Lực lượng nào sẽ làm thay đổi Việt Nam?
Nguyễn Hưng Quốc
(Blog)
Biểu tình chống Trung
Quốc tại Hà Nội, ngày 13/5/2014.
Rất nhiều người có
chung một nỗi băn khoăn: Bao giờ thì Việt Nam được dân chủ hoá? Để trả lời câu
hỏi ấy, hầu như ai cũng biết một cuộc cách mạng dân chủ ở Việt Nam chỉ có thể
xảy ra với một trong hai tình huống: Một, từ trên xuống; và hai, từ dưới lên.
Dân chủ hoá từ trên
xuống là một cuộc cách mạng lý tưởng nhất bởi nó nhanh nhất và ít bị trả giá
nhất: Đó là các cuộc cách mạng đã diễn ra tại Liên Xô và Đông Âu vào cuối thập
niên 1980 và đầu thập niên 1990, khi giới lãnh đạo ý thức là không thể kéo dài
nguyên trạng và chấp nhận thay đổi chế độ ngay cả khi biết với sự thay đổi ấy
họ sẽ mất tất cả quyền lực.
Theo tôi, một cuộc
cách mạng loại này rất khó xảy ra ở Việt Nam. Có hai lý do chính.
Thứ nhất, ở Việt Nam
không có, và sẽ không có một nhà lãnh đạo nào, dù sáng suốt đến đâu, có quyền
lực để tự mình quyết định những sự thay đổi lớn lao liên quan đến số phận của
cả chế độ. Kết cấu quyền lực ở Việt Nam khác hẳn ở các quốc gia cộng sản khác
trước đây cũng như hiện nay: Ở các nước ấy, chủ tịch đảng cũng đồng thời là chủ
tịch nước.
Khi nắm trong tay cả hai chức vụ ấy, người ta dễ dàng trở thành kẻ
quyết định cuối cùng. Ở Việt Nam, ngược lại, người lãnh đạo đảng và người lãnh
đạo nhà nước và chính phủ khác nhau, do đó, không ai thực sự có quyền quyết
định những vấn đề lớn cả. Tất cả đều phải thông qua ý kiến tập thể, ít nhất của
Bộ Chính trị. Để cả tập thể ấy thống nhất với nhau về việc thay đổi chế độ để
dân chủ hoá là một không tưởng.
Thứ hai, chắc chắn
Trung Quốc sẽ không thể chấp nhận Việt Nam được dân chủ hoá trước. Khi thấy
Việt Nam có dấu hiệu rục rịch từ bỏ chủ nghĩa cộng sản, chắc chắn Trung Quốc sẽ
can thiệp ngay. Trong tình hình hiện nay, khi Việt Nam bị lệ thuộc vào Trung
Quốc trong rất nhiều lãnh vực, từ kinh tế đến chính trị, những sự can thiệp ấy
rất dễ thực hiện.
Bởi vậy, triển vọng
lớn nhất của xu hướng dân chủ hoá ở Việt Nam là từ dưới lên. Tuy nhiên, ở đây
lại có một vấn đề lớn: Lực lượng nào sẽ đảm nhiệm công việc thay đổi theo chiều
hướng dân chủ ấy? Để trả lời câu hỏi ấy, các nhà bình luận chính trị và xã hội
có thói quen nhìn vấn đề từ góc độ kinh tế – xã hội với những thành phần giai
cấp khác nhau.
Trước hết, đông đảo
nhất ở Việt Nam là các nông dân. Trong nhiều năm qua, những kẻ bị áp bức và bóc
lột nhiều nhất ở Việt Nam cũng là các nông dân. Những cuộc biểu tình đông đảo
và gây chú ý trong dư luận nhất cũng gắn liền với nông dân. Lý do dễ hiểu: một
trong những yếu tố quan trọng nhất bị giới lãnh đạo Việt Nam khai thác để làm
giàu và phân phối lợi nhuận để mua chuộc sự trung thành của các đảng viên chính
là đất đai. Việc cướp đất ấy dẫn đến sự bất mãn của nông dân ở nhiều địa phương
khác nhau. Lâu nay, rải rác đây đó, có các cuộc biểu tình của nông dân nhằm
chống lại lệnh cưỡng chế của chính quyền.
Nhưng những sự bất mãn
và các cuộc biểu tình ấy có thể dẫn đến việc làm thay đổi chế độ hay không? Câu
trả lời hầu như chắc chắn: Không. Lý do đầu tiên là hầu hết nông dân thường chỉ
nghĩ đến những cái lợi cụ thể trước mắt: khi chính quyền cướp đất của mình thì
mình vùng lên tranh đấu, nhưng khi chính quyền cướp đất của người khác thì
người ta dễ khoanh tay đứng ngó, hoặc, khi tình hình căng thẳng quá, chính
quyền chỉ cần nhân nhượng một tí, họ cũng dễ dàng thoả mãn và từ bỏ mọi toan
tính chống đối. Lý do thứ hai là tuy nông dân chiếm một phần lớn dân số nhưng
họ bị cô lập về phương diện địa lý: làng này xuống đường tranh đấu, làng khách
chưa chắc đã biết. Từ việc cô lập về địa lý dẫn đến sự cô lập về truyền thông
và hậu quả là không có nhiều người biết. Điều này dẫn đến hai hậu quả khác:
Một, ít người ủng hộ; và hai, khó phát triển thành những cuộc xuống đường rầm
rộ để có thể uy hiếp được chính quyền.
Còn lực lượng công
nhân? Ở Việt Nam, giai cấp công nhân càng ngày càng lớn và đời sống kinh tế của
họ cũng gặp rất nhiều khó khăn. Tuy nhiên, sự bất mãn của họ, nếu có, thường
nhắm vào chủ nhân của xí nghiệp hơn là vào chính quyền. Chủ nhân của các công ty
lớn lại thường gắn liền với người ngoại quốc, do đó, thù hận của họ cũng hướng
ra bên ngoài. Đó là lý do tại sao cho đến nay, hầu hết các cuộc đình công hay
biểu tình thường diễn ra trong các xí nghiệp và công ty do người ngoại quốc làm
chủ.
Giới thanh niên và trí
thức Việt Nam hiện nay có thể được xem là thành phần “tiến bộ” nhất: Nhiều
người trong họ thấy được những sự bất lực và bế tắc của nhà cầm quyền cũng như
có khát vọng được tự do. Tuy nhiên, “nhiều” không có nghĩa là đa số. Khác với ở
Ai Cập và các quốc gia Trung Đông trong cách mạng mùa xuân đầu năm 2011, nơi tỉ
lệ thanh niên, dù đã tốt nghiệp đại học, thất nghiệp rất cao, ở Việt Nam, về
phương diện kinh tế, thanh niên không đến nổi quá khó khăn, do đó, rất khó hy
vọng họ sẽ kết tập lại thành một trận chung để đấu tranh cho dân chủ.
Một thành phần khác có
khả năng đương đầu với chính quyền là các tôn giáo. Ở tôn giáo nào cũng có
những người phản kháng, nổi bật nhất là Cao Đài, Hoà Hảo, Phật giáo và Công
giáo. Hai tôn giáo đầu chỉ giới hạn ở các tỉnh phía Nam; Phật giáo thì bị quá
phân tán; chỉ có Công giáo là tương đối thống nhất, và do đó, khá mạnh, nhưng
dù mạnh đến mấy thì, một mặt, Công giáo cũng chỉ chiếm khoảng 10 phần trăm dân
số; mặt khác, do chỉ là một thiểu số, họ khó trở thành những nhà lãnh đạo cho
phong trào dân chủ trong cả nước.
Nói tóm lại, từ góc độ
kinh tế và xã hội, sẽ không có lực lượng nào đủ sức để chống lại chính quyền,
thậm chí, gây sức ép để chính quyền phải thay đổi chế độ.
Một vấn đề có thể được
đặt ra: Tại sao tất cả các thành phần trên không thể kết hợp lại với nhau để
thành một lực lượng duy nhất và mạnh mẽ? Dĩ nhiên, điều đó có thể xảy ra, và
trong hoàn cảnh Việt Nam hiện nay, đó là niềm hy vọng duy nhất để có dân chủ.
Có điều: khi nào, và với điều kiện nào, tất cả các thành phần trên có thể đứng
lại được với nhau? Câu trả lời: Tinh thần dân tộc hay chủ nghĩa quốc gia
(nationalism). Người Việt Nam, bất kể thành phần kinh tế, xã hội và tôn giáo,
sẽ đoàn kết lại khi đất nước bị uy hiếp và khi chính quyền bất lực, thậm chí, đầu
hàng trước những sự uy hiếp ấy. Tất cả những sự uy hiếp ấy chỉ đến từ một
nguồn: Trung Quốc.
Nói cách khác, theo
tôi, lực lượng đấu tranh cho dân chủ tại Việt Nam chỉ đoàn kết và trở thành
mạnh mẽ khi Trung Quốc gia tăng mức độ lấn chiếm biển đảo và khi chính quyền
Việt Nam càng lộ rõ bản chất nhu nhược của họ trong thế trận đối đầu với tham
vọng bành trướng ấy.
N.H.Q
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền