Thân mẫu anh Đặng Xuân
Diệu kêu cứu cho con
18.10.2014
VRNs (18.10.2014) – Nghệ An – Bà Nguyễn Thị Nga viết: “Theo những
gì chúng tôi được các luật sư cho biết, con tôi hoàn toàn vô tội
Trước tình trạng tính mạng của con tôi đang bị đe dọa từng ngày,
từng giờ. Tôi viết thư kêu cứu này tới quý vị với mong muốn rằng: Bằng lương
tâm và tình người, với ý thức xây dựng một nhà nước pháp quyền, một xã hội tốt
đẹp, tôi xin quý vị hãy cứu lấy con tôi
Tôi xin gửi lời kêu cứu khẩn cấp của tôi đến các cơ quan công
quyền, các hãng truyền thông chân chính, các tổ chức xã hội dân sự cùng tất cả
mọi người. Xin hãy cứu lấy con tôi: Đặng Xuân Diệu”.
—-
ĐƠN KÊU CỨU KHẨN CẤP
Kính gửi:
Ông Nguyễn Tấn Dũng, Thủ Tướng Chính Phủ.
Ông: Trương Tấn Sang, Chủ tịch nước CHXHCNVN
Ông: Trần Đại Quang Bộ trưởng Bộ Công An Việt Nam.
- Viện Trưởng Viện KSND Tối Cao
- Cục Quản lý Trại giam – Bộ Công An.
- Viện Trưởng Viện KSND Tỉnh Thanh Hóa.
- Các cơ quan hữu quan
Đồng kính gửi: – Các cơ quan Ngoại giao, các tổ chức Quốc tế, các Tổ chức Xã hội
– Dân sự, Chính trị.
- Các hãng truyền thông trong nước, quốc tế và mọi thành phần dân
tộc Việt Nam.
Tôi là: Nguyễn Thị Nga (69 tuổi).
Hiện sinh sống tại: Xóm 4 xã Nghi Đồng, huyện Nghi Lộc, tỉnh Nghệ
An, Việt Nam.
Thưa quý vị
Tôi là Mẹ của Đặng Xuân Diệu, một Tù nhân lương tâm bị bắt bớ, kết
án oan sai và đang bị giam giữ tại Trại 5, Yên Định, Thanh Hóa, Việt Nam.
Ngày 30 tháng 7 năm 2011, tại Sân bay Tân Sơn Nhất, Bộ Công an
Việt Nam đã bắt cóc con trai tôi không có một lý do chính đáng. 2 năm sau
mới đưa ra xét xử tại tòa án Nhân dân tỉnh Nghệ An vào ngày
09/01/2013. Tòa án đã kết án con tôi 13 năm tù về tội trạng hết sức
mơ hồ là “Âm mưu lật đổ chính Quyền”
Ngay tại Tòa, con tôi đã tố cáo việc bắt bớ, giam giữ,và bác bỏ
mọi lời kết tội một cách áp đặt vô pháp luật. Luật sư biện hộ đã bác bỏ hoàn
toàn Cáo trạng và kết tội của VKSND, Tòa Án Nhân dân Tỉnh Nghệ An. Dư luận hết
sức phẫn nộ trước việc cố tình dùng Tòa án để trả thù một thanh niên yêu nước,
hy sinh vì cộng đồng như con tôi.
Sau đó, con trai tôi không được xét xử phúc thẩm và bị biệt giam,
không cho người nhà thăm gặp. Tới nay đã hơn 3 năm, 2 tháng 15 ngày.
Những thông tin chúng tôi nhận được cho biết: Con tôi đã bị phân
biệt đối xử, tra tấn, đàn áp bằng bạo lực về thể chất và tinh thần hết sức nặng
nề tại Trại Giam số 5, huyện Yên Định, Tỉnh Thanh Hóa. Nhiều lần con tôi đã
phải dùng tới biện pháp mạo hiểm nhất là tuyệt thực để phản đối các hành động
ấy nhưng thay vì được cải thiện thì các khung hình phạt lại gia tăng.
Tình trạng an toàn về sức khỏe, tính mạng của con tôi hiện nay hết
sức nguy cấp
Chúng tôi có nhân chứng cho những lời nói trên đây.
Thưa quý vị
Con trai tôi, Đặng Xuân Diệu là một thanh niên đầy nhiệt huyết và
giàu lòng yêu nước, thương người. Là người mẹ, tôi biết rõ con tôi là một thanh
niên dám hy sinh thân mình vì cộng đồng, vì mọi người và vì tình yêu quê hương,
đất nước
Theo những gì chúng tôi được các luật sư cho biết, con tôi hoàn
toàn vô tội
Trước tình trạng tính mạng của con tôi đang bị đe dọa từng ngày,
từng giờ. Tôi viết thư kêu cứu này tới quý vị với mong muốn rằng: Bằng lương
tâm và tình người, với ý thức xây dựng một nhà nước pháp quyền, một xã hội tốt
đẹp, tôi xin quý vị hãy cứu lấy con tôi
Tôi xin gửi lời kêu cứu khẩn cấp của tôi đến các cơ quan công
quyền, các hãng truyền thông chân chính, các tổ chức xã hội dân sự cùng tất cả
mọi người. Xin hãy cứu lấy con tôi: Đặng Xuân Diệu
Gia đình tôi yêu cầu được thăm gặp con trai tôi như các tù nhân
khác vẫn thường được hưởng theo quy định của pháp luật. Trong trường hợp Bệnh
tình nguy cấp, sức khỏe bị suy kiệt, cần được đưa về điều trị kịp thời
Giờ phút này, tôi không biết nói gì hơn, gia đình tôi cầu mong quý
vị, bằng mọi cách, xin hãy kịp thời cứu lấy con tôi
Tôi và gia đình xin chân thành biết ơn.
Nghệ An, Ngày 14/10/2014
Ký tên
(đã ký)
Nguyễn Thị Nga.
FLD lên tiếng về an nguy
của anh Đặng Xuân Diệu trong tù
Front Line Defenders
Hà Vũ chuyển dịch
Anh bị kết án 15 năm tù giam, kèm theo 5 năm quản chế. Anh
Đặng Xuân Diệu đã không có cơ hội kháng án và yêu cầu điều tra lại vụ án của anh.
Bạn ở tù chung cho biết, anh Đặng Xuân Diệu đã nhiều lần
tuyệt thực nhằm phản đối các hình thức cai ngục mà anh và các tù nhân khác phải
đối diện. Anh cho rằng những hình thức cai ngục này đã tước đoạt những quyền cơ
bản nhất của con người. Mỗi lần như vậy, quản ngục thường đáp trả bằng cách đối
xử tồi tệ hơn. Anh Đặng Xuân Diệu đã thường xuyên bị làm nhục, bị đánh đập và
bị đem bêu trước các tù nhân khác như
một dạng “nửa người nửa quái vật”. Anh Trương Minh Tâm cho hay, vài ngày trước
khi được tha, anh đã nghe Đặng Xuân Diệu la từ phòng giam bên cạnh: “Tôi muốn
sống, tôi muốn ăn nhưng cổ họng đã bị bóp nghẹt. Hãy trả lại quyền được ăn cho
tôi!”.
Xin xem thêm chi tiết tại: nguồn: http://www.frontlinedefenders.org/node/27514#sthash.VttE0AK5.dpuf\
HĐLTVN lên tiếng về tình trạng tù nhân lương tâm VN trong tù
Chưa
hết, khi bắt đầu thụ án, các tù nhân lương tâm vô tội trên còn bị nhà cầm quyền
Cộng sản -qua tay công an các trại giam- tiếp tục đối xử bằng nhiều cách thức
tàn độc và hèn hạ, nhằm trả thù lòng yêu nước của họ và buộc họ phải nhận mình
có tội.
Chẳng
hạn biệt giam cùm kẹp, cho ăn uống thiếu thốn, không chạy chữa thuốc men đầy
đủ, nhốt trong nơi thiếu điều kiện vệ sinh, nhờ tù hình sự đánh đập hay hành
hạ, không cho gặp người thân hoặc viết thư thăm gia đình, bỏ xó mọi đơn từ yêu
cầu khiếu nại và triệt để cấm hưởng dụng quyền tự do tôn giáo… Chính những đòn
thù vô nhân đạo và vô pháp luật này đã khiến nhiều tù nhân lương tâm đem sinh
mạng mình ra để phản đối bằng cách tuyệt thực.
Nhờ lời
chứng của gia đình lẫn bạn tù vừa mãn án, công luận đang báo động về trường hợp
thê thảm của Anh Đặng Xuân Diệu, hiện bị biệt giam ở Trại 5:huyện Yên Định tỉnh
Thanh Hóa.
Trước
hết, với tinh thần bất khuất, tù nhân lương tâm này đã chẳng bao giờ nhận mình
có tội, nên Anh cương quyết phủ nhận phiên tòa, không thèm kháng án để được
phúc thẩm, không mặc áo tù có đóng triện “phạm nhân”, trái lại còn gởi thư phản
kháng đến Bộ trưởng Bộ Công an Việt Nam (nhưng chẳng được trả lời).
Hậu quả
là từ khi bị đưa vào Trại 5, Yên Định, Thanh Hóa (sau phiên tòa sơ thẩm), một
đàng Anh không hề được gặp mặt gia đình trong những lần họ đến thăm nuôi, đàng
khác Anh còn bị biệt giam liên tục, bị cán bộ đánh đập, có lần bị nhốt chung
nửa năm (22-04 đến 23-10-2013) với
một phạm nhân can tội giết người mà Anh buộc phải phục vụ như một tên nô lệ.
Anh cũng từng bị đưa vào “buồng kỷ luật”, ở đó phải bị cùm chân, uống nước bẩn,
thiếu chăn màn, không được tắm rửa và sống trong hôi hám cùng tột.
Vì đấu tranh
cho các bạn tù có những điều kiện sống tối thiểu xứng với nhân phẩm và đấu tranh
cho sự vô tội của mình trước một nền pháp chế bất nhân tàn độc, chủ yếu bằng
tuyệt thực, hiện Anh Đặng Xuân Diệu đang tiếp tục gánh chịu những đòn thù của
những cai ngục đã mất hẳn tính người và tình người. Giờ đây Anh đã suy sụp sức
khỏe và tính mạng đang từng ngày bị đe dọa, trong lúc tại quê nhà, bà mẹ già 70
tuổi của Anh đang lâm bệnh nặng vì khổ đau và thương nhớ.
Đứng
trước trường hợp thương tâm này, một trường hợp tiêu biểu cho thân phận các tù
nhân trong hàng ngàn lao ngục Cộng sản, Hội đồng Liên tôn Việt Nam:
–
Cực lực phản đối nhà cầm quyền Việt Nam vì đã luôn chủ trương một chế độ lao tù
chỉ nhắm trừng phạt, báo thù, bóc lột sức lao động của các tù nhân, nhất là tù
nhân lương tâm; ngoài ra còn dùng mọi phương cách bạo lực và đê tiện để buộc
hạng tù nhân này phải nhận tội.
–
Mạnh mẽ tố cáo lối ngụy biện và bao che thường thấy của quan chức Cộng sản là
cho rằng chính sách nhà tù của CHXHCNVN luôn nhân đạo, chỉ có đôi nơi và đôi
lúc nào đó, cán bộ công an cai tù làm sai chính sách do vô ý hay do chưa hiểu.
–
Khẩn cấp báo động trước lương tri nhân loại về các trường hợp giam tù nhân cho
đến chết (Trương Văn Sương, Nguyễn Văn Trại…), đầu độc tù nhân trong trại giam
(Đinh Đăng Định, Huỳnh Anh Trí…), thả tù nhân trong tình trạng kiệt quệ sức
khỏe (Nguyễn Hữu Cầu, Nguyễn Tuấn Nam…), hành hạ tinh thần hay thân thể những
tù nhân bất khuất (linh mục Nguyễn Văn Lý, mục sư Nguyễn Công Chính, các tín đồ
Mai Thị Dung, Dương Thị Tròn, các doanh nhân Trần Huỳnh Duy Thức, Đặng Xuân
Diệu, các nhà báo Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần, các sinh viên Nguyễn Hoàng Quốc
Hùng, Đinh Nguyên Kha, công nhân Đoàn Huy Chương…) và vô số tù nhân lương tâm
khác.
Làm tại
Việt Nam ngày 17-10-2014, nhân dịp Thủ tướng CS Nguyễn Tấn Dũng viếng thăm Lãnh
đạo tinh thần tối cao của Công giáo, Đức Giáo hoàng Phanxicô.
Hội
Đồng Liên Tôn Việt Nam
Công
giáo:
- Linh mục
Phêrô Phan Văn Lợi (đt: 0984.236.371)
- Linh mục
Giuse Đinh Hữu Thoại (đt: 0935.569.205)
- Linh mục
Antôn Lê Ngọc Thanh (đt: 0993.598.820)
Phật
Giáo:
- Hòa thượng
Thích Không Tánh (đt: 0165.6789.881)
- Thượng
toạ Thích Viên Hỷ (đt: 0937.777.312)
Tin
Lành
- Mục sư
Nguyễn Hoàng Hoa (đt: 0121.9460.045)
- Mục sư
Đinh Uỷ (đt: 0163.5847.464)
- Mục sư
Đinh Thanh Trường (đt: 0120.2352.348)
- Mục sư
Nguyễn Hồng Quang (đt: 0978.207.007)
- Mục sư
Phạm Ngọc Thạch (đt: 0912.000.709)
- Mục sư
Nguyễn Trung Tôn (đt: 0906.342.908)
- Mục sư
Nguyễn Mạnh Hùng (đt: 0906.342.908)
- Mục
sư Lê Quang Du (đt: 0121.2002.001)
Cao
Đài:
- Chánh
trị sự Hứa Phi (đt: 0163.3273.240)
- Chánh
trị sự Nguyễn Kim Lân (đt: 0988.971.117)
- Chánh
trị sự Nguyễn Bạch Phụng (đt: 0988.477.719)
Phật
giáo Hoà Hảo:
- Hội trưởng
Lê Quang Liêm (đt: 0199.2432.593)
- Ông Phan
Tấn Hòa (đt: 0162.6301.082)
- Ông Tống
Văn Chính (đt: 0163.5745.430)
- Ông
Lê Văn Sóc (đt: 096.4199.039)
Nguồn: http://fvpoc.org/2014/10/17/
Chính sách không liên minh: Tưởng
khôn, hóa ngu!
Nguyễn
Văn Đài
Chính
sách liên minh về kinh tế, chính trị và quân sự giữa các quốc gia đã có từ thời
xa xưa. Với mục đích là cùng nhau chia sẻ và bảo vệ lợi ích và các giá trị
chung. Cùng nhau chống lại mối đe dọa chung hay kẻ thù chung.
Ngày nay, xu hướng hình thành và mở rộng các khối liên minh càng trở nên cần thiết và cấp bách hơn bao giờ hết. Ví dụ như EU đang nỗ lực để mở rộng và vươn ra toàn Âu châu. Khối Nato cũng không ngừng mở rộng. Các khối liên minh mới được hình thành như SCO, BRICS, Liên minh kinh tế Á – ÂU. Trước sự lớn mạnh và thách thức ngày càng gia tăng từ Trung Quốc. Để bảo vệ an ninh và lợi ích của mình, Nhật Bản, Ân Độ, Úc cùng với Hoa Kỳ đang từng bước hình thành một Liên minh để bảo vệ lợi ích, an ninh, hòa bình trong khu vực Châu Á Thái Bình Dương.
Các khối liên minh được hình thành không phải để phá hoại hay chống lại bất kỳ quốc gia nào. Mà các liên minh hay các khối liên minh được hình thành chỉ nhằm hỗ trợ lẫn nhau, tăng cường sức mạnh chung để cùng nhau bảo vệ lợi ích, tự vệ chống lại kẻ thù khi bị xâm lược.
Chúng ta đều nhìn thấy rất rõ ràng là hầu hết các cường quốc về kinh tế, chính trị và quân sự trên thế giới đều liên minh với nhau bằng hình thức này hay hình thức khác. Ngày nay, một quốc gia dù có sức mạnh kinh tế, chính trị, quân sự tới đâu đi nữa, cũng không thể một mình đối chọi hay chống lại các thách thức mang tính khu vực hay toàn cầu.
Việt Nam đang đứng trước thách thức và mối đe dọa vô cùng to lớn về chủ quyền quốc gia. Trung Quốc hàng ngày, hàng giờ gia tăng tiềm lực quân sự, xây dựng các căn cứ quân sự tại Hoàng Sa và Trường Sa. Mục đích là độc chiếm và bá chủ biển Đông, từ đó làm bàn đạp, chỗ dựa để làm bá chủ khu vực và châu Á.
Việt Nam yếu cả về kinh tế, chính trị và quân sự. Một mình Việt Nam không thể tự bảo vệ chủ quyền quốc gia cho chính mình. Bằng chứng là năm 1988, Trung Quốc đã đánh bại hải quân Việt Nam để chiếm một loạt bãi đá ngầm ở Trường Sa. Mà nay chúng đang được xây dựng thành những căn cứ quân sự. Hải quân, lực lượng bán quân sự, dân sự của Trung Quốc hoạt động tự do và xâm phạm chủ quyền lãnh hải của Việt Nam. Nhưng Việt Nam chỉ ra hàng trăm tuyên bố, nhưng không có hành động để bảo vệ chủ quyền, bào vệ ngư dân.
Nay, các nhà lãnh đạo của đảng CS, chính quyền đi đâu cũng tuyên bố chính sách 3 không: Không cho nước ngoài đặt căn cứ quân sự; không tham gia liên minh; không liên minh với nước này để chống lại hay phá hoại nước khác.
Rõ ràng, đây là chính sách không phù hợp với hoàn cảnh của Việt Nam. Tự trói chính mình, tự làm suy yếu chính mình.
Chúng ta tham gia liên minh hay liên minh với nước khác không bao giờ chống lại nước thứ ba. Tham gia liên minh hay liên minh chỉ nhằm tự vệ và bảo lợi ích, chủ quyền quốc gia mà thôi.
Khi chúng ta liên minh hay tham gia liên minh, chúng ta có thể mua được các loại vũ khí hiện đại với giá cả phải chăng, tùy theo khả năng đàm phán. Được viện trợ, giúp đỡ về quân sự, được hỗ trọ và cung cấp các thông tin tình báo.
Tùy theo nội dung của liên minh, mà khi chúng ta có xung đột quân, sẽ được các nước trong liên minh hỗ trợ về kinh tế, quân sự đủ cho chúng ta bảo vệ được chủ quyền quốc gia của mình.
Tóm lại, theo quan điểm của tôi, chính sách không liên minh của đảng CSVN và chính quyền CSVN là ngu dốt, và tự sát.
Nguồn: https://www.facebook.com/nguyenvandai0906/posts/285665314974710
Học văn để làm chi hè?
Nguyễn Quang
Lập
O Kim Tiến
xinh đẹp, Bộ trưởng Y tế xinh đẹp của chúng ta nói rằng “Tôi phải nói thật
là môn văn rất cần. Trong quá trình làm việc, nhiều người viết báo cáo mà ngữ
pháp sai rất nhiều, chưa nói đến lỗi chính tả. Viết sai thì tư duy cũng sai, nói
cũng không tốt được (...). Môn văn rất cần cho cán bộ ngành y, giúp việc nói năng
lưu loát, diễn đạt văn bản rõ ràng, đúng ngữ pháp”.
Từ câu
nói của người đẹp Kim Tiến dân tình bàn loạn cả lên. Tui để ý xem có nhà văn
nào lên tiếng không. Không. Hoàn toàn không. Bởi vì đó không phải việc của nhà
văn. Đó cũng không phải vấn đề mà nhà văn quan tâm. Hi hi... thiệt rứa đó.
Bảo
rằng học văn để nói năng lưu loát, xin thưa trật lấc! Muốn nói năng lưu loát
thì đi học môn hùng biện chứ không phải đi học văn. Tất cả nhà văn hàng đầu
nước ta đều nói năng không hề lưu loát chút nào. Kim Tiến đã nghe nhà văn
Nguyễn Minh Châu nói chuyện lần nào chưa? Nếu chưa bây giờ thử mời nhà văn Bảo
Ninh đến Bộ y tế nói chuyện.
Trình nói chuyện của Bảo
Ninh cũng xêm xêm Nguyễn Minh Châu, họ đều thuộc trường phái ngậm hột thị.
Ngậm hột thị hãy còn khá, có nhà văn không hề biết nói, điển hình là nhà thơ Tế
Hanh. Rời cây bút ra là ông không sao diễn đạt được điều ông nghĩ cho mọi người
hiểu.
Bật mí cho người đẹp Kim
Tiến nhé: Ở đâu không biết chứ ở nước ta phàm ông nào trước đám đông nói năng
lưu loát, trơn tuột như cháo chảy, thì hoặc ông đó không phải nhà văn hoặc là
nhà văn dốt, tức nhà văn bất tài. Chắc chắn 100%.
Bảo rằng học văn để viết
lách gãy gọn, đúng ngữ pháp, đúng chính tả, xin thưa cũng trật lấc nốt. Muốn
giỏi mấy món đó thì lo đi học môn soạn thảo văn bản. Hơn 90% phần trăm nhà văn
nước ta (hiện nay) viết sai chính tả, trong đó có tui. Nhà thơ Đỗ Trung
Quân chẳng những viết sai chính tả mà sai luôn cả lỗi đánh máy, đọc bài ông
viết lắm khi muốn nổi khùng. Thế nhưng ông là nhà thơ được yêu mến hàng đầu Tổ
quốc mình đấy O Kim Tiến ạ. Bạn đọc đọc thơ ông chứ chẳng ai đọc chính tả của
ông bao giờ, không tin O Kim Tiến hỏi họ mà xem.
Một nhà thơ hàng đầu đất
nước khác đó là nhà thơ Phạm Tiến Duật, ông còn không viết nổi biên bản một
cuộc họp nửa tiếng của ban biên tập báo Văn nghệ. Một hôm ông Hữu Thỉnh giao
cho Phạm Tiến Duật làm biên bản. Phạm Tiến Duật mừng lắm, vì nghĩ mình được coi
trọng, ra sức viết một biên bản 4 trang A4. Họp xong,Phạm Tiến Duật đọc
biên bản. Mọi ngơ ngác không ai hiểu sao cả. Chỉ riêng Hữu Thỉnh là xuýt xóa
khen hay. Xuýt xoa khen hay xong Hữu Thỉnh hỏi Phạm Tiến Duật, nói này ông
Duật, cái này là biên bản hay thơ hậu hiện đại?
O Kim Tiến ơi! Môn văn
chẳng cần để làm chi hết, nói chung học sinh nước ta không cần phải học văn.
Ông Bảo Ninh có lần tâm sự với tui, nói tao nói thật, sở dĩ bây giờ tao thành
nhà văn vì ngày xưa tao chán học văn khủng khiếp. Đúng vậy. Ở một xã hội lấy
đạo đức giả làm căn bản thì văn chương (thứ thiệt) là thứ nguy hiểm càng tránh
xa càng tốt. Ở một xã hội mà bọn đạo đức giả luôn lấy món nhân văn (giả cầy)
làm ngọn cờ gương mẫu uy tín thì càng học văn càng nguy hiểm, càng học
văn càng giết chết văn, giết chết luôn tính người trong mỗi chúng ta. Điều đó
giải thích vì sao càng học văn thì tình trạng cướp giết hiếp càng dâng cao, y
đức ngành của O càng suy sụp.
Rứa đo O Tiến nờ.
Rứa đo O Tiến nờ.
nguồn: http://bolapquechoa.blogspot.com/2014/10/hoc-van-e-lam-chi-he.html
Hồng Kông Xa Luân Chiến
17/10/2014
- Vi Anh
Ngày 10/10/2014, hàng
ngàn sinh viên lại tiếp tục biểu tình, tiếp tục phong trào đòi dân chủ, sau khi
nhà cầm quyền thân Bắc Kinh phản bội lời hứa, hủy bỏ cuộc đối thoại mà chính họ
đã đề nghị. Ngày 13/10, hàng trăm xã hội đen đeo mặt nạ, xông vào dẹp bỏ hàng
rào, đánh đập sinh viên biểu tình. Ngày 15/10 từ Hồng Kông, thồng tín viên
Florence de Changy của đài RFI của Pháp gửi về bài tường trình cho biết, «Vào
khoảng 3 giờ sáng, sau nhiều giờ xô xát, đôi khi dữ dội, với một bên là cảnh
sát dùng dùi cui, khí bột tiêu cay và bên kia là những người biểu tình chỉ có
cây dù và chai nước, cảnh sát lại một lần nữa tìm cách tấn công để giải tán đám
đông chiếm giữ đường phố và ngăn chặn lối vào văn phòng Trưởng đặc khu Hồng
Kông…” Và nhà báo Pháp này nhận định, “Hiển nhiên, vụ bạo hành mới của cảnh sát
sẽ như đổ thêm dầu vào lửa đối với phong trào bất phục tùng dân sự hiện đang
đấu tranh đòi phải có một hệ thống chính trị thực sự dân chủ tại Hồng Kông.” Rõ
ràng cuộc xa luân chiến của Hồng Kông đã bắt đầu.
Đây là một cách dân chúng và sinh viên Hồng Kong trả lời cho Đảng Nhà Nước TC và nhà cầm quyền tay sai của họ ở Hồng Kông. Rằng trong đấu tranh chánh trị ai dài hơi người đó sẽ thắng. TC đừng mong Hồng Kông sẽ hụt hơi do đòn phản biểu tình, như dùng du đãng tấn công người biểu tình, do cảnh sát đàn áp với dùi cui, lựu đạn cay hay do phản tuyên truyền của TC xúi giục những đại gia, tài phiệt làm giàu nhờ TC lên tiếng biểu tình sẽ làm hại kinh tế của Hồng Kông.
Khônng có lực lượng cảnh sát nào, du đãng nào đông hơn nhân dân. Không có khám nào đủ chỗ nhốt hết ngươi yêu nước. Dân chúng và sinh viên Hồng Kông tin chắc TC “Không thể giết tất cả chúng ta” như khẩu hiệu biểu tình đợt một.
Nhưng dân chúng và sinh viên Hồng Kông biết nếu để TC áp đặt được xảo thuật dân chủ Đảng cử Dân bầu, ứng cử viên do TC sàn lọc, là Hồng Kông sẽ mất chánh quyền dân chủ, mất quê hương xứ sở Hồng Kông, mất tương lai, sự nghiệp của thanh niên là tương lai, rường cột của Hồng Kông – tức là, mất tất cả. Do vậy cuộc đấu tranh này là cuộc đấu tranh cho tự do của dân chúng Hồng Kông hay chấp nhận cái chết của Hồng Kông vào tay TC độc tài đảng trị toàn diện.
Niềm tin này, chánh nghĩa đấu tranh này của dân chúng và sinh viên Hồng Kông không phải là suy đoán, dự đoán, mà là dựa trên những căn cứ hiện tiền.
TC đã tạo thành một hệ thống triệt tiêu tự do của Hồng Kông gồm những tài phiệt, những mafia, một mặt mạo nhận nói thay cho dân Hồng Kông và mặt khác trấn áp Hồng Kông phải im miệng. Thí dụ khi phong trào biểu tình phát khởi thì Tập cận Bình mời một số nanh vuốt đến Bắc Kinh, kêu gọi ổn định và chống biểu tình cho rằng hại cho kinh tế. Khi biểu tình thì đám xã hội đen tấn công sinh viên và người yêu nước, hò hét biểu tình làm hại kinh doanh và du lịch của Hồng Kông.
TC mời một số đại gia làm ăn với lục địa vào Quốc hội TC. TC chấp nhận và giúp đỡ cho một chánh đảng Bắc Kinh ở Hồng Kông, đảng DAB (Democratic Alliance for the Betterment and Progress of HongKong), là, cánh tay mặt của đảng Cộng Sản Trung Quốc ở Hồng Kông.
TC lập tại Hồng Kông một Văn phòng Liên lạc, một cơ quan phản gián chánh trị, an ninh, lãnh đạo chỉ huy đám mafia của TC hoạt động ở Hồng Kông. Báo Le Monde của Pháp “trích lời ông Lê Trí Anh (Jimmy Lai), doanh nhân quan trọng ở Hồng Kông đã công khai ủng hộ phong trào đấu tranh dân chủ, cho biết là trong số người chống lại phong trào đòi dân chủ rất hung hăng được thấy trên truyền hình, phần đông là thành phần băng đảng ở Hồng Kông, họ hành động vì tiền...
Báo chí của Hồng Kông bị TC tấn công, mua chuộc, áp lực liên tục. Ngay như báo South China Morning Post trước đây rất độc lập mà bây giờ cũng «ngoan ngoãn» ra nhất là từ khi ban biên tập được trao cho một đảng viên đảng cộng sản Trung Quốc điều hành.
Còn học sinh sinh viên Hồng Kông thì bất mãn và doanh nhân thì bất bình TC và tay sai ở Hồng Kông.
Sinh viên học sinh đã từng biểu tình rầm rộ và thắng lợi khi TC bắt Hồng Kông theo đường lối “giáo dục yêu nước” là yêu xã hội chủ nghĩa.
Giới doanh gia Hồng Kông vô cùng tức bực TC đã trợ trưởng cho một số doanh gia đảng viên cộng sản tóm thâu quyền lợi của Hồng Kông, chèn ép, gạt ra ngoài lề 700 gia đình Hồng Kông chia nhau các thị phần quan trọng.
Dân Hồng Kông không chịu nổi cách sống bon chen, chụp giựt, của người từTC sang Hồng Kông. Hồng Kông chán ghét du khách từ TC qua. Mỗi năm hơn 50 triệu người TC gọi là du lịch qua Hồng Kông, nơi chỉ có 7 triệu dân. Số du khách này mua sắm vơ vét hàng hóa chất đầy «valise». Khách sạn, cửa hàng sang trọng «lúc nhúc» người Hoa lục và do tình trạng di dân ồ ạt, thành phần trung lưu Hồng Kông không tìm ra chổ ở. Dân Hồng Kông coi dân TC xem là kẻ xâm lăng.
Người Hồng Kông thấy rõ TC không muốn Hồng Kông phát triễn. Nhà cầm quyền ở Hồng Kông không giải quyết chuyện của Hồng Kông theo quyền lợi của người Hồng Kông, mà theo quyền lợi và lãnh đạo chỉ huy của CS Bắc Kinh.
Người Hồng Kông và sinh viên biểu tình cố ý để cho người dân thấy rõ những người cầm loa phát biểu quan điểm khác biệt với chế độ không phải là những kẻ gây mất trật tự công cộng. Thủ phạm gây bất ổn, chia rẽ, lũng đoạn kinh tế tài chánh của Hồng Kông là CS và tay sai Phong trào dân chủ Hồng Kông không hề mang ảo tưởng. Dân chúng và sinh viên Hồng Kông biết cuộc đấu tranh của mình là một cuộc chiến bất cân xứng. Phong trào và các nhà tranh đấu cố chuyển thế yếu thành sức mạnh. TC cần Hồng Kông như một con gà đẻ trứng vàng, một cửa ngỏ giao thương, một trung tâm tài chánh trên thế giới. TC không dại gì làm một Thiên An Môn thứ hai là tự bắn vào chân mình trên phương diện ngoại giao, giao thương, kinh tế tài chánh đối với thế giới.
Cuộc bầu cử Đặc khu trưởng Hành chánh mãi đến năm 2017 mới đến. Phong trào đấu tranh không vội, không dùng biển người, mà xa luân chiến, trường kỳ kháng chiến để bảo tồn lực lượng và làm cho đối phương mệt mỏi. Qui luật đấu tranh thường cho thấy khi phong trào nhân dân nổi lên mà nhà cầm quyền không bình định được, thì phong trào nhân dân sẽ thắng và phát triễn trên sự suy tàn của nhà cầm quyền./.(Vi Anh)
Đây là một cách dân chúng và sinh viên Hồng Kong trả lời cho Đảng Nhà Nước TC và nhà cầm quyền tay sai của họ ở Hồng Kông. Rằng trong đấu tranh chánh trị ai dài hơi người đó sẽ thắng. TC đừng mong Hồng Kông sẽ hụt hơi do đòn phản biểu tình, như dùng du đãng tấn công người biểu tình, do cảnh sát đàn áp với dùi cui, lựu đạn cay hay do phản tuyên truyền của TC xúi giục những đại gia, tài phiệt làm giàu nhờ TC lên tiếng biểu tình sẽ làm hại kinh tế của Hồng Kông.
Khônng có lực lượng cảnh sát nào, du đãng nào đông hơn nhân dân. Không có khám nào đủ chỗ nhốt hết ngươi yêu nước. Dân chúng và sinh viên Hồng Kông tin chắc TC “Không thể giết tất cả chúng ta” như khẩu hiệu biểu tình đợt một.
Nhưng dân chúng và sinh viên Hồng Kông biết nếu để TC áp đặt được xảo thuật dân chủ Đảng cử Dân bầu, ứng cử viên do TC sàn lọc, là Hồng Kông sẽ mất chánh quyền dân chủ, mất quê hương xứ sở Hồng Kông, mất tương lai, sự nghiệp của thanh niên là tương lai, rường cột của Hồng Kông – tức là, mất tất cả. Do vậy cuộc đấu tranh này là cuộc đấu tranh cho tự do của dân chúng Hồng Kông hay chấp nhận cái chết của Hồng Kông vào tay TC độc tài đảng trị toàn diện.
Niềm tin này, chánh nghĩa đấu tranh này của dân chúng và sinh viên Hồng Kông không phải là suy đoán, dự đoán, mà là dựa trên những căn cứ hiện tiền.
TC đã tạo thành một hệ thống triệt tiêu tự do của Hồng Kông gồm những tài phiệt, những mafia, một mặt mạo nhận nói thay cho dân Hồng Kông và mặt khác trấn áp Hồng Kông phải im miệng. Thí dụ khi phong trào biểu tình phát khởi thì Tập cận Bình mời một số nanh vuốt đến Bắc Kinh, kêu gọi ổn định và chống biểu tình cho rằng hại cho kinh tế. Khi biểu tình thì đám xã hội đen tấn công sinh viên và người yêu nước, hò hét biểu tình làm hại kinh doanh và du lịch của Hồng Kông.
TC mời một số đại gia làm ăn với lục địa vào Quốc hội TC. TC chấp nhận và giúp đỡ cho một chánh đảng Bắc Kinh ở Hồng Kông, đảng DAB (Democratic Alliance for the Betterment and Progress of HongKong), là, cánh tay mặt của đảng Cộng Sản Trung Quốc ở Hồng Kông.
TC lập tại Hồng Kông một Văn phòng Liên lạc, một cơ quan phản gián chánh trị, an ninh, lãnh đạo chỉ huy đám mafia của TC hoạt động ở Hồng Kông. Báo Le Monde của Pháp “trích lời ông Lê Trí Anh (Jimmy Lai), doanh nhân quan trọng ở Hồng Kông đã công khai ủng hộ phong trào đấu tranh dân chủ, cho biết là trong số người chống lại phong trào đòi dân chủ rất hung hăng được thấy trên truyền hình, phần đông là thành phần băng đảng ở Hồng Kông, họ hành động vì tiền...
Báo chí của Hồng Kông bị TC tấn công, mua chuộc, áp lực liên tục. Ngay như báo South China Morning Post trước đây rất độc lập mà bây giờ cũng «ngoan ngoãn» ra nhất là từ khi ban biên tập được trao cho một đảng viên đảng cộng sản Trung Quốc điều hành.
Còn học sinh sinh viên Hồng Kông thì bất mãn và doanh nhân thì bất bình TC và tay sai ở Hồng Kông.
Sinh viên học sinh đã từng biểu tình rầm rộ và thắng lợi khi TC bắt Hồng Kông theo đường lối “giáo dục yêu nước” là yêu xã hội chủ nghĩa.
Giới doanh gia Hồng Kông vô cùng tức bực TC đã trợ trưởng cho một số doanh gia đảng viên cộng sản tóm thâu quyền lợi của Hồng Kông, chèn ép, gạt ra ngoài lề 700 gia đình Hồng Kông chia nhau các thị phần quan trọng.
Dân Hồng Kông không chịu nổi cách sống bon chen, chụp giựt, của người từTC sang Hồng Kông. Hồng Kông chán ghét du khách từ TC qua. Mỗi năm hơn 50 triệu người TC gọi là du lịch qua Hồng Kông, nơi chỉ có 7 triệu dân. Số du khách này mua sắm vơ vét hàng hóa chất đầy «valise». Khách sạn, cửa hàng sang trọng «lúc nhúc» người Hoa lục và do tình trạng di dân ồ ạt, thành phần trung lưu Hồng Kông không tìm ra chổ ở. Dân Hồng Kông coi dân TC xem là kẻ xâm lăng.
Người Hồng Kông thấy rõ TC không muốn Hồng Kông phát triễn. Nhà cầm quyền ở Hồng Kông không giải quyết chuyện của Hồng Kông theo quyền lợi của người Hồng Kông, mà theo quyền lợi và lãnh đạo chỉ huy của CS Bắc Kinh.
Người Hồng Kông và sinh viên biểu tình cố ý để cho người dân thấy rõ những người cầm loa phát biểu quan điểm khác biệt với chế độ không phải là những kẻ gây mất trật tự công cộng. Thủ phạm gây bất ổn, chia rẽ, lũng đoạn kinh tế tài chánh của Hồng Kông là CS và tay sai Phong trào dân chủ Hồng Kông không hề mang ảo tưởng. Dân chúng và sinh viên Hồng Kông biết cuộc đấu tranh của mình là một cuộc chiến bất cân xứng. Phong trào và các nhà tranh đấu cố chuyển thế yếu thành sức mạnh. TC cần Hồng Kông như một con gà đẻ trứng vàng, một cửa ngỏ giao thương, một trung tâm tài chánh trên thế giới. TC không dại gì làm một Thiên An Môn thứ hai là tự bắn vào chân mình trên phương diện ngoại giao, giao thương, kinh tế tài chánh đối với thế giới.
Cuộc bầu cử Đặc khu trưởng Hành chánh mãi đến năm 2017 mới đến. Phong trào đấu tranh không vội, không dùng biển người, mà xa luân chiến, trường kỳ kháng chiến để bảo tồn lực lượng và làm cho đối phương mệt mỏi. Qui luật đấu tranh thường cho thấy khi phong trào nhân dân nổi lên mà nhà cầm quyền không bình định được, thì phong trào nhân dân sẽ thắng và phát triễn trên sự suy tàn của nhà cầm quyền./.(Vi Anh)
http://vietbao.com/p123a228277/hong-kong-xa-luan-chien
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền