn
tự do, dân chủ và nhân ái? Lý giải thế nào đây về hiện tượng “gần bùn mà chẳng
hôi tanh mùi bùn”? Có thể nói điều giản dị và mộc mạc mang tên số phận: Cha mẹ
sinh con trời sinh tính? Tôi tin điều đó.
Đặng Chí Hùng đang ở trong nhà tù Thái Lan,
nhưng tôi tin anh sẽ sớm đọc trực tiếp bài viết này như một lời tri ân và mến
mộ của tôi dành cho tuổi trẻ.
__________________________________
Chú thích:
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền