Huỳnh Thục Vy bị sách nhiễu liên tiếp
Huỳnh Thục Vy - Từ khi vào Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp Quốc cuối năm ngoái, nhà cầm quyền cộng sản Việt vẫn không ngừng đàn áp những người hoạt động Nhân quyền. Việc trả tự do cho các tù nhân lương tâm (thực tế chỉ là trò đổi chác chính trị với quốc tế) không biện minh được cho việc mạng lưới công an và an ninh Việt Nam vẫn ngày đêm theo dõi, sách nhiễu gia đình những người đấu tranh, đàn áp biểu tình chống Trung Quốc, quấy phá công việc làm, bôi nhọ danh dự những người lên tiếng đối kháng…
Gia đình tôi gần
đây liên tục bị sách nhiễu. Em trai tôi Huỳnh Trọng Hiếu và vợ con, chị họ tôi
Huỳnh Phương Ngọc liên tục bị theo dõi, quấy phá và bắt giữ tùy tiện. Điều này
tất nhiên không khiến chúng tôi ngừng những công việc mình đang làm, nhưng nó
cũng lấy của chúng tôi nhiều sức lực và tâm lực. Đó là chưa nói nó cản trở và
gây khó khăn cho công việc sinh nhai của tất cả các thành viên của gia đình
tôi.
Một ngày họ bắt
giữ em trai tôi Huỳnh Trọng Hiếu có nghĩa là ngày hôm đó em tôi không thể đi
giao cà phê đúng hẹn với khách hàng. Vợ chồng tôi và vợ chồng em trai tôi cùng
dựa vào công việc bán cà phê hạt rang online để sinh sống. Đúng như công an
Quảng Nam và Sài Gòn đã từng đe dọa, họ sẽ “đánh phá kinh tế” để chúng tôi
không có thời gian tham gia công việc xã hội và lên tiếng cho Dân chủ, Nhân
quyền. Đó là hành xử vô lương tâm chứ không đơn giản chỉ là là sự quấy rối.
Ngày 7 tháng 9
năm 2014, công an phường Thống Nhất, thị xã Buôn Hô, tỉnh Đak Lak (quê chồng
tôi) đã mang đến một giấy mời yêu cầu tôi lên công an phường làm việc về chuyện
tôi đang tạm trú tại nhà chồng mình. Đây không phải là lần đầu tiên họ làm
phiền chúng tôi, mượn cớ là “hướng dẫn về thủ tục tạm trú”. Tôi đã nghĩ, những
chuyện nhỏ như vậy không đáng để khiến những người quan tâm, yêu mến tôi bận
lòng. Nhưng hôm nay tôi nghiệm ra rằng: nếu tôi bỏ qua những chuyện nhỏ thì họ
sẽ còn làm phiền tôi nhiều hơn và lớn hơn nữa.
Ngày 10 tháng 9
năm 2014, hai an ninh tỉnh Dak Lak và một công an phường Thống Nhất đến nhà
chúng tôi yêu cầu làm việc với tôi về các vấn đề Hội nhóm xã hội dân sự, đặc
biệt là Hội Phụ nữ Nhân quyền Việt Nam. Nhưng chồng tôi bực mình vì họ làm
phiền chúng tôi quá nhiều, nên đã không tiếp đón và mời họ về.
Tôi từng nói rất
rõ trên Facebook rằng tôi không có gì để chia sẻ với an ninh vì tôi không hy có
thể vọng xoay chuyển thái độ của họ từ thù hằn sang thấu hiếu các hoạt động đấu
tranh cho Nhân quyền. Nếu họ chịu dùng lương tri để lắng nghe chuyện phải trái thì
nhiều bài viết tâm huyết trên mạng đã có thể khiến họ thay đổi thái độ và cách
hành xử. Ở đây, họ hành động vì quyền lợi của họ và gia đình mà bất chấp lương
tâm và công lý. Tôi có công việc gia đình và nhiều việc khác phải làm, không kể
đến chuyện sức khỏe tôi không tốt, nên tôi không có thời gian để tiếp chuyện an
ninh.
Tôi
nhớ hôm bị bắt vào đồn công an phường 2, thành phố Cao Lãnh, khi từ chối trả
lời các câu hỏi của an ninh tỉnh Đồng Tháp, tôi bảo với họ: “Tôi và các anh đã
quá hiểu nhau. Tôi không có gì để chia sẻ thêm. Các hoạt động của tôi và của
Hội PNNQVN đều minh bạch và công khai, anh có thể tìm trên internet. Xin anh
đừng buộc tôi phải lớn tiếng với anh, vì tôi không có thù hằn gì với cá nhân
anh cả, anh cũng chỉ là tay sai của chế độ thôi”. Anh ta đã tức giận lớn tiếng:
“Chúng tôi không phải là tay sai mà là những người đứng trong hàng ngũ đầu tiên
bảo vệ chế độ”. Vậy là rõ nhé!
Đến sáng hôm nay,
ngày 2 tháng 10 năm 2014, hai nữ an ninh tỉnh Dak Lak lại đến yêu cầu được nói
chuyện với tôi, cũng về chuyện Hội đoàn mà tôi đang tham gia. Tôi đã nói, vì
thời gian và ưu tiên tôi dành cho Hội phụ nữ cùng nhiều lý do tế nhị khác không
tiện chia sẻ với họ, nên hiện tại tôi chỉ là thành viên của Hội PNNQVN, chứ
không tham gia bất cứ hội đoàn nào khác. Những câu hỏi thọc mọc riêng tư khác
tôi từ chối trả lời. Tôi nể tình hai người này cùng là phụ nữ nên dành cho họ 5
phút nói chuyện rồi mời họ về.
Tôi biết chắc đây
không phải là lần cuối cùng họ sách nhiễu tôi, và đã chuẩn bị tinh thần cho mọi
hành động mạnh tay hơn của họ. Sự thận trọng của một người với tư cách là người
điều phối một nhóm xã hội dân sự không đồng nghĩa với sự lùi bước trước bạo
quyền.
Cuộc biểu tình
của sinh viên Hongkong chống chế độ độc tài Hoa Lục đã khiến tôi vô cùng xấu
hổ. Họ là những thanh niên giỏi giang, năng động, có kiến thức, sáng tạo và
dũng cảm. Tôi và thanh niên Việt Nam cần học hỏi họ nhiều hơn nữa, vì tôi hiểu
rằng những nỗ lực lên tiếng của tôi cho Dân chủ, Nhân quyền và Tự do trước nay
là chưa đủ.
Buôn Hô ngày 2
tháng 10 năm 2014
TBT “đảng ta” viếng thăm: đất nước “đếch cần
thống nhất”
Hoàng Thanh Trúc (Danlambao) - Nhận lời mời của Tổng thống Hàn Quốc Park Geun Hye – TBT/đảng CSVN
Nguyễn Phú Trọng và Đoàn đại biểu cấp cao Việt Nam lên đường thăm cấp Nhà nước
Hàn Quốc từ 1 đến 4/10/2014. (nhandan -online).
Điểm qua danh
sách đoàn tùy tùng cấp cao ăn theo chuyến “du lịch” đến quốc gia “đếch cần
thống nhất” này của ngài TBT/Nguyễn Phú Trọng thấy mà phát ngộp, tới một chục
có đầu, gồm có các vị: Tô Huy Rứa, Trần Quốc Vượng, Hoàng Trung Hải, Hoàng Bình
Quân, Bùi Quang Vinh, Phạm Thị Hải Chuyền, Hồ Mẫu Ngoạt, Lê Hoàng Quân, Hồ Xuân
Sơn, Nguyễn Chí Vịnh, Tô Lâm… Gần đủ bộ sậu “nhà nước, đảng” ủy viên TW bộ
chính trị nhưng chắc là vì đi thăm một nước “tư bản giãy chết” tam quyền phân
lập nên ngài Nguyễn Phú Trọng phải bỏ lại đại diện cấp cao của Quốc Hội và
“pháp chế XHCN/VN”…
Hao tốn không ít
ngân sách (thuế của dân) cho phái đoàn cấp cao “râu” ít mà “ria” nhiều này, tuy
nhiên nhân dân ta chắc cũng vui lòng, bởi nhiều cấp cao nhà nước “đảng ta” đến
xứ kim chi thì sẽ có nhiều cơ hội “đặc biệt” giúp mấy vị quan to búa liềm
(không phải nở) mà là mở mặt, mở mày thêm ra để học, học cụ thể từ thực tế
chứng minh như đập vào mặt để ngài TBT và đoàn tùy tùng thấy đâu là cái khôn,
cái dại để biết như thế nào là nhục là vinh để bớt đi những khoác lác bịp bợm
với đồng bào nhân dân trong nước…
Việc đầu tiên là
phái đoàn “cấp cao” CSVN này, nếu còn liêm sỉ, sẽ tự thấy lố bịch và xấu hổ khi
miệng họ cứ leo lẻo trước đồng bào mình là chống “đế quốc Mỹ xâm lược” thì tại
đất nước mà họ vừa đặt chân xuống như hiện ra trước mắt là gần 30.000 quân Mỹ
đang ăn ngủ tại nơi này, kể từ 1950 (còn trước cả chiến tranh Việt Nam) mà Hàn
Quốc đến nay không hề bị “xâm lược” một cm2 nào! Nhân dân Hàn lại còn đài thọ
mọi quân phí hàng năm để giữ chân số quân Mỹ này trên quê hương mình.
Từ một Nam Hàn
chia cắt (như Nam Bắc VN) hạ tầng cơ sở tan nát do đạn bom CS Bắc Triều Tiên
cày qua sới lại, người dân không có đủ cơm ăn, nghèo khó còn hơn cả Việt Nam
(1954) thì 2/3 thế kỷ ( 64 năm) sau…
Hàn Quốc hiện nay
là một nền kinh tế lớn hạng 12 thế giới - thứ 4 châu Á GDP 2012: 1.536 tỷ USD -
GDP bình quân đầu người: 22.590 USD. (*)
So với quốc gia
CSVN mà ngài TBT và đoàn đại biểu cấp cao đảng ta đang lãnh đạo cai trị: GDP VN
176 tỷ USD – bình quân đầu người: 1.960 USD năm 2013 (số liệu công bố của Tổng
cục Thống kê) (**)
Không chỉ về kinh
tế tài chính mà song hành là quân sự quốc phòng cũng đồng bộ phát triển ngoạn
mục không kém. Hàn Quốc đã trở thành một trong 10 quốc gia xuất khẩu vũ khí hàng
đầu thế giới, đã và đang tăng cường việc bán vũ khí cho các quốc gia đang phát
triển tại châu Phi, Mỹ Latinh và châu Á đã đạt con số 3 tỉ USD vào năm 2013.
Vào thời điểm này, ngoài các loại vũ khí thông thường Bộ Quốc phòng Hàn Quốc hy
vọng sẽ giành thị phần xuất khẩu xe tăng K-2 (thế hệ mới) máy bay chiến đấu
siêu âm T/A 50 cùng hàng loạt tàu ngầm tấn công hiện đại.
Mới đây để tăng
cường quốc phòng Hàn Quốc đã đạt được thỏa thuận với chính phủ Mỹ mua về 40
chiến đấu cơ F-35A (tối tân, đắt nhất hiện nay) do hãng Lockheed Martin chế tạo
với giá 7 tỷ USD
Việt Nam và Hàn
Quốc có cùng định mệnh chia cắt lãnh thổ tại cùng một thời điểm như nhau nhưng
hiện tại khác biệt tổng thể và toàn diện là quá lớn mà hàng thế kỷ nữa Việt Nam
cũng không thể nào bắt kịp và chắc là không bao giờ bắt kịp, bởi không ai đứng
lại chờ – Yếu tố nào dẫn Việt Nam đến hiện trạng đáng buồn và xấu hổ này?
Cao tốc Nội Bài - Lào
Cai chiều dài 245km, tổng vốn đầu tư gần 1,5 tỷ USD (hơn 6 triệu USD/km) cao
hơn châu Âu 1,63 lần, nhưng lún nứt ngay sau khi khánh thành đưa vào sử dụng.
Ai cũng hiểu
được, tất cả là do nhân tố, với Việt Nam là do Hồ Chí Minh và chủ nghĩa cộng
sản - Với Hàn Quốc là chủ nghĩa dân tộc “Đếch cần thống nhất” bằng mọi giá bởi
quốc dân còn nghèo. Khát vọng Hồ Chí Minh là quốc tế CS, khát vọng của TT Lý
Thừa Vãn (Lee Seungman - tổng thống đầu tiên của Hàn Quốc) là dân phải giàu
nước mới mạnh, trước khi nghĩ đến chuyện “thống nhất”.
Xe tăng, tàu chiến và
chiến đấu cơ do Hàn Quốc sản xuất xuất khẩu
Nhóm mặt hàng xuất khẩu
chủ lực của CHXH/CN/CSVN
Giữa khôn và dại
không khó lắm để mọi người nhận ra. Tại thời điểm này, xênh xang áo mão veston
cà vạt giữa đất nước Hàn Quốc phồn vinh dị ứng với “thống nhất” bằng nội chiến,
súng đạn và máu xương, liệu ngài TBT/ và phái đoàn cao cấp đảng CSVN có thấy
“nhục” khi phóng tầm mắt phía xa xa thấp thoáng bóng dáng hàng trăm ngàn con em
Việt Nam tha phương cầu thực đang cúi đầu làm thuê lao động bán cơ bắp tại xứ
Hàn để nhặt nhạnh từng đồng ngoại tệ mang về cho “đảng ta” xây dựng XHCN/CS!?
Còn tại Việt Nam
đại bộ phận người dân còn rất nghèo nhưng chính quyền Hà Nội vẫn vô tư lên kế
hoạch tổ chức sắp tới đây bắn pháo hoa khắp nơi để kỷ niệm ngày 10/10 giải
phóng thủ đô, ngày khởi điểm đưa nước Việt Nam bước vào con đường XHCN trải
bằng máu xương nước mắt 4 triệu đồng bào… cho “đảng CSVN đại biểu trung thành
lợi ích của giai cấp công nhân và nhân dân lao động” (điều 4 HP) của Việt Nam
ngày hôm nay được “hân hạnh” xuất khẩu thịt sống không cần đông lạnh (tới
500.000 người) làm vợ hờ, osin, bán cơ bắp như nô lệ cho thiên hạ khắp Năm
Châu!? (***)
Vinh, nhục tương
phản như đen trắng, toàn dân Việt Nam không thể nhầm, chỉ có phường tham nhũng
lưu manh bịp bợm là lập lòe cố nhầm lẫn để đặt quyền lực vinh hoa phú quí của
cá nhân giòng họ bầy đàn các đảng viên chóp bu CS lên trên quyền lợi của tổ
quốc nhân dân, họ - các lãnh đạo CSVN - hình như không thấy nhục mà còn là hân
hạnh vì họ đang đạp trên đầu nhân dân để đi đến thiên đàng XHCN “không biết ở
đâu”!?
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền