Một năm sau
khi VN vào Hội đồng Nhân quyền: Tăng bắt bớ những người vô tội
14/01/2015
Võ Thị Hảo
Một năm sau khi VN vào Hội đồng Nhân
quyền: Tăng bắt bớ những người vô tội [ 6:39 ] Hide Player | Play in Popup |Download
·
Quà Giáng sinh: bắt bớ người viết trung thực
“Cho đến thời điểm này, những ngày cuối năm 2014, phải nói
rằng còn rất nhiều tù nhân lương tâm đang phải chịu hành hạ, đày đọa, tra tấn
đủ mọi kiểu. ..Và còn hằng lọat tù nhân khác mặc dù cho đến thời điểm này, nhà
nứơc Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam đã ký kết Công ứơc Chống Tra tấn với
quốc tế rồi mà tình hình không có gì cải thiện hết. Đó là điều mà ai cũng
thấy”.
Blogger Nguyễn Ngọc Già(được xác định là Nguyễn Đình Ngọc) đã xót
xa về các tù nhân lương tâm cho đến những ngày cuối năm vẫn đang bị giam
cầm như vậy, trong bài trả lời phỏng vấn rfa.org ngày 22/12/2014. Về nhà văn
Nguyễn Quang Lập mới bị bắt, Nguyễn Ngọc Già cũng phản đối mạnh mẽ :
“Điều gây xúc động lớn nhất đối với tôi, nguời theo dõi sát tình hình Việt Nam
từ trước đến nay, là chưa có một tù nhân lương tâm nào bị bắt vào lúc mà
chính bản thân nguời đó đang bị ‘bán thân bất tọai’ như thế”.
Và rồi chỉ vài ngày sau, Nguyễn Ngọc Già đã bị bắt. Chính anh cũng
phải nhập dòng nạn nhân vô tội bị chế độ độc tài VN đày đọa trong tù.
Tỏ rõ sự bất chấp trước Hiến pháp quy định về quyền công dân,
những cam kết quốc tế mà VN đã ký và dư luận phản đối, bắt Nguyễn
Ngọc Già vào ngày 27/12/2014, nhà chức trách đã chứng tỏ thêm thái độ
“sắt máu” với những người bày tỏ chính kiến.
Một điều khiến người ta khâm phục và biết ơn Nguyễn Ngọc Già
là dù đã hình dung rất rõ ràng những hiểm nguy khi viết và nói lên sự thật, khi
đứng về phía quyền lợi của đất nước và người dân VN nhưng anh vẫn tiếp tục con
đường của mình và không hề nao núng trước đe dọa:
“Hãy bỏ mặc những lời dèm
xiểm và chọc ngoáy, nếu bạn viết từ óc và từ tim của chính bạn – viết cho dân
oan, tù oan. Viết cho thế hệ trẻ và viết cho ngay chính người CS dưới mọi lớp
áo hiểu rằng: Việt Nam này không của riêng ai. Chính vì thế người CS hãy dừng
tay cướp đoạt của chúng tôi, của chúng ta và của tất cả người Việt Nam trên
toàn cầu.
Người CS hãy dừng tay cướp đoạt tất cả mọi loại tài sản của người
Việt Nam trước khi quá muộn! Ngược lại, họ sẽ phải trả giá. Không lâu nữa đâu –
một niềm tin có căn cứ khoa học.”
Chính kiến rất rõ ràng nhưng Nguyễn Ngọc Già không vi phạm pháp
luật. Trước sau, blogger này vẫn chủ trương cải thiện xã hội, thể chế bằng biện
pháp ôn hòa, bất bạo động”:
“Hiện nay có khỏang 20 tổ chức xã hội dân sự ở Việt Nam, nhưng tôi
chưa nghĩ đến ‘đòan kết’ vì đòan kết là một chương trình khoa học, chứ không
phải gọi lên ‘khơi khơi’, ai cũng gọi được vì sẽ trở nên ‘coi thường’ và hạ
thấp chữ ‘đòan kết’. Mà trứơc tiên tôi cho rằng phải ‘liên kết’ 20 hội đòan đó.
Có liên kết được một cách chặt chẽ thì tạo dần niềm tin lẫn nhau. Đó là điều mà
20 tổ chức xã hội dân sự đó nên nghĩ tới. Đứng kêu gọi đòan kết trong lúc này
mà hãy liên kết chặt chẽ trong khoa học bằng những chương trình, mục tiêu công
khai, ôn hòa, bất bạo động’…
Nhưng sự vô tội của công dân VN đã tỏ ra chẳng có giá trị gì trước
bộ máy đàn áp nhân quyền và tự do ngôn luận của người dân VN.
·
Sự đổi giọng và âm
hưởng Cách mạng Văn hóa
Ngược với cam kết cải cách thể chế của nhà cầm quyền VN đưa ra vào
tháng 1/2014, Giáng sinh 2014 và Năm mới 2015 đến trong tiếng gọi xé lòng của
dân oan, trong những cuộc bắt bớ, khủng bố tăng cường những tù nhân lương tâm.
Có thể nói những ngày cuối năm 2014 đã in dấu những vết đen trong
lịch sử của nhà cầm quyền VN khi họ đã bất chấp thể diện của một chính
thể khổng lồ lại đi “bắt quả tang một nhà văn đang viết văn…”, giam cầm
nhà văn ôn hòa – blogger Nguyễn Quang Lập đã bị liệt nửa người, bị bệnh
hiểm nghèo trong tù ngục.
Và nơi nơi tại VN ngày càng thêm nhiều cái chết tức tưởi của người
dân mới bị bắt vào đồn công an mà theo chứng cứ hiển hiện và sự tố cáo của gia
đình nạn nhân cùng nhiều luật sư thì đó là những cái chết do tra tấn, bức cung
và nhục hình chứ không phải là tự sát. Chưa kể có rất nhiều án tử đã được tuyên
một cách tàn nhẫn và oan trái do không đủ chứng cứ, do bức cung và nhục hình
bởi quyền lợi của một ai đó trong bộ máy quyền lực hoặc do thành tích, hoặc do
“nén bạc đâm toạc tờ giấy”…
Bên cạnh việc tăng cường bắt bớ các blogger, điều khiến người đọc
ngỡ ngàng là trên trang web mang tên một số vị lãnh đạo
cao nhất xưa nay vẫn giương cao khẩu hiệu “lắng nghe tiếng nói phản biện”,
“chống tham nhũng”, “cải cách thể chế….”.. thì nay lại đăng những loạt bài mang
tính đe dọa và lăng mạ những công dân trung thực, vô tội, xưa nay có phát
biểu hoặc viết ra những ý kiến phản biện cũng chỉ vì lợi ích của đất nước.
Những trang web này đã nêu đích danh những blogger và trí
thức bất đồng chính kiến như Phạm Chí Dũng; Đinh Kim Phúc; Nguyễn Thị Từ
Huy; Nguyễn Tường Thụy; Nguyễn Xuân Diện; Nguyễn Hồ Nhật Thành; Hà Sĩ Phu;
Nguyên Ngọc; Nguyễn Quang A; Bùi Chát; Bùi Minh Quốc; Chu Hảo; Huỳnh Kim Báu;
Phạm Đình Trọng; Phan Thị Hoàng Oanh…và một số người khác là “có tư tưởng
chống đối ngông cuồng”và đe dọa sẽ bắt giam họ. Một loạt bài với những
tiêu đề gây sốc: “Những kẻ phá hoại đội lốt nhà dân chủ sẽ sa lưới pháp luật”,
“Hồi chuông cảnh tỉnh cho những kẻ mang tư tưởng phá hoại”, “Kẻ nối gót sẽ bị
pháp luật trừng trị”…”Đập tan âm mưu đen tối chống phá Đảng và Nhà nước của các
đối tượng chống đối”…
Và họ kết luận : “Đây là âm mưu hoạt động của các đối tượng và tổ
chức chính trị phản động rất nguy hiểm đi từ bất bạo động đến công khai chống
đối chính quyền và cuối cùng là thay đổi chế độ”.
Công dân chỉ phát biểu chính kiến của mình một cách ôn hòa, chống
tham nhũng, bảo vệ chủ quyền đất nước, bênh vực dân oan, đề nghị cải cách thể
chế theo kêu gọi của nhà cầm quyền, mà bị quy chụp, khủng bố đến mức ấy sao?!
Một điều khiến cho người ta không thể không sốc là giọng điệu nói
trên bỗng mang hơi hướng quy chụp của thời Cải cách ruộng đất ở VN, giọng điệu
Hồng vệ binh của thời Cách mạng văn hóa và Đại nhẩy vọt của Trung quốc những
năm trước đây.
Tưởng đã xa lắm rồi, thời người ta thực hành những tội ác chống
lại nhân loại. Thời điểm mù lòa của những người nhân danh quyền lợi của nhân
dân để quy tội cho bất kỳ ai đó là địa chủ, là phản động …để khiến cho con phải
đi đổ tội cho cha, vợ đấu tố chồng hòng sống sót. Cái thời những người đã từng
nhịn ăn giúp cách mạng và thành lập những chi bộ cộng sản đầu tiên cũng bị đồng
chí búa liểm của mình đổ tội và mang ra đập đầu phọt óc chết giữa ruộng mạ,
bất kể tòa án và công lý.
Tưởng như nghe trong không trung tiếng rên xiết chói óc của mấy
chục triệu người chết dưới bàn tay của Mao và “bè lũ bốn tên”. Những cách chụp
mũ, đổ tội cho bất kỳ ai đã là công cụ để hãm hại, tàn sát người trí thức, nhà
văn và người dân Trung quốc. Những người này bị giết chết bởi chính tay
đồng bào đồng chí của mình và chết đói dưới thời Cách mạng Văn hóa và Đại nhẩy
vọt…
Các nhà cầm quyền Việt Nam! Hãy tỉnh ngộ! Bởi vì nếu tiếp tục
giọng điệu này trên những cách chỉ đạo và tuyên truyền của các vị, thì rất nguy
hiểm. Không có gì để đảm bảo rằng cung cách này nếu đi tiếp thì sẽ không đẩy VN
đến ngày tái diễn thảm họa huynh đệ tương tàn, một cuộc khủng bố và giết chóc
giữa người VN với nhau như trong lịch sử đã từng diễn ra và kéo lùi lịch sử VN
trở về thời Cải cách ruộng đất, Nhân văn giai phẩm tàn bạo và mông muội.
Vì ai cũng biết rằng, quyền lực và tài sản vốn rất mong manh, lại
càng mong manh hơn trong không khí mông muội và huynh đệ tương tàn. Vệt
chết của Cách mạng Văn hóa, Cải cách ruộng đất, Đại nhẩy vọt cho tới Khơ me Đỏ
là những thí dụ còn tươi rói. Đó là một vệt đỏ khiến loài người ghê sợ và dùng
đủ mọi cách để ngăn chặn. Các đồng chí trong vệt đỏ đó đã làm những gì với nhau
và người dân của họ, là một thí dụ được tạc bởi núi xương sông máu.
Thời thế đã khác xưa rồi. Hơn nửa thế kỷ đã trôi qua, loài người
đã khôn ngoan hơn, biết vì nhau hơn và có những công cụ tốt hơn để tự vệ trước
sự đàn áp dân chủ và nhân quyền./.
14
hrs ·
Nguyễn Thanh Phượng, Con
gái thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vừa thi đậu quốc tịch Mỹ. Lại thêm 1 khúc ruột
ngàn dặm mới từ giã thiên đường CS..
Đảng CSVN Làm sao bảo vệ nổi Chủ nghĩa Mác Lê đã như cái xác
chết thối rữa?
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền