Cuối năm, thăm Lê Hiếu Đằng
Mời quý vị bấm vào link
dưới đây để nghe cuộc phỏng vấn của một người đấu tranh trong
nước vừa bị CS vận động bắt ở Thái Lan.
26-12-2031
Mai Thái Lĩnh
Trưa ngày thứ sáu 20–12–2013, tôi đến thăm anh Lê Hiếu Đằng tại
Bệnh viện 115. Lúc này đã gần đến ngày Noël, khí hậu Sài Gòn mát mẻ hơn và
đường phố cũng tấp nập hơn mọi khi. Cùng đi với tôi đến thăm anh Đằng là anh Hồ
Hiếu – một thân hữu đã gắn bó với chúng tôi từ những ngày chưa có tên gọi “Nhóm
Đà Lạt” hay “Nhóm Thân hữu Đà Lạt”.
Từ trái qua phải: Hồ Hiếu, Mai Thái Lĩnh, Lê Hiếu
Đằng
Điều đáng mừng là tình trạng sức khỏe
của anh Đằng đã có phần khá hơn trước – nhất là so với lúc anh trả lời phỏng
vấn chương trình “Cà phê tối” của Truyền thông Chúa Cứu Thế Việt Nam
(VRNs).[1] Anh
đã có thể ngồi dậy trên ghế và trò chuyện với giọng nói rõ ràng, thái độ điềm
tĩnh. Sự minh mẫn của anh cho thấy những gì anh đã phát biểu về việc “tự ý ra
khỏi Đảng” là một hành động có suy nghĩ chín chắn chứ không phải là một hành
động tự phát, nông nổi, bồng bột nhất thời. Chỉ riêng điều này cũng đủ để đập
tan cái luận điệu hồ đồ về Lê Hiếu Đằng của một tác giả nào đó (?) lấy tên là
“Hoàng Thu Vân” vừa xuất hiện trên tờ Hà Nội Mới: “Lúc ốm đau bệnh
tật, nhất là tuổi đã cao, con người ta không sáng suốt trong suy nghĩ, trong
phát ngôn âu cũng là lẽ thường”. [2]
Tôi nói là “hồ đồ”, vì anh Lê Hiếu Đằng tuy đã cao tuổi, nhưng
tuổi của anh cũng không hề cao hơn tuổi của ông Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt
Nam. Và người ốm đau bệnh tật không nhất thiết là người kém sáng suốt hơn một
người khỏe mạnh. Chỉ cần so sánh hai câu phát biểu sau đây: “Chủ nghĩa xã hội
chỉ là ảo tưởng” (Lê Hiếu Đằng) và “Đổi mới chỉ là một giai đoạn, còn xây dựng
CNXH còn lâu dài lắm. Đến hết thế kỷ này không biết đã có CNXH hoàn thiện ở
Việt Nam hay chưa.” (Nguyễn Phú Trọng),[3] chúng
ta cũng có thể đánh giá ai là người sáng suốt hơn ai?
Cuộc viếng thăm này càng thêm ý nghĩa vì người cùng tôi đến thăm
anh Lê Hiếu Đằng là anh Hồ Hiếu. Anh Hồ Hiếu người gốc Huế, xuất thân từ một
“gia đình cách mạng”: là con của một cán bộ tập kết – đảng viên cộng sản, anh
còn có một người em trai cũng tham gia phong trào học sinh sinh viên từ thập
niên 1960 và sau đó trở thành đảng viên. Trong cuộc đời hoạt động cách mạng
gian truân của mình, anh đã nhiều lần ở tù, trải qua nhiều trại giam, chỉ tính
riêng hai lần bị giam tại Côn Đảo cũng ngót nghét 7 năm. Mãi đến tháng 4 năm
1975 anh mới thoát khỏi cảnh ngục tù. Điều mỉa mai là sau khi bước ra khỏi
các“nhà tù nhỏ” của chế độ Việt Nam Cộng hòa, anh có được một thứ “tự do” nào
đó nhưng nhân dân vẫn chưa có được tự do.
Dòng máu đấu tranh vẫn còn chảy trong
huyết quản, thấy bất công thì không thể lặng im, vào cuối thập niên 1980 anh
tham gia Câu lạc bộ những người Kháng chiến cũ do ông Nguyễn
Hộ chủ xướng. Khi Đảng Cộng sản quyết định “đập tan” tổ chức đấu tranh đòi dân
chủ này, ông Nguyễn Hộ bị quản thúc tại gia cho đến khi chết, còn anh bị bắt
giam không xét xử trong gần một năm. Sau khi ra khỏi “nhà tù nhỏ” (lần này là
của chế độ cộng sản), anh bị sa thải khỏi cơ quan dân vận và bị khai trừ ra
khỏi Đảng vào ngày 27–7–1992. Vào thời đó, “khai trừ đảng” là một hình thức
trừng phạt nặng nề: chẳng những bị bao vậy, cô lập về mặt tinh thần mà còn bị
phong tỏa về kinh tế. Không thể tìm được việc làm trong các cơ quan Nhà nước
(kể cả các trường học), anh bằng lòng với nghề dạy kèm Pháp văn để kiếm sống từ
đó đến nay.
Sở dĩ tôi phải nói dông dài là để độc giả (nhất là những người
đang sống ở nước ngoài) có thể thông cảm với hoàn cảnh của các đảng viên cộng
sản ly khai vì lý do chính trị. Bị Đảng khai trừ vì công khai bày tỏ quan điểm
chính trị hoặc tự ý ra khỏi Đảng để bày tỏ chính kiến của mình – trong hoàn
cảnh của một chế độ độc tài đảng trị, đều là những việc làm nguy hiểm, dẫn đến
những hậu quả bất lợi chẳng những cho bản thân mà cho cả gia đình mình. Đó là
cả một quyết định “đổi đời” có thể khiến cho bản thân và gia đình mình rơi vào
hoàn cảnh khó khăn, chẳng những mất đi đặc quyền đặc lợi mà còn có thể trở
thành đối tượng theo dõi suốt đời của “bộ máy chuyên chính” kiểu Stalin hay Mao
Trạch Đông.
Mặc dù chưa từng là đảng viên, tôi có nhiều mối quan hệ với các
đảng viên cộng sản – kể cả những người vào Đảng từ thời kháng chiến chống Pháp
cho đến những người vào Đảng trong những thập niên 1960-1970. Đặc biệt hơn, do
hoàn cảnh lịch sử, tôi có cơ hội gần gũi với khá nhiều đảng viên ly khai (bị
Đảng khai trừ hay tự ý ra khỏi Đảng vì bất đồng quan điểm). Chỉ tính riêng
trong Nhóm Thân hữu Đà Lạt, ngay từ cuối thập niên 1980 đã có hai
người bị Đảng khai trừ (nhà thơ Bùi Minh Quốc và nhà văn Tiêu Dao Bảo Cự) và
hai người tự ý rời bỏ Đảng (hai anh em Huỳnh Nhật Hải và Huỳnh Nhật Tấn) – tất
cả đều vì lý do chính trị. Tôi cũng đã từng được tiếp xúc, quen biết các đảng
viên lão thành về sau trở thành các nhà bất đồng chính kiến nổi tiếng như:
Nguyễn Hộ, Trần Độ, Lê Hồng Hà,… Vì thế, tôi hoàn toàn thấu hiểu ý nghĩa hành
động ly khai của anh Lê Hiếu Đằng – một hành động dũng cảm mà do thiếu thông
tin hoặc do thành kiến, ngay cả những người yêu nước, yêu dân chủ cũng không
thể thông cảm và đánh giá đúng mức.
Giữa những người như Hồ Hiếu (vì bất đồng quan điểm chính trị mà
bị Đảng khai trừ) và những người như Lê Hiếu Đằng (tự ý ra khỏi Đảng để bày tỏ
quan điểm chính trị bất đồng), có cả một khoảng cách về thời gian – khoảng hai
thập niên. Giữa hai thời điểm đó, Đảng Cộng sản đã có nhiều chủ trương và đối
sách khác nhau để dập tắt xu hướng “đổi mới chính trị” trong Đảng: từ chỗ
“chống đa nguyên đa đảng”, Đảng đã chuyển sang khẩu hiệu “chống diễn biến hòa
bình”, và gần đây là “chống tự diễn biến”, “chống tự chuyển hóa”. Nhưng rõ ràng
là khi đưa chữ “tự” vào các cụm từ “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”, Đảng Cộng
sản đã mặc nhiên thừa nhận sự thành công của phương thức đấu tranh bất bạo động
nhằm chuyển hóa, thay đổi chế độ chính trị một cách ôn hòa, tiệm tiến.[4] Cuối
cùng thì những gì mà các nhà bất đồng chính kiến đã kiên trì vận động suốt hơn
hai thập niên vừa qua đã bắt đầu có được những kết quả ban đầu: các giá trị dân
chủ, tự do chẳng những đã nảy nở, đơm hoa kết trái trên đất nước Việt Nam mà
còn thâm nhập vào bên trong Đảng, khiến cho các nhà lãnh đạo thủ cựu trong Đảng
phải giật mình, hốt hoảng.
Điều tôi muốn nhấn mạnh là quá trình diễn biến hòa bình ngày
càng có tác dụng lớn lao đó không phải bắt nguồn từ “phương Tây”, từ “Hoa Kỳ”,
từ các “thế lực thù địch”, v.v. và v.v. như giọng điệu tuyên truyền của các nhà
lý luận, các nhà tuyên truyền của Đảng. Ngược lại, nguyên nhân thúc đẩy quá
trình diễn biến đó chính là những yếu tố khách quan và chủ quan bên trong nước
và tác động của các yếu tố đó vào trong lòng Đảng Cộng sản. Các nhà lãnh đạo
Đảng càng có thái độ bảo thủ, phản tiến bộ, đi ngược lại “lòng dân” bao nhiêu
thì quá trình diễn biến hòa bình càng phát triển mạnh mẽ bấy nhiêu.
Nâng ly chúc mừng Lê Hiếu Đằng nhân buổi
họp mặt cuối năm 24–12–2013 của Nhóm THĐL
Trở về Đà Lạt trước Noël, tôi vừa kịp tham gia cuộc họp mặt cuối
năm dương lịch của Nhóm Thân hữu Đà Lạt – tổ chức vào ngày
24-12-2013. Có mặt khá đông đủ, chỉ thiếu vài anh như Bảo Cự, Diệp Đình Huyên,…
Tôi tường thuật lại cuộc viếng thăm anh Lê Hiếu Đằng, nhấn mạnh hai ý quan
trọng mà anh Đằng muốn gửi gắm đến các bạn ở Đà Lạt. Thứ nhất: anh Đằng cho
biết đã có dự định lên Đà Lạt một chuyến để gặp gỡ, trao đổi chuyện trò với các
bạn Đà Lạt, bất ngờ lại lâm trọng bệnh, phải vào bệnh viện… Và thứ hai là ý tưởng
mà anh và các bạn ở Sài Gòn đang ấp ủ; đó là làm thế nào để có được một “Ngày
báo chí Việt Nam” – ngày hội của tất cả những người làm báo nước ta. Nói “tất
cả”, có nghĩa là bao gồm mọi nhà báo thuộc nhiều xu hướng khác nhau – kể cả tả
lẫn hữu, chứ không phải chỉ riêng của phe này, phái nọ. Và tất nhiên, “Ngày báo
chí Việt Nam” đó không thể là “Ngày báo chí cách mạng” – một sản phẩm thuần túy
mang tính phe phái do Đảng Cộng sản nghĩ ra.
Lại thêm một mùa Giáng sinh, chuẩn bị đón mừng năm mới 2014 sắp
đến.
Chúng tôi cùng nâng ly rượu chúc mừng nhau, chúc mừng bạn bè thân hữu
trong và ngoài nước. Và tất nhiên, quan trọng hơn cả là lời chúc mừng gửi đến
anh Lê Hiếu Đằng: Chúc mừng anh vừa vượt qua cơn nguy kịch “thập tử
nhất sinh” do bệnh tật! Chúc mừng anh đã vượt qua cơn “sinh tử” về sinh mệnh
chính trị, vượt qua cơn dằn vặt về nhận thức để đi đến quyết định từ bỏ Đảng
Cộng sản, trở về với Nhân dân!
Đà Lạt, ngày 25-12-2013
M. T. L.
CSVN Ngày Nay Có Tư Cách Gì
Để Nói Chuyện Liên Minh Với Mỹ ?
Mường Giang
Tới nay, qua bộ máy tuyên truyền của đảng, khiến cho ai cũng tin rằng người Mỹ hiện rất cần “ cái thị trường to lớn béo bở của VN “, vì vậy CSVN muốn đòi hỏi bất cứ điều gì Hoa Kỳ cũng phải cung ứng đầy đủ, kể cả sự hy sinh “ dân chủ, nhân quyền “ mà nước Mỹ luôn coi là mục tiêu tối hậu của mình, qua bất kỳ tổng thống nào dù thuộc đảng cộng hòa hay dân chủ . Ðiều này cũng đã được nhiều nhà chính trị trên thế giới đồng thuận khi đem hai tập đoàn đại tư bản Mỹ đang làm ăn tại VN là Bill Gate
và Intel ra chứng minh, rồi kết luận “ chính quyền Mỹ bị các tập đoàn tài phiệt giựt dây nên chỉ biết phục vụ cho đại tư bản “.
Giờ thì ai cũng biết rõ ràng, CSVN
luôn che dấu sự thật để thổi phồng và bóp méo lịch sử . Bởi vậy ở đâu Hà Nội cũng to miệng tuyên bố “ cần quan hệ kinh tế nhưng không được can thiệp vào nội bộ lẫn nhau “.Chính những lời quảng cáo này, đã khiến cho Hoa Kỳ “ phải lật ngữa con bài tẩy trong ván bài
quan hệ chiến lược “ giữa ba nước Việt Nam-Trung Cộng và Hoa Kỳ, qua
các chuyến thắm viếng giữa các phía.
Tất cả gần như là những trận hỏa mù, mà Hoa Kỳ cố tính thả ra để cho VC càng lúc
càng thấy mình quan trọng và cần thiết nhất tại Ðông Nam Á, đến độ Mỹ chỉ được đóng vai trò bảo vệ cho đảng CSVN mà thôi,
duy nhất chỉ vậy và đó cũng là ý
nghĩa của “ sự quan hệ chiến lược “ mà Hà Nội đã vọng tưởng.
CSVN
ngày nay gần như khinh thường tất cả công luận thế giới, trong đó có cả Liên Âu, Úc,
Canada.. là những thị trường to lớn mà hàng hóa VN rất cần để mua bán trao đổi. Với Hoa Kỳ là đối tượng quan trọng nhất trong sự sinh tồn của VN chống lại Tàu đỏ, thì VC còn hung hản hơn, có thể nói là láo xược chẳng khác gì trước năm 1975, qua nhiều hành động khinh thường công pháp quốc tế, như vụ hạ nhục và chụp mũ “ khủng bố “ bà Dân Biểu Loretta Sanchez,
từ Mỹ sang Hà Nội thăm vợ các nhà tranh đấu đang bị cầm tù. Chẳng những Hà Nội lên mặt dạy bảo Hoa Kỳ về luật pháp, ngoại giao.. khi ngạo nghễ xua Công An ngang
nhiên đàn áp bắt bớ những người chống đối đảng, mà còn viết báo phỉ báng Hạ Viện Mỹ khi cơ quan này đồng thanh (100%) chỉ trích hành động vi phạm nhân quyền tại VN.
Trước những sự kiện nổi điên đột ngột của CSVN có thể nói là hung hãn chưa từng thấy, tại sao vậy ? Ðó là vì VC tự mình tự sướng quá huyển hoặc về cái gọi là “ thế chiến lược của mình “ trên bàn cờ chính trị thế giới, đặc biệt là sự liên quan với Trung Cộng và Hoa Kỳ. Trong ảo tưởng đó, khiến cho VC tưởng rằng thiên hạ ai cũng phải cần tới mình, vì vậy sẽ không có ai kể cả người Mỹ, dám ngăn cản chống đối sự ngang ngược lố lăng, hành động cướp bốc khủng bố đồng bào trong nước như mới đây cho phép công
an được “ bắn thẳng vào dân “ dù VC đã ký với LHQ luật “ cấm tra tấn “ và “ trở nên thành viên của uỷ ban nhân quyền LHQ “.
Sau
nhiều năm mở cửa, phát triển kinh tế theo tư bản chủ nghĩa, Trung Cộng ngày nay đã trở thành một cường quốc thật sự về mọi mặt, kể cả việc thám hiểm không gian vũ trụ. Ðây là một nguy cơ thật sự đối với VN vì sự tiếp giáp địa lý, nên dù muốn hay không, người Tàu lúc nào cũng
coi vùng này như một tiền đồn, ngăn cản chúng trên đường bộ tiến xuống vùng Nam Á. Ðó
cũng là lý do Hoa Kỳ đã phải thay đổi chiến lược “ xoay trục quân sự về Châu Á-Thái Bình Dương “ để phù hợp thực tại, ngược lại Trung Cộng thì muốn biến VN thành một chư hầu, để ngăn cản sự hiện diện của Hoa Kỳ tại tiền đồn sát nách mình. Ðó
là cục diện khiến VC lên mặt với thế giối ngày nay.
Cũng
vì không muốn VN bị lệ thuộc hẳn vào đế quốc đỏ, để rồi trở thành vết dầu loang nhuộm đỏ các đồng minh của mình trong vùng
như Thái Lan, Mã Lai Á, Tân Gia Ba, Nam Dương.. nên Hoa Kỳ qua
nhiều đời Tổng Thống từ năm 1990 tới nay, mà cao điểm là thời TT W.Bush đã chủ động tìm tới kết thân với VC, vực dậy “ một cái xác chết chưa chôn “ như TT Nixon đã làm với Trung Cộng từ năm 1972 “, qua những khai thông bế tắc của VN trên con đường hội nhập vào quốc tế, qua sự giúp đở đầu tư, bảo trợ vay nợ cũng như mở rộng thị trường Mỹ, để nâng đở hàng hóa xuất cảng của VN.
Tất cả những hành động trên của Hoa Kỳ, chẳng những giúp VN phát triển về kinh tế, mà còn được coi như là một bảo đãm về chính trị trong vùng, khiến cho Trung Cộng cũng phải xét lại thái độ và hành động của mình, mà bớt đi phần nào sự hung hăng bắt nạt VN như trước. Nhưng VC quá tham lam
và đần độn, đã không tự nhận biết mình là ai và
đang đứng ở chổ nào, giống như thời kỳ trước, cứ hung hăng phách lối, ngay cả lúc Nguyễn Minh Triết tới Mỹ cầu cạnh nguời nhưng miệng cứ “ Trung Cộng vẫn là đối tác hàng đầu của VN “.Trước những chuyện đầy lố bịch trong quan hệ Mỹ-VC, nhiều người đã thắc mắc rằng “ VC có ưu tiên gì khiến cho người Mỹ phải chịu nhượng bộ, kể cả vùi dập luôn danh dự của một siêu cường đứng đầu thế giới, khi làm lơ để dung dưỡng cho VC đàn áp khủng bố bốc lột đồng bào VN ?
Nói
một cách thẳng thừng, thì chính VC là
kẻ phải nhờ sự giúp đở của Hoa Kỳ để sống còn trước Trung Cộng. Nhìn lên bản đồ Ðông Nam Á ngày
nay, VN thật sự không chiếm giữ một vai trò chiến lược nào, ngoài việc có chung biên giới và lãnh hải với Trung Cộng. Những bài học địa lý chỉ có giá trị trong các thập niên 40-50 của thế kỷ XX, được VC thổi phồng trong các sách giáo khoa nhồi sọ trẻ em trong nước, nay đã lổi thới trước xu hướng phát triền toàn cầu và cũng không phải là cửa ngõ duy nhất để vào khu vực Ðông Nam A, mà chỉ là con đường bộ để đi vào các tỉnh Nam Trung Hoa.
VN cũng không phải là một vị trí chiến lược quan trọng trong hải lộ Thái Bình Dương, nếu so với các nước Phi luật Tân, các đảo Hoàng Sa, Hải Nam, Hồng Kông (thuộc Trung Cộng) dù VN có bờ biển dài trên mấy ngàn cây số. Tóm lại, ngoài Trung Cộng cần tới VN, tất cả các nước khác kể cả Nga và Hoa Kỳ đều không cần dùng tới cửa ngõ VN nhưng họ vẫn vào được vùng Ðông Nam Á.
Tóm
lại cái gọi là chiến lược mà VC đang huênh
hoang khắp thế giới và Hoa Kỳ, chỉ là vấn đề sống còn của VN trước sự bành trướng của Trung Cộng. Biển Ðông, cửa ngõ của VN hướng ra thế giới bên ngoài, thật sự đâu có khác gì cái
ao trong biển Thái Bình, nên chẳng ăn nhập gì tới eo biển Malacca thuộc địa vực ba nước Tân Gia Ba, Nam Dương và Mã Lai Á, là
huyết mạch trên hải lộ từ Ấn Ðộ Dương tới Thái Bình Dương.
Nên
nếu có chiến tranh với Trung Cộng, dù có VN hay
không, Hoa Kỳ vẫn có đủ chiến lược đối đầu với Tàu, qua các vị trí tại Phi Luật Tân, Nam Dương, Mã Lai Á, Tân
Gia Ba.. Khi có chuyện xãy ra, chính VN mới là nước bị đe dọa trực tiếp. Nói một cách khác, tất cả các nước ở Ðông Nam Á trong
đó có VN, đều cần tới sự bảo vệ giúp đỡ của Hoa Kỳ. Như vậy trong “ ván bài
quan hệ chiến lược “, dù Hà Nội hung hăng tráo trở, nhưng mọi người đều thấy rõ thực chất “ VC là đồng minh của ai ?” và chính ai
mới cần tới ai trong ván cờ chiến lược toàn cầu ? Bi hài nhất trong vở kịch đồng minh chiến lược “ VC - Hoa Kỳ “ vẫn là “ chống Mỹ cứu nước “ (kể cả mới đây John Kerry,
ngoại trưởng phản chiến số 1 của Mỹ sang thăm, hứa hẹn và cho VC hàng chục triệu USD tiền đóng thuế của dân Mỹ) nhưng CSVN vẫn chữi và chống như đã liên tục đầu độc qua nhiều thế hệ VN trước và sau 1975, qua
tài liệu sách báo bảo tàng, vụ kiện chất độc màu da cam, như là tội ác của Mỹ trên đất Việt. Như vậy chẳng lẽ Hoa Kỳ ngu muội đến mức phải hy sinh danh dự của một siêu cường, để bao che cho một đảng cướp đang khủng bố đồng bào và chà đạp nhân quyền, dân chủ trong nước ?.
Ngay
từ chuyến đi Mỹ của tập đoàn Nguyễn Minh Triết, nhiều dấu hiệu cho thấy đã có sự trục trặc trong quan hệ chiến lược giữa VC và Hoa Kỳ. Cái ngu nhất của VC là công khai để lộ nguyên hình thân
Tàu quá lộ liễu, nhất là lúc đang đi
dây giữa Trung Cộng và Mỹ để hưởng lợi. Không như lúc trước đứng làm ngơ hay phản ứng cho có lệ, lần này Hoa Kỳ đã phản ứng thật mạnh mẽ trước hành động đàn áp nhân quyền và dân chủ tại VN.
Năm
1927, Tổng thống Coolidge và phu nhân mở tiệc khoản đãi các phái bộ ngoại giao. Trong bữa tiệc, người ta xếp phu nhân của đại sứ Bỉ ngồi cạnh viên đại sứ đầu tiên của Ðức, kể từ sau Ðại Chiến lần thứ I (1914-1918), đồng thời còn kiêm thêm chức giám đốc KRUPP. Vị phu nhân trên đã
tuyên bố thẳng thừng trước mặt mọi người “ Tôi không ngồi cạnh tên sát nhân này
“.Tái mặt trước một sự kiện bất ngờ, các viên phụ tá tức tốc phải đổi chỗ ngồi cho bà. Sau đó, Tổng thống Coolidge ra lệnh cho Bộ Ngoại Giao chỉ định một trưởng ban Nghi lễ tại Bạch Cung để lo việc tiếp tân.
Ðiều này cho thấy người Mỹ rất coi trọng tới các qui tắc ngoại giao nhưng tại sao lại cắt bỏ các nghi lễ , khi đón tiếp Nguyễn Minh Triết tại Bạch cung lúc y sang
thắm Mỹ quốc ? Sự kiện này một lần nữa lại đến với Trương Tấn Sang vào năm 2013, đối với các nước dân chủ văn minh là một biến cố lớn làm nhục quốc thể nhưng với CSVN lại là một chuyện bình thường, vì nhiệm vụ của Triết, Khải, Dũng hay Sang.. tới đây, chỉ để cầu cạnh Hoa Kỳ đổ tiền vào nuôi béo đảng và sự giúp đỡ về kinh tế, quân sự cho VN. Tóm lại ngày nào Chính phủ Hoa Kỳ còn chưa tỏ rõ lập trường chính trị dứt khoát đối với VC, chừng đó đừng mong đảng dừng tay hay nhân nhượng với ai về nhân quyền, dân chủ.
Tháng
5-1989, khắp nước Tàu rung chuyển trước phong trào đòi
dân chủ của giới trẻ và sinh viên học sinh, chống lại chủ nghĩa khủng bố cùng bọn lãnh tụ già nua tham quyền háo lợi chóp bu đảng. Bất chấp nguyện vọng và quyền sống của dân nước cùng dư luận của thế giới, Ðặng Tiểu Bình đã tàn nhẩn ra lệnh cho quân đoàn 27
phối hợp với công an, bộ đội Bắc Kinh, dùng xe
tăng, trọng pháo, các loại súng liên thanh, trực xạ xối xã vào đám đông
đang biểu tình đòi quyền sống, trong tay không
có vũ khí. Cuộc thảm sát đã giết chết hằng vạn đồng bào mình, vào
ngày 4-6-1989, biến quảng trường Thiên An Môn
thành cảnh núi xác sông máu, đã làm hiện nguyên hình lũ bạo chúa thời đại của thiên đàng vô sản chuyên chính, để cho nhân loại nguyền rũa đời đời. Nhưng bạo tàn xưa nay sớm muộn gì cũng bị tiêu diệt, bởi vậy các chế độ cọng sản tại Ðông Âu đua nhau
sụp đổ vào năm 1989.
Trong lúc chính thành đồng Mác-Lê Liên Xô
cũng đang tơi tã vì bánh xe lịch sử đã xoay chuyển một cách quá bất ngờ, thì tại Lỗ Mã Ni vào ngày
2-8-1989, trước nhiều ký giả Tây Phương, vợ chồng bạo chúa Nicolae
Ceausescu vẫn láo xược thách thức với nhân loại, rằng xã hội chủ nghĩa sẽ bách chiến bách thắng.. Rồi cũng như tại Thiên An Môn mấy tháng trước, Caeusescu ra lệnh cho công an, mật vụ dùng trực thăng, xe tăng,
súng các loại, tàn sát tất cả những người biểu tình phản đối, trong đó có rất nhiều người già, đàn bà và trẻ nít. Trước cảnh bắn giết người dân vô tội khắp nơi, mà đẳm máu nhất tại thành phố Timiosara, nên
quân đội Lổ đã phải đứng dậy, sát cánh cùng với toàn dân, tiêu diệt bầy ưng khuyển công an-mật vụ, treo cổ vợ chồng tên đồ tể Ceausescu, chấm dứt chế độ độc tài cọng sản tại nước này.
Năm
1978, tướng Ion Mihai Pacepa trưởng cơ quan tình báo Lỗ, cũng là người rất được vợ chồng Ceausescu tín
nhiệm hết mực nhưng không biết vì lý do gì, đã bỏ đảng, chạy vào Sứ quán Hoa Kỳ tại Bonn (Tây Ðức) để xin tị nạn chính trị, đồng thời viết hồi ký công bố tội ác của đảng cọng sản Lổ . Nhờ vậy, thế giới văn minh mới phần nào biết được chuyện thâm cung bí sử nơi thiên đàng xã nghĩa, trong đó có chuyến công du “ thăm
Hoa Kỳ “ của vợ chồng Ceausescu vào
năm 1978. Cũng qua hồi ký trên mới biết, từ năm 1972 đảng cọng sản Lỗ đã phát động một chiến dịch có tên “ Chân Trời “, nhằm mục đích tuyên truyền dụ dổ các nhà tư bản Tây Phương nhẹ dạ, qua lợi nhuận hứa hẹn cùng vàng bạc mua chuộc, để giúp đảng đề cao hình ảnh lãnh tụ “ Ðộc tài khát máu
Ceausescu “, trên các diễn đàn kinh tế và chính trị quốc tế. Cuối cùng tên khát máu
cũng đã đạt được mục tiêu chiến lược, qua các cuộc gặp gở, móc nối với đủ loại thủ lĩnh, từ nguyên thủ quốc gia cho tới các bố già xếp trùm buôn lậu khủng bố quốc tế, mà đỉnh cao là cuộc gặp mặt tổng thống Mỹ lúc đó là J.Carter, tại Tòa Bạch Ốc vào năm 1978.
Nhưng tin tức trên đã bị lộ, bởi vậy khi máy bay vừa tới phi trường quốc tế Kennedy tại New York, vợ chồng tên độc tài đã được hơn 5000 người Hung và Lỗ tị nạn, dàn chào biểu tình la hét đã đảo ngay trước cửa Waldorf Astoria, lối ra khỏi sân bay dẫn về thành phố Nửu Ứớc. Báo hại đoàn xe phải dùng đường hầm ngả hậu, mới thoát được trận cuồng nộ trùng trùng của kiều bào. Tại khách sạn nơi phái đoàn Lổ dừng chân, một rừng người biểu tình khác cũng đông đảo không thua gì tại phi trường, gần như bít hết mọi lối vào với vách biểu ngữ, biển cà chua, trứng thối và bão âm thanh,
cuồng nộ gào thét, đã đảo như xé tan bầu trời nước Mỹ, khiến cho pho tượng Nữ Thần Tự Do cũng xao động vì phải chứng kiến sự biến thái của chính quyền Mỹ lúc đó, chỉ vì lợi mà đánh mất cái danh dự của một nước đang dẫn đầu khối thế giới tự do .
Trên đường về, chiếc xe Cadillac màu
đen của vợ chồng bạo chúa nước Lỗ, được cà chua trứng thối nhuộm thành màu đỏ máu. Ngay lúc xe vào được bên trong, vẫn còn bị đoàn biểu tình ngăn lối, may nhờ có một lực lượng hùng hậu gồm cận vệ Lỗ, FBI và cảnh sát Mỹ tận tâm bảo vệ, mới đưa được vợ chồng tên khủng bố lên phòng, lúc đó gần như chỉ còn là hai cái
thây người không hồn, vì quá sợ hải, trước đám đông muốn phanh thây xé xác
mình.
‘ Tên giết người, tên tội phạm ! Ceausescu, Idi
Amin ‘ những tiếng la hét đả đảo cọng sản khát máu, được khuếch đại qua loa phóng
thanh, từ dưới phố tràn vào căn phòng
ngủ của vợ chồng bạo chúa cao tít tận tầng lầu 28, khiến không ai nuốt trôi vào miệng, những món cao lương mỹ vị dành cho bửa ăn tối, do chính đầu bếp của đảng, mang từ Lổ sang nấu nướng trong khách sạn. Mọi thức ăn uống của Vua và Hoàng hậu đỏ, trước khi dọn lên bàn ăn trong
phòng ngủ, cũng đã được viên tướng quân y tên Popa,
kiểm tra, khử độc và nếm thử nhiều lần bằng máy móc cũng như miệng mình.
Rõ
ràng lích sử đã tái diễn tại nước Mỹ, năm 1978 vợ chồng tên độc tài cộng sản khát máu nước Lỗ bị đồng bào mình, làm cho nhục nhã nơi xứ người. Ba mươi bảy năm sau, từ 19-6-2005 tới gần đây, từ Phan Văn Khải, Nguyễn Minh Triết,Nguyễn Tấn Dũng tới Trương Tấn Sang, đại diện cho đảng cọng sản , bạo tàn tham nhũng,
đang hà khắc cai trị nước VN bằng thủ đoạn của kẻ xâm lăng chiếm đóng, đồng thời cũng là những thương nhân đứng đầu tập đoàn tư bản đỏ, hiện là thành phần giàu có nhất nước với tiền tỷ núi vàng, tới Hoa Kỳ với mục đích như vợ chồng bạo chúa nước Lỗ thuỡ trước, qua lớp võ hào nhoáng ngoại giao nhưng thực chất là tung tiền kiếm được bằng tham nhũng, bán
nước, buôn dân VN, để mua dư luận báo chí truyền thông, để vừa đánh bóng đảng cầm quyền, vừa rao món hàng gần 90 triêu lao động trong nuớc.. Tại đây, những chóp bu trên và
đoàn tuỳ tùng đông đảo hơn vài trăm nguời, từ chủ cho tới tớ, tên nào mặt mũi cũng no tròn,
quần áo bãnh bao, ngự trên những chiếc xe hơi sang đẹp đắt giá. Ðó là tiền vàng mà đảng kiếm được, từ máu thịt, mồ hôi nước mắt của đồng bào và từng tất đất quê hương đem dâng bán cho
ngoại bang trong ba mươi tám năm qua.
Sự may mắn của tập đoàn VC là ở đâu trên đất Mỹ, chúng cũng được đồng đô la bảo vệ chặt chẽ, nên không hưởng được những sự căm thù nguyền rũa tận mặt của hằng trăm ngàn nạn nhân như tên Trần Trường từng nếm trong quá khứ. Tóm lại, người Việt bây giờ không giống như trước năm 1975, qua
kinh nghiệm cả trăm lần, bị các lãnh tụ dụ dỗ lường gạt để bán mạng cho chúng một cách mù quáng,
nên đã không còn ai, kể cả đảng viên hiện sống trong nước, tin nghe nhửng lời láo hứa và tuyên truyền rẽ mạt của VC hay những đài, báo tiếng Việt ở hải ngoại, ham tiền đang làm công cụ cho ngụy quyền.
Suốt một thập niên qua, khi thế giới đi vào xu hướng toàn cầu hóa thì chủ nghĩa khủng bố cũng thay đổi bộ mặt và là công cụ phục vụ cho bọn lãnh đạo độc tài khắp năm châu, trong đó có đảng VC. Tại Hoa Kỳ sau biến cố lịch sử 9-11-2001, làm sụp đổ hai tòa cao ốc tại khu thương mại quốc tế ở New York, thì Tổng thống W.G.Bush luôn
nói tới việc diệt trừ khủng bố mà ai cũng đã thấy qua các cuộc chiến tại A Phú Hản, Iraq, Phi Luật Tân.. vừa giúp Hoa Kỳ nhổ cỏ tận gốc tổ chức khủng bố Al-Qaeda, mà còn
có cớ trở lại vùng Ðông Nam Á
Châu, để lập lại những căn cứ chiến lược đã bỏ trống, từ sau khi rút khỏi Nam VN, với mục đích ngăn chống sự bành trướng của Trung Cộng xuống khu vực. Trong chiến lược toàn cầu này, CSVN được cả Trung Cộng và Hoa Kỳ để ý tới vì bản chất chịu làm tay sai bất cứ ai, miễn các ông chủ chịu bỏ tiền mướn thích đáng và
trên hết là phải hứa bảo vệ mạng sống cá nhân cho lãnh
tụ và sự tồn tại của đảng.
Ðó là lý do Hoa Kỳ đã chon liên minh quân sự với kẻ thù VC, qua lời tuyên bố công khai của đại sứ Mỹ tại VN là Marine vào
ngày 3-2-2007 và mới nhất là sự lập lại của ngoại trưởng Mỹ John Kerry khi tới thăm VN vừa qua.. Sau đó còn
công khai khiêu khích Trung Cộng, khi bãi bỏ lệnh cấm vận vũ khí, để VC từ nay tha hồ mua chịu quân nhu đạn dược của lái súng Nga, Tây Phương kể cả Hoa Kỳ, giúp tối tân quân đội VN vốn đã tuột dốc thê thãm vì tham
nhũng, nên mạnh ai nay chỉ lo làm giàu. Có thể vì vậy, mà nhiều đời Tổng thống Mỹ bất chấp dư luận phê phán của thế giới, quên hết những lời tuyên bố mạnh mẽ trước kia, là chống các chế độ chuyên chế độc tài, để vực dậy cái xác chết chưa chôn của đảng CSVN, bằng hành động tô son đánh phấn, cho chủ nghĩa toàn trị, qua các thái độ thật đột ngột, khiến ai cũng phải khựng điếng , trước những ban phát liên tiếp nhiều ân huệ, của Tổng Thống W.Bush, dành cho
đảng CSVN, từ việc bỏ tên Bắc Bộ Phủ ra khỏi danh sách CPC để đảng có điều kiện tổ chức hội nghị APEC tại Hà Nội với sự hiện diện của nhiều nguyên thủ quốc tế trong đó có Mỹ. Kế tiếp là cho qui chế PNTR và sau cùng được gia nhập WTO, coi như những thắng lợi vàng ròng, giúp đảng VC vẽ vang trên các diễn đàn ngoại giao quốc tế. Vì vậy, nên Mỹ đã làm ngơ trước sự bạo tàn của đảng, để chúng mặc sức khủng bố đồng bào.
Bài
học lịch sử đã quá rõ ràng,
cho thấy xưa nay “ tự do được cho không, hoàn
toàn chỉ là đồ giả mạo “ nên người dân bất cứ ở đâu muốn hưởng được tự do, dân chủ thật sự, thì phải dấn thân đấu tranh để giựt dành lấy nó. Ðây là động cơ chính, đã thúc đẩy triệu triệu người Việt cả nước, trong ba mươi tám năm qua, kể từ ngày bị sống dưới ách nô lệ mới của đảng Cộng Sản, phải liều chết vượt biển tìm tự do, đồng thời tranh đấu không ngừng nghĩ, cho nền dân chủ thật sự của đất nước, qua khắp các nẻo đường lưu vong nơi hải ngoại. Tóm lại chừng nào VN còn độc tài khủng bố, ngày đó người Việt vẫn còn đấu tranh không ngừng, bởi vì đây là cuộc cách mạng đúng nghĩa của tuyệt đại đa số đồng bào thầm lặng không hề có tham vọng chính trị, trong đó có rất nhiều người lính già Miền Nam và con cháu của họ dấn thân tham dự.
Liên
minh chiến lược với Hoa Kỳ hay bất cứ một quốc gia nào chăng nữa, trước hết VN phải được độc lập có chủ quyền thật sự như Nhật Bản, Nam Hàn, Phi Luật Tân, Nam Dương, Ðài Loan, Mã
Lai Á.. Còn VN ngày nay dưới sự cai trị của ngụy quyền Hà Nội, không hơn không kém chỉ là một quận huyện thuộc Tàu đỏ, thì có tư cách gì để quyết định “ chuyện nước non “ với Trung Cộng hay Mỹ ?!
Từ Xóm Cồn Hạ Uy Di
Tháng 12-2013
Mường Giang
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền