Nhà báo Việt Nam và khủng
bố Tự do báo chí
Mặc Lâm,
biên tập viên RFA, Bangkok
2015-01-14
2015-01-14
- In trang này
- Chia sẻ
- Ý kiến của Bạn
- Email
Tự do báo chí, tự do ngôn luận
Câu
chuyện của tờ báo Charlie Hebdo cùng hàng triệu người Pháp xuống đường biểu
tình chống lại hành động dã man của bọn khủng bố đã làm những người quan tâm
tới tự do báo chí một lần nữa đặt ra nhiều dấu hỏi cho cái quyền được xem là
sức mạnh thứ tư này. Mặc Lâm tìm hiếu thêm về cái chết của những nhà báo Việt
Nam điển hình là Từ Chung của tờ Chính Luận và Tú Rua của tờ Văn Nghệ Tiền
Phong.
Tự
do báo chí căn bản của thể chế dân chủ
Khi nhắc đến Charlie
Hebdo là nhắc tới những bức tranh biếm họa trên tờ tạp chí của họ. Những biếm
họa ấy làm khó chịu hàng triệu người mặc dù nó chỉ có chức năng giải tỏa phiền
muộn của vài chục ngàn người đọc trong một khoảnh khắc nào đó. Tại sao Charlie
Hebdo theo đuổi cái ít ỏi ấy mà bất cần sự tức giận, chống đối của hàng triệu
người khác? Câu hỏi này vẫn là đề tài từ cả trăm năm qua khi báo chí thế giới
xuất hiện những bức tranh biếm họa đầu tiên để từ đó tới nay những tác giả
phiếm ấy vẫn được sự bảo vệ của những nước dân chủ trong cái quyền được hiến
pháp quy định: Tự do báo chí.
Nhà báo khắp thế giới
luôn là nạn nhân của các chế độ độc tài, quân phiệt, cộng sản ngay cả các tồ
chức khủng bố. Trong thời kỳ chiến tranh Việt Nam cũng từng có nhiều nhà báo
nạn nhân bởi các thế lực, cá nhân tấn công, ám sát nhằm bịt tiếng nói của họ.
Người bị giết đầu tiên trong lịch sử báo chí Việt Nam là nhà báo Từ Chung, Tổng
thư ký nhật báo Chính Luận, tờ báo chống cộng nổi tiếng thời bấy giờ. Trưa ngày
30 tháng 12 năm 1965 hai đặc công cộng sản đã ám sát Từ Chung và hành động này
đã được công khai tuyên dương trên mặt báo sau năm 1975.
Nhà báo khắp thế giới
luôn là nạn nhân của các chế độ độc tài, quân phiệt, cộng sản ngay cả các tồ
chức khủng bố
Nói về việc này nhà
báo, nhà văn Uyên Thao, người thành lập tờ báo Sóng Thần rất nổi tiếng của Sài
Gòn cho biết:
-Lúc đó tôi nghĩ tờ
Chính Luận nó đề cập nhiều vấn đế liên hệ đến những đường lối chính trị phía
cộng sản ở miền Bắc vì vậy nó mới xảy ra chuyện liệng lựu đạn nó tấn công tòa
soạn Chính Luận rối sau đó là vụ ám sát anh Từ Chung. Đây là vụ coi như xảy ra
với báo chí Việt Nam lần đầu tiên lúc đó.
Phản ứng của những
người cầm bút chắc chắn không ai chấp nhận được chuyện đó hết còn mình bày tỏ
ra sao thì phải nói không khí lúc đó nó không có điều kiện cho mình bày tỏ. Đất
nước đang có những biến cố lớn, dồn dập thành ra chuyện một người bị khủng bố
sát hại thì cũng giống như chuyện bom đạn giết bao nhiêu người khắp nơi cho nên
ít có sự lưu tâm tới ,nói chung là của dư luận chứ còn đối với anh em cầm bút
tất nhiên họ đều bất bình đối với chuyện đó.
Khủng bố giết hại nhà
báo là tiêu diệt nền tự do ngôn luận
Mục tiêu ám sát nhà
báo Từ Chung là mục tiêu chính trị và hành động khủng bố này trong một thời gian
dài được xem là yêu nước, anh hùng. Tuy nhiên đối với nhà báo, họ là người mang
tin tức đến cho người đọc do đó ám sát nhà báo đồng nghĩa với với bịt nguồn
thông tin và tiêu diệt tự do báo chí.
Khủng bố đối với tin
tức bất lợi cho cuộc chiến không loại trừ cả những cây bút viết phiếm luận mà
mục tiêu của đa số người giữ mục này không giới hạn đối với cá nhân hay tổ chức
nào. Trong hoàn cảnh nền chính trị xô bồ gần như mất kiểm soát của Sài Gòn lúc
ấy xuất hiện một mục phiếm nổi tiếng của nhà văn Chu Tử trên báo Sống với cái
tên Ao thả vịt. Trong cái ao đặc biệt ấy, những con vịt mà Chu Tử nhắm tới
không thiếu một ai, kể cả người cộng sản. Giống như Từ Chung trước đó, 5 tháng
sau Chu Tử cũng bị ám sát nhưng may mắn là ông thoát chết. Nhà báo Uyên Thao nhớ
lại:
Đối với nhà báo, họ là
người mang tin tức đến cho người đọc do đó ám sát nhà báo đồng nghĩa với với
bịt nguồn thông tin và tiêu diệt tự do báo chí
-Toàn bộ hoàn cảnh
miến Nam lúc đó mình có thể hình dung ra. Xã hội của mình là xã hội đang bị
chiến tranh tàn phá. Coi như là nó không bình thường trong khi đó những người
có trách nhiệm lo cho đất nước cũng có người lợi dụng tình thế hỗn loạn lo cho
chuyện riêng của mình.
Chính vì vậy giới cầm
bút chứ chẳng riêng gì ông Chu Tử khó chịu đối với việc người trách nhiệm lơ là
đối với việc nước mà chỉ lo chuyện cá nhân, thành ra người ta cần phải bày tỏ
thái độ đối với một số những cơ cấu, những viên chức của chính quyền miền Nam.
Còn đối với cộng sản thì đương nhiên đối với những người có ý thức thì làm sao mà
chấp nhận được cộng sản cho nên chuyện chống cộng sản là chuyện đương nhiên
phải chống. Trường hợp anh Chu Tử lúc đó sau này chính người cộng sản họ nói rõ
chính họ đã làm việc ấy.
Sau năm 1975, báo chí
miền nam Việt Nam di tản sang Mỹ cùng hàng chục nước Tây phương khác. Trong
thời gian đầu sự xuất hiện trở lại của các tờ báo trong cộng đồng người Việt là
một món ăn tinh thần không thể thiếu. Vậy mà hàng loạt cuộc tàn sát nhà báo đã
diễn ra do nhiều thế lực, cá nhân thực hiện khiến báo chí trở thành nạn nhân
ngay trên mảnh đất được xem là tự do báo chí nhất hành tinh.
Mở đầu là nhà báo Đạm
Phong, chủ nhiệm tuần báo Tự do tại Houston Texas. Ông bị bắn chết tại nhà
riêng vào ngày 24 tháng 8 năm 1982. Nhà báo Hoài Điệp Tử, một cây viết nổi
tiếng trước năm 1975 cũng bị hỏa thiêu đến chết tại nơi làm việc là tuần báo
Mai tại Wesminster, California.
Nhưng vụ ám sát hai vợ
chồng nhà báo Tú Rua của tờ Văn Nghệ Tiền Phong đã làm người Việt sững sờ. Văn
Nghệ Tiền Phong là tờ báo có rất nhiều độc giả và mục được thường xuyên chú ý
một cách thích thú là “Ngày lại ngày” của ký giả Lê Triết tức Tú Rua, ngòi bút
trào phúng có giọng văn châm biếm khó kiếm.
Tối 22 tháng 9 năm
1990 Tú Rua cùng với vợ là bà Đặng Thị Trần Tuyết bị bắn chết tại bãi đậu xe
trước nhà tại tiểu bang Virginia, nơi có tờ Văn Nghệ Tiền Phong mà ông cộng
tác.
Nhà văn Sơn Tùng,
người cùng làm việc với Tú Rua lúc ấy kể lại:
-Thời gian tôi cộng
tác với Văn Nghệ Tiền Phong thì tôi thấy ngòi bút ông Triết viết trong mục
“Ngày lại ngày” rất là sắc bén nhưng có thể nói đôi khi nó cay độc nữa thành ra
bị va chạm khá nhiều. Lúc đó độc giả rất thích cái mục của ổng vì ổng chỉ trích
rất thẳng thắn. Đôi khi tôi cũng có nói với ổng nhưng mà văn phong của ông Tú
Rua như vậy mà nói ổng sửa lại thì nó cũng rất khó. Ông ấy viết thì đúng chứ
không phải là không nhưng có cái là quá nặng.
Tự do báo chí là căn
bản của thể chế dân chủ do đó nhà báo khắp nơi trên thế giới vẫn đang nổ lực
xây dựng và gìn giữ nó. Khủng bố giết hại nhà báo là trực tiếp giết hại nền tự
do không thể thiếu ấy của loài người
Tôi có thể nói ngay là
hoàn toàn không có một thế lực nào mua chuộc ngòi bút của ông ấy được đâu. Có
thể nói là ổng rất say mê, say mê cái mục của ổng vì được viết như vậy, vì cái
đam mê của ông ấy thì đúng hơn. Cứ mỗi hai tuần một lần ổng đem bài tới lúc tôi
làm việc ở tòa soạn. Ông đem bài tới đưa bài cho tôi thì ông ấy ngồi đọc cho
tôi nghe rồi ổng bình luận này kia có vẻ thích thú lắm. Ông ấy đam mê cái công
việc của ông ấy thì đúng hơn, ổng viết coi như rất nguy hiểm chứ không phải là
không.
Lúc trước khi ông ấy
chết ông viết một loạt bài đụng chạm rất nhiều và ông biết là nguy hiểm nhưng
mà ổng không bỏ được.Ổng viết như quá đam mê thành ra đi đến hậu quả như vậy.
Nhà báo kỳ cựu Uyên
Thao của tờ Sóng Thần chia sẻ về vấn đề tự do báo chí của Việt Nam trong thời
gian chiến tranh, ông nói:
-Nếu mà nói vấn đề tự
do báo chí thì có lẽ lúc nào cũng cần thiết cho đời sống bởi vì nó là điều kiện
để bảo đảm cho tất cả mọi công việc tiến hành được tốt. Riêng vào lúc đó mình
bị hạn chế do điều kiện của cuộc chiến nên có thể giới hạn trong một mức độ
nào. Lúc đó mình vừa có tự do báo chí nhưng cũng có những giới hạn trật chìa.
Giới hạn đó không nhằm cản trở những liên hệ đến yêu cầu của cuộc chiến mà nó
chỉ là yêu cầu của một số cá nhân.
Nhìn lại hai biến cố
đối với nhà báo Việt Nam lúc trước và các nhà báo Charlie Hebdo hiện nay, nhà
văn Sơn Tùng cho biết:
-Cái
giống nhau là sự bạo động chống lại người cầm bút. Vụ bên Pháp thì chức năng
của họ là người cầm bút thì họ viết gì họ muốn. Tự do của người cầm bút bị giết
vì bạo lực. Bên này cũng vậy ông Tú Rua ổng chỉ viết những gì ông ấy nghĩ là
đúng. Ông ấy bênh vực những gì mà ông cho là đúng nên gây ra sự thù oán với
những người bị ổng chỉ trích mặc dù ổng chỉ dùng ngòi bút thôi. Những người đó
thay vì lên tiếng lại đi giết ổng, cái đó là cái tuyệt đối tôi thấy phải chống
lại.
Tự do báo chí là căn
bản của thể chế dân chủ do đó nhà báo khắp nơi trên thế giới vẫn đang nổ lực
xây dựng và gìn giữ nó. Khủng bố giết hại nhà báo là trực tiếp giết hại nền tự
do không thể thiếu ấy của loài người.
Lệnh dỡ nhà thờ giáo xứ Dak
Jak
Gia Minh,
biên tập viên RFA
2015-01-14
2015-01-14
- In trang này
- Chia sẻ
- Ý kiến của Bạn
- Email
Nhà thờ tạm của giáo dân
Công giáo thuộc giáo xứ Dak Jak tại huyện Dak Glei của tỉnh Kon Tum.
Gần 6000 giáo dân Công
giáo thuộc giáo xứ Dak Jak tại huyện Dak Glei của tỉnh Kon Tum trong những
ngày này đang tập trung cầu nguyện để giữ lại ngôi nhà thờ tạm mà họ dựng lên
để thờ phụng trong mấy năm qua, nhưng bị chính quyền địa phương buộc phải tháo
dỡ mà hạn chót được nói là ngày 17 tháng giêng này.
Giám
mục Micae Hoàng Đức Oanh trình bày.
Đức giám mục Micae
Hoàng Đức Oanh: Vấn đề có hai
phía: phía chúng tôi gặp những khó khăn như vậy, phía Nhà nước thì anh em tôi
xác định đã hơn một lần nói với chính quyền địa phương là tôi xác tín cán bộ
địa phương rất thương chúng tôi, rất hiểu nhu cầu của chúng tôi; nhưng ở trong
một chế độ như thế này, với thể chế như thế này thì họ không làm khác được bởi
vì đụng đến nồi cơm, địa vị, quyền lợi của họ. Họ không làm khác được vì nó cứ
chằng chéo như vậy. Chính những vị cao cấp cũng nói rằng với hệ thống như hiện
nay những cá nhân nói chuyện với chúng tôi đều nói họ hiểu, thông cảm với chúng
tôi nhưng không thể giải quyết được vì có luật như vậy, chằng chéo như vậy thì
chịu thôi. Bây giờ chỉ có đổi thôi, thay đổi luật như thế nào. Chỉ có chừng đó
thôi.
Chính những vị cao cấp
cũng nói rằng với hệ thống như hiện nay những cá nhân nói chuyện với chúng tôi
đều nói họ hiểu, thông cảm với chúng tôi nhưng không thể giải quyết được vì có
luật như vậy, chằng chéo như vậy thì chịu thôi
GM. Micae Hoàng Đức Oanh
Gia Minh: Chính những người trong cuộc nói với Đức Giám mục cần phải
thay đổi những luật như thế và hệ thống như thế?
Đức giám mục Micae
Hoàng Đức Oanh: Họ không nói ra
nhưng họ nói như thế này ‘xin quí vị thông cảm với chúng tôi, rất hiểu nhu cầu
của quí vị, nhưng ở trên chỉ đạo xuống nên phải làm thôi’. Họ rất thông cảm với
chúng tôi, tôi xác định lại như vậy.
Thế nhưng điều quan
trọng đối với tôi trong tư cách giám mục: tôi vẫn tự nói với mình và nói với
anh em tôi là chúng tôi phải điều chỉnh lại cuộc sống của chúng tôi làm sao để
người ta thương mình. Tôi vẫn tự hỏi tại sao chúng tôi có niềm tin tôn giáo
tuyệt vời ‘mến Chúa, yêu người’; chúng tôi vẫn thường tự hào là người có đạo,
người công dân tốt nhất, là người hiếu thảo nhất nếu như chúng tôi sống đúng
Lời Chúa dạy. Mà như vậy nay vẫn có người anh em chưa hiểu chúng tôi, chúng tôi
tự trách chúng tôi, điều chỉnh lại cuộc sống chúng tôi bằng cách chúng tôi sẽ
xử sự với những chuyện như thế này rất hài hòa bằng cách rất bình thản và chúng
tôi phải nói thật điều chúng tôi suy nghĩ, chúng tôi không giả dối, không tự
lừa dối nhau hay lừa dối ai cả.
Tôi nghĩ qua những
chuyện như thế này, với niềm tin của tôi, là Chúa đang thanh luyện chúng tôi.
Tôi cũng nói với cán bộ rằng chính chúng tôi được sai đi loan báo Tin Mừng, Sự
Thật và Yêu Thương cho tất cả mọi người mà anh em chúng tôi không làm được, thì
chính Chúa có cách là dùng chính cán bộ làm cho chúng tôi. Đó là quan niện của
tôi.
Gia Minh: Người giáo dân vẫn theo đúng lời dạy của các vị chủ chăn
nhưng rồi họ bị chèn ép không có nơi thờ tự đáp ứng nhu cầu tâm linh của họ?
Họ nói như thế này
‘xin quí vị thông cảm với chúng tôi, rất hiểu nhu cầu của quí vị, nhưng ở trên
chỉ đạo xuống nên phải làm thôi’. Họ rất thông cảm với chúng tôi
GM. Micae Hoàng Đức Oanh
Đức giám mục Micae
Hoàng Đức Oanh: Điều này kéo dài
lâu rồi, ba- bốn chục năm rồi. Lâu như vậy, tôi vẫn thường nói với cán bộ rằng
quí vị thông cảm cho chúng tôi, về luật pháp chúng tôi nghiêm túc tôn trọng mặc
dù những luật đó có những bất công, bất cập. Chúng tôi đã thi hành luật, chúng
tôi nói lên nhu cầu của chúng tôi, chúng tôi làm đơn xin nhưng quí vị cứ ở vòng
lẩn quẩn như thế này: ‘chưa có Nhà thờ thì chưa có linh mục, mà chưa có linh
mục thì chưa có giáo xứ, mà chưa có giáo xứ chì chưa được cử linh mục làm
việc’. Cái vòng lẩn quẩn như vậy thì cuối cùng không bao giờ giải quyết được.
Chúng tôi đã làm hết
mức, chúng tôi đã trình bày, chúng tôi đã làm đơn xin nhiều lần mà không cho
thì nhu cầu của người có đạo đến lúc họ không chịu đựng được nữa thì họ tự giải
quyết cho họ thôi. Tôi lấy ví dụ giống như người phụ nữ: chưa đến ngày sinh thì
họ trình bày từ từ, họ yêu cầu, đề nghị…; nhưng đến giờ sinh rồi thì không còn
giờ mà xin phép nữa, phải sinh thôi!
Với niềm tin tôn giáo
như vậy mà xin miết rồi không được thì phải dựng lên ‘một túp lều’ để ổn định
cho anh em chứ không thể kéo dài tình trạng cả 6 ngàn người mà suốt 30 năm phải
ngồi ngoài mưa, ngoài nắng mà cuối cùng không ai thấy được động lòng thương thì
chúng tôi phải tự giải quyết lấy thôi.
Chúng tôi đã làm hết
mức, chúng tôi đã trình bày, chúng tôi đã làm đơn xin nhiều lần mà không cho
thì nhu cầu của người có đạo đến lúc họ không chịu đựng được nữa thì họ tự giải
quyết cho họ thôi
GM. Micae Hoàng Đức Oanh
Tôi nghe giáo dân nói
bây giờ chúng tôi giữ luật đàng hoàng, thành ra quí vị không giữ luật thì chính
quí vị đã vi phạm. Giống như đứa con trong gia đình, trước khi đi học ‘thưa ba
mẹ con đi học’, đi học về ‘thưa ba mẹ con đi học về’; tức nó có xin phép vào
buổi sáng mà bữa nào cha mẹ cũng bảo để coi đã, không cho thì như thế là bất
công và nó phải phản ứng. Trường hợp của chúng tôi là như vậy đó; nhưng chúng
tôi rất tôn trọng anh em.
Gia Minh: Là một địa phân xa xôi có biết bao khó khăn trong cuộc
sống, nay lại gặp khó khăn với chính quyền như thế, so với những địa phận ở các
tỉnh, thành; nhưng qua lời Đức Giám mục hẳn đó là một thách thức, rèn luyện để
người giáo dân ở Kon Tum vững vàng, thưa Đức Giám mục?
Đức
giám mục Micae Hoàng Đức Oanh: Có lẽ tôi cũng
phải tự trách tôi là một giám mục không có ‘khéo’; các cán bộ có thể thấy tôi
không ‘có khéo’ đủ thành ra cuối cùng… Tôi nghĩ vậy, nhưng tôi tự xét đoán mình
đã làm hết mức của mình, Chúa không đòi hỏi tôi làm hơn được.
Gia
Minh: Cám ơn Đức Giám mục.
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền