Chị
Trần Thị Nga tiếp tục bị mật vụ CS ám hại
csgt bắt tôi dừng xe cho an ninh mật vụ ăn cướp
|
|||||||
|
|
|
|
|
|
||
Preview by Yahoo
|
|||||||
|
|||||||
Trần Thị Nga - Sáng ngày 03/10/2014 mẹ con tôi Trần Thị Nga đến tòa án Tp Phủ Lý, tỉnh Hà Nam nộp đơn khởi kiện nhóm cảnh sát giao thông công an tp Phủ Lý tùy tiện ra hiệu lệnh bắt tôi dừng xe, và thu giữ xe máy của tôi trái phép ngày 20/12/2013 đến nay chưa trả, sau nhiều lần tôi gửi đơn tố cáo họ đều trong giải quyết, đặc biệt ngày 27/03/2014 mẹ con tôi đến Viện Kiểm Sát tỉnh Hà Nam nộp đơn họ không nhận đơn còn gọi công an đến đàn áp mẹ con tôi.
Tên mặc áo xám đội mũ lưỡi trai này lái một chiếc xe máy
khác chở theo một người nữa bám theo chúng tôi với thái độ đe dọa.
Sáng hôm nay, khi đến Tòa nộp đơn mẹ con tôi đã bị 04 an ninh
mật vụ của tỉnh Hà Nam bám theo, lúc quay về đến trước cổng công an TP Phủ Lý
02 tên đèo nhàu trên một xe máy đi ngược chiều rồ ga đe dọa đâm vào xe của
chúng tôi, người lái xe máy chở mẹ con tôi vội tấp xe vào vệ đường trước thềm
nhà dân.
Hai trong 4 tên mật vụ bám theo mẹ con tôi, tên áo xanh
là kẻ ngồi sau xe máy định đâm mẹ con tôi.
Tên mặc áo xanh là an ninh tỉnh Hà Nam sáng nay 03/10/2014 mẹ
con tôi đến tòa án tp Phủ Lý, Hà Nam nộp đơn khởi kiện CSGT tùy tiện thu giữ xe
máy của tôi ngày 20/12/2013 "khi tôi bị CSGT thu xe trái phép tên này cũng
có mặt tại hiện trường cùng CSGT áp đảo mẹ con tôi", sáng nay sau khi nộp
đơn ở tòa án trên đường về tới trước cửa công an tp Phủ Lý thằng mặc áo xanh
này đã ngồi sau xe máy đi đối diện với chúng tôi rồ ga đe dọa nhằm đâm vào xe
của chúng tôi, người lái xe chở mẹ con tôi đã vội tấp xe vào lề đường để tránh
cú đâm đó.
Quyền dân quyền
nước
Nguyễn Phương Uyên - "...Khi chính quyền hiện
tại đã không còn hữu dụng và người dân không thể trao “khế ước xã hội” cho
chính quyền được nữa mà họ vẫn cố thủ bám víu vào quyền lực bằng đủ mọi phương
cách thì người dân phải làm gì? Triết gia Rousseau cho rằng người dân có quyền
làm cách mạng để bảo vệ ý nghĩa ban đầu của “Khế ước xã hội” và có quyền lập
nên một chính quyền khác hợp pháp và hữu dụng hơn. Một chính quyền hợp pháp và
hữu dụng là một chính quyền phải được tạo nên trên nền tảng là sự ưng thuận của
toàn dân và chính quyền đó phải đảm bảo thực hiện được các chức năng của nó. Có
phải đã đến lúc chúng ta cần tỏ rõ thái độ với nhà cầm quyền?..."
*
Ở thế kỷ 18 các triết gia như Locke, Hobbes đều cho rằng việc
hình thành quyền lực quốc gia xuất phát từ sự trao quyền tự nguyện của người
dân cho nhà cai trị dựa trên “Khế ước xã hội” mặc nhiên. Thuở sơ khai loài
người sống hợp quần thành các cộng đồng nhỏ, hoặc theo bầy đàn, hoặc theo bộ
tộc. Sự tư hữu tài sản xuất hiện đã khiến một nhóm thiểu số trong cộng đồng nảy
sinh ý định và thực hiện hành động thâu tóm quyền lực trên số đông cư dân. Thêm
vào đó chiến tranh giữa các bộ tộc khiến một cộng đồng phải tự kiện toàn sức
mạnh nội tại thông qua một tổ chức quản lý chặt chẽ để điều khiển bộ máy chiến
tranh của cộng đồng ấy, cũng là yếu tố giúp hình thành nên quyền lực quốc gia.
Theo triết gia Aristotle và Rousseau, khi kết hợp với một hoặc
nhiều người để tạo thành cộng đồng xã hội, con người đã hy sinh sự tự do tuyệt
đối của cá nhân nhằm đổi lấy một sự tự do khác, và sự tự do này bị hạn chế hơn
trong khuôn khổ một loại pháp luật vốn khởi đầu bằng các giao ước, từ đó dẫn
đến nhu cầu về một thực thể đủ quyền lực điều hành cộng đồng xã hội với mục
đích bảo đảm phúc lợi và tự do cho mọi người dân trong cộng đồng đó.
Như vậy, con người đã miễn cưỡng từ bỏ quyền tự do nguyên thủy
để nhận được quyền tự do hạn chế hơn, thông qua việc nhượng lại nhiều quyền cho
một thực thể khác mang tên “chính quyền”. Thực thể này ấn định những điều được
mọi người trong cộng đồng “thỏa thuận”, mà Rousseau gọi đó là “Khế ước xã hội”.
Trên cơ sở đó một bộ máy chính quyền được hình thành dưới sự điều khiển của ý
nguyện chung trong toàn dân, do đó toàn dân có chủ quyền tối cao, còn những
người nắm chính quyền chỉ là những nhân viên được trả lương để thực hành giao
ước trong “Khế ước xã hội”.
Trong xã hội văn minh “Khế ước xã hội” hiện diện dưới dạng Hiến
pháp, do quốc hội lập hiến biên soạn và được toàn dân thông qua. Tuy nhiên,
lòng tham của con người là vô hạn trong khi quyền lực lại mang đến quyền lợi,
nên những người nắm quyền thường lạm dụng quyền hành và thâu tóm quyền lực nhằm
tư lợi riêng. Để hạn chế tình trạng này, những người soạn thảo hiến pháp đã cân
nhắc cần trao quyền lực tương xứng cho những người đã ủy thác quyền cho chính
quyền bằng cách trao cho họ quyền phủ quyết nhằm thi hành cưỡng bức, và thu hồi
quyền lực qua các cuộc bầu cử tự do, trường hợp nếu chính quyền không chịu từ
bỏ quyền lực đã bị nhân dân thu hồi qua bầu cử hoặc các hình thức khác trong ôn
hòa thì “khế ước xã hội” đó vô tình đã bị chính quyền giũ bỏ, cũng như một hợp
đồng xã hội đã bị xé bỏ nhân dân không cần phải tôn trọng nó nữa và họ có quyền
lập nên chính quyền khác bằng các cuộc cách mạng hoặc thay thế những viên chức
không còn được ủng hộ thông qua đảo chánh.
Trong lịch sử Việt Nam qua các chế độ chính trị, suy cho cùng
người dân chưa từng làm chủ đất nước của mình, trái lại họ chỉ là nô bộc và nạn
nhân của quyền hành chính trị. Đặc biệt dưới chế độ cai trị của Đảng cộng sản,
quyền lực của nhân dân càng bị chế tài. Đảng cộng sản Việt Nam dùng điều 4
trong hiến pháp để khẳng định quyền lãnh đạo của đảng bởi theo lập luận của
Lenin: “vì đảng là đảng của giai cấp tiên phong nên đương nhiên có quyền lãnh
đạo đất nước mà không cần sự đồng ý của quần chúng thông qua bầu cử.”.
Hơn nữa các nhà lý luận của chế độ cộng sản tại Việt Nam đã cố
tình nhập nhằng quan niệm về chế độ chính trị với quốc gia dân tộc để biện minh
sự duy trì quyền lực độc tôn của đảng cộng sản và dễ dàng bắt dân chúng phục tùng.
Hiến pháp và quốc hội trở thành công cụ để đảng cầm quyền nhân danh toàn dân để
áp đặt ý chí riêng của mình lên toàn xã hội.
Bản hiến pháp gần đây được Quốc hội khóa XIII, kỳ họp thứ 6,
thông qua ngày 28 tháng 11 năm 2013, tại Chương V, Điều 69, quy định: “Quốc hội
là cơ quan đại biểu cao nhất của nhân dân, cơ quan quyền lực nhà nước cao nhất
của nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.”. Có một số vấn đề cần suy ngẫm.
Thứ nhất nếu quả thật Quốc hội là cơ quan đại
biểu của nhân dân thì tại sao Quốc hội không có lấy một nhân vật nào không phải
là thành viên của Đảng cộng sản hay thực chất quốc hội này chỉ là cơ quan đại
diện của Đảng cộng sản mà thôi? Điều này dẫn đến quyền phủ quyết của cơ quan
hành pháp trở nên vô nghĩa khi trao cho thủ tướng, vì thủ tướng do đa số trong
quốc hội bầu ra nên dĩ nhiên không thể bác bỏ một điều luật nào do quốc hội
thông qua.
Thứ hai, nếu Quốc hội là cơ quan duy nhất vừa có
quyền lập hiến, lập pháp vừa có quyền sửa đổi hiến pháp, sửa đổi luật trong khi
chính hiến pháp là bản khế ước khởi sự khai sinh ra quyền lực của chính quyền
thì việc chính quyền thông qua Quốc hội tự ban hành và sửa đổi nó liệu có mâu
thuẫn với nhau không? Quốc hội tạo ra những công cụ là các điều khoản trấn áp,
cưỡng chế sự phục tùng dân chúng đối với chế độ để bảo vệ lợi ích cho họ là
việc hiển nhiên. Để giải thích vì sao Việt Nam không có quốc hội lập hiến họ đã
trưng ra lý do vì điều kiện chiến tranh nên chính quyền cộng sản đã xác nhập
hai Quốc hội lại. Tuy nhiên gần 40 năm trôi qua vẫn không hề có một sự thay đổi
nào nữa trong thủ tục lập hiến. Trưng cầu dân ý hay những gì tương tự như thế
đều mang tính hình thức.
Một ví dụ điển hình là sự kiện sửa đổi hiến pháp năm 2013 vừa
qua. Nếu tồn tại thực sự “người dân làm chủ đất nước” rõ ràng điều 4 đã không
còn nằm trong hiến pháp nữa... Ở những nước văn minh, chỉ có Quốc hội lập hiến
mới có quyền lập hiến. Quốc hội này do nhân dân trực tiếp bầu chọn ra những vị
đại diện cho họ theo từng vùng và Quốc hội này chỉ có chức năng soạn thảo hiến
pháp.
Quốc hội đã không hoàn thành được sứ mệnh lịch sử của nó bởi vì
mọi hoạt động đều bị Đảng cầm quyền chế tài. Trong khi quốc hội chỉ là bù nhìn
thì chúng ta thử xét xem chính quyền cộng sản đã thực hiện đúng chức năng của
nó hay chưa? So sánh chính quyền cộng sản Việt Nam với các chính quyền hợp pháp
và hữu hiệu trong tổng quan về ba chức năng của chính quyền, ta dễ dàng nhận
thấy:
- Chính quyền không thực hiện được chức năng giữ gìn an ninh
trật tự, bảo vệ tự do, tài sản và tính mạng của người dân. Một vài ví dụ cử thị
là: Trường hợp của cô Thúy Nga, nhà cô thường xuyên bị công an rải truyền đơn
đe dọa truy sát và đốt nhà kèm theo những lời tục tĩu. Cô cho biết tất cả những
lần như thế cô đều làm đơn trình báo với lực lượng công an nhưng bị công an làm
ngơ, ngày 10/06/2014 cô bị an ninh mật vụ mặc thường phục, đeo khẩu trang dùng
gậy sắt đánhgãy tay và chân. Trường hợp của anh Trịnh Xuân Tình là một người
bán hàng rong, bị dân phòng và Trật tự quản lý đô thị phường 25, quận Bình
Thạnh còng tay và đánh dã man đến ngất khi đang bán hàng sáng ngày 9/12/2013.
Một ví dụ điển hình khác về việc chính quyền cộng sản không thể thực hiện chức
năng bảo vệ tự do, tài sản, tính mạng của người dân là những cái chết bí ẩn
trong đồn côn an như chị Trần Hải Yến chết trong đồn công an Phú Yên (tháng
10/2013), ông Trần Văn Tân chết tại đồn công an xã Kim Xuyên - Kim Thành - Hải
Dương (01/2013), anh Đỗ Văn Bình chết tại nhà tạm giam Công an Huyện Hòa Vang -
Đà Nẵng (04/2014). – theo Rfa đưa tin.
- Chính quyền không bảo đảm thực hiện chức năng phục vụ phúc lợi
xã hội: tỷ lệ trẻ em nhóm 6 – 17 tuổi không được đi học chiếm con số khá cao
gần 10% – theo báo cáo của Viện Khoa học Lao động và Xã hội (ILSSA) Việt Nam
năm 2012. – Bên cạnh đó cũng xuất hiện nhiều vấn đề bất cập khác như không có
cầu bắc qua sông Re, suối Nậm Pồ người dân phải đu dây thừng thay thế, hay chui
vào túi nilon đầy mạo hiểm, hay chuyện những cây cầu kém chất lượng không biết
cướp đi biết bao nhiêu sinh mạng người dân trong các vụ sập cầu ở Cần Thơ, Lai
Châu...
- Chính quyền không thực hiện được chức năng bảo vệ quyền lợi
dân tộc và lãnh thổ trước cộng đồng quốc tế. Nhà cầm quyền đã tỏ ra lúng túng
khi Trung Quốc tuyên bố về đường lưỡi bò và càng lúng túng hơn khi Trung Quốc
đưa giàn khoan HD-981 vào hoạt động ở vùng thềm lục địa Việt Nam ngày
02/05/2014. Phản ứng của nhà cầm quyền quá yếu ớt nếu như không muốn nói là vô
hiệu. Thay vì đưa ra những biện pháp hữu hiệu như kiện Trung Quốc ra tòa án
quốc tế, thì nhà cầm quyền lại ngăn cản quyền tự do ngôn luận bằng cách bỏ tù
những người có những bài viết được cho là nhạy cảm với quan hệ ngoại giao Việt
– Trung như Nguyễn Hữu Vinh có nick name là Anh Ba Sàm, những cuộc biểu tình
chống Trung Quốc từ năm 2007 đến năm 2014 cũng bị ngăn chặn và đàn áp. Cho đến
nay, nhà cầm quyền vẫn không có một động thái nào được cho là tích cực. Công
hàm năm 1958 của thủ tướng Phạm Văn Đồng lại càng chứng minh rõ ràng hơn về sự
bất lực không thể thực thi chức năng của nhà cầm quyền ngay từ đầu với nội dung
chuyển nhượng lãnh thổ, thừa nhận chủ quyền Hoàng Sa, Trường Sa là của Trung
Quốc. Ngoài ra, gần đây nhiều lãnh đạo trong quân đội nhân dân Việt Nam và
người dân đòi hỏi việc minh bạch hóa một hội nghị được tổ chức tại Tứ Xuyên –
Trung Quốc vào năm tháng 9/1990 đó là hội nghị Thành Đô. Theo đài RFA (ngày
8/06/2014) hội nghị này liên quan đến vận mệnh quốc gia dân tộc nhưng bị lại
bưng bít, tài liệu về nó rất hiếm, tờ Hoàn Cầu và Tân Hoa Xã đã công bố “Kỷ yếu
hội nghị”, nội dung như sau: “Vì sự tồn tại của sự
nghiệp xây dựng Chủ nghĩa Cộng sản, Đảng Cộng sản và Nhà nước Việt Nam đề nghị
phía Trung Quốc giải quyết các mối bất đồng giữa hai nước. Phía Việt Nam sẽ cố
gắng hết sức mình để vun đắp tình hữu nghị vốn lâu đời vốn có giữa hai đảng và
nhân dân hai nước do Chủ tịch Mao Trạch Đông và Chủ Tịch Hồ Chí Minh đã dày
công xây đắp trong quá khứ. Và Việt Nam bày tỏ mong muốn sẵn sàng chấp nhận làm
một khu vực tự trị thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc Kinh, như Trung Quốc đã
dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng Tây….”. Trung quốc chấp thuận đề
nghị này và cho Việt Nam thời hạn 30 năm để sát nhập Việt Nam vào Trung Quốc.
Vậy mà nhà cầm quyền vẫn chọn giải pháp im lặng chưa thể hiện thái độ hay giải
thích nào về công bố này.
Như vậy, chính quyền cộng sản vừa không thể thực hiện các chức
năng cơ bản của nó, vừa lãng phí tài nguyên quốc gia, làm tiêu tốn tiền của của
nhân dân và còn là mối hiểm họa để đất nước bị bắc thuộc.
Khi chính quyền hiện tại đã không còn hữu dụng và người dân
không thể trao “khế ước xã hội” cho chính quyền được nữa mà họ vẫn cố thủ bám
víu vào quyền lực bằng đủ mọi phương cách thì người dân phải làm gì? Triết gia
Rousseau cho rằng người dân có quyền làm cách mạng để bảo vệ ý nghĩa ban đầu
của “Khế ước xã hội” và có quyền lập nên một chính quyền khác hợp pháp và hữu
dụng hơn. Một chính quyền hợp pháp và hữu dụng là một chính quyền phải được tạo
nên trên nền tảng là sự ưng thuận của toàn dân và chính quyền đó phải đảm bảo
thực hiện được các chức năng của nó. Có phải đã đến lúc chúng ta cần tỏ rõ thái
độ với nhà cầm quyền?
Hồng Kông có Joshua
Wong, Việt Nam cũng có Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha, Đỗ Thị Minh Hạnh,
Huỳnh Thục Vy ….
Nguyễn Hùng, Trần Hoài Nam (Danlambao) - Trong những ngày qua
không những Hồng Kông rung động, thật ra cả đế quốc Tàu và đế quốc cộng sản còn
tồn tại trên thế giới - Việt Nam, Bắc Triều Tiên, Cuba - đang lên cơn sốt của
căn bệnh đột tử “Honkola”, tương tự cơn dịch Ebola đang hoành hành tại Phi
Châu.
Nguồn gây ra trận dịch “Hongkola” tại Hồng Kông và cả đế quốc
Tàu là một bạn trẻ, rất trẻ, tuổi đời chỉ mới 17. Đó là Joshua Wong. Một gương
mặt khi nhìn là “dễ ghét” muốn véo một cái, chữ “ghét” mà cha mẹ chú bác
thường dùng để nựng con em đáng yêu của mình. Không có ai nghĩ rằng với gương
mặt “dễ thương” búng ra sữa như vậy mà Joshua lại là một người đang lãnh đạo
của một phong trào bất tuân dân sự chống lại một đảng cộng sản Tàu và một nhà
nước của một đế quốc cộng sản với dân số hởn một tỷ người mà ngay cả quốc gia
hùng mạnh nhất của hành tinh xanh, Mỹ, cũng phải gờm.
Lãnh đạo cuộc “Cách Mạng
Cây Dù” Joshua Wong đang nghỉ và đang ra trận với đoàn quân “Dù”
Joshua Wong - thủ lãnh biểu tình Hong Kong là
ai?
|
|||||||
|
|
|
|
|
|
||
Preview by Yahoo
|
|||||||
|
|||||||
Joshua Wong đã một mình tạo lên phong trào “Scholarism”, trong đó có khoảng 300 thành viên nòng cốt ở lứa tuổi dưới 20 - tuổi teen. Joshua là một hiện tượng đột phá mới của các cuộc “cách mạng” mềm trong thế kỷ. Lần đầu tiên nhân vật lãnh đạo một cuộc cách mạng mà tuổi đời chỉ mới 17 tuổi, tuổi ăn chưa no lo mình chưa tới. Joshu Wong không chỉ lo cho mình, cho trang lứa của mình mà cho cả Hồng Kông, cho cả nước Tàu. Và chí khí của Joshua sẽ nhanh chóng lan ra trên toàn thế giới, đặc biệt các quốc gia đang bị cai trị dưới chế độ độc tài chuyên chế cộng sản trong đó có Việt Nam.
Joshua Wong đang lãnh đạo phong trào bất tuân dân sự đấu tranh
chống lại đảng cộng sản Tàu đòi quyền tự do chính trị cơ bản cho người dân Hồng
Kông, đó là quyền trực tiếp chọn người lãnh đạo cho Hồng Kông trong một cuộc
phổ thông đầu phiếu, chống lại hình thức “đảng chọn dân bầu” mà đảng cộng sản
Tàu muốn áp đặt vào Hồng Kông. Và những gì đang xảy ra tại Hồng Kông cùng với
hình tượng một chàng thanh niên “con nít” trói gà không chặt Joshua Wong được
đi vào lịch sử không chỉ của nước Tàu mà của thế giới. Kho tàng cách mạng của
thế giới lại có thêm một loại cách mạng mới: “Cách mạng cây Dù” – “Umbrella
Revolution”. Những lời phát biểu của Joshua trở thành những mệnh lệnh những
lời hịch từ trái tim và khối óc:
“Tôi không muốn công cuộc đấu tranh cho dân chủ phải truyền lại
cho các thế hệ sau. Đây là trách nhiệm của chính thế hệ chúng tôi”
“Dân chúng không nên sợ chính quyền. Chính quyền cần phải biết
sợ dân chúng”
“Anh, anh, tất cả các anh cần phải đứng lên đấu tranh cho quyền
tự do dân chủ”
Trở lại với đất nước Việt Nam của chúng ta.
Hồng Kông trên nguyên tắc cũng tương tự như Việt Nam - đang sống
dưới sự cai trị độc quyền của đảng cộng sản. Những gì đang xảy ra tại Hồng Kông
là ngọn hải đăng cho phòng trào giành lại quyền tự do dân chủ tại Việt Nam.
Một số nhận xét được phổ biến trên các trang mạng có vẻ tỏ ra
thất vọng, nếu không nói là bi quan, với tuổi trẻ Việt Nam khi so sánh với tuổi
trẻ Hồng Kông, và đặc biệt so sánh với Joshua Wong của Hông Kông. Thực tế bạn
trẻ Việt Nam hiện nay có “tệ” so với bạn trẻ Hông Kông nói riêng và các nước
khác trên thế giới không?
Câu trả lời là KHÔNG, KHÔNG! Bạn trẻ Việt Nam của chúng ta rất
anh dũng, rất can trường.
Hồng Kông là một khu đặc quyền về chính trị và Hồng Kông đang
sống dưới phương cách “một quốc gia hai chế độ”. Hồng Kông được điều hành theo
chế độ tư do dân chủ. Xã hội Hồng Kông chưa bi cai trị theo chế độ chuyên quyền
cộng sản như tại lục địa Tàu to lớn từ gần 70 năm qua. Học đường không bị đảng
cộng sản Tàu chi phối. Đảng cộng sản Tàu đã muốn đưa chính trị vào học đường bị
đánh bại bởi không ai khác, đó là Joshua Wong và nhóm học sinh trung học do em
lãnh đạo vào năm 2012. Tuổi trẻ Hồng Kông có lợi thế được lớn lên trong bối
cảnh tự do dân chủ, được hun đúc tính độc lập và biết rõ quyền hạn của người
dân và trách nhiệm của chính quyền đối với dân.
Việt Nam trong khi đó bị cai trị bởi một chế độ chuyên chính
cộng sản sắt máu sát nhân từ năm 1954 tại miền Bắc và cả nước từ năm 1975.
Nhiều thế hệ trẻ tuổi bị đầu độc, bị tuyên truyền thứ chủ nghĩa Mac-Lênin kèm
theo cái gọi là tư tưởng HCM sát nhân, bị kiểm soát tư duy ngay từ tuổi ấu thơ
đến khi trưởng thành và suốt đời bởi một hệ thống tẩy não rất tinh vi và ác độc
nhất hành tinh. Không như Joshua Wong và thế hệ trẻ Hồng Kông, được lớn lên
trong xã hội quyền tự do dân chủ vẫn còn được tôn trọng, Tuổi trẻ Việt chỉ biết
một con đường duy nhất làm những con cừu cho đảng cộng sản và bọn lợi ích chăn
dắt. Ngoài những thú vui và hưởng thụ vật chất vô thưởng vô hại cho tập đoàn
cai trị dưới sự lãnh đạo của đảng cộng sản Việt Nam, một số người Việt trong
ngoài nước có mối quan tâm đến tương lại của Việt Nam nghĩ rằng những bạn trẻ
Việt Nam hiện nay chỉ là công cụ của đảng cộng sản, vô cảm trước hiện tình của
đất nước, không còn tồn tại những bạn trẻ có lòng với đất nước, không cảm giác
đau lòng vì các quyền tự do dân chủ thực sự đang bị đảng cộng sản chà đạp. Lớp
trẻ hiện nay chỉ toàn những thành phần hoặc hùa theo đảng cộng sản để bảo đảm
cho tương lai của mình dưới cái dù đảng, hoặc chỉ là những thanh niên chạy theo
hưởng thụ, không còn quan tâm đế sự tồn vong của đất nước trước họa xâm lược và
đồng hóa của Tàu cộng
Trong hoàn cảnh kềm kẹp tẩy não thường xuyên tại trường học và
xã hội bị đảng cộng sản Việt Nam kiểm soát chặt chẽ đến từng gia đình, từng khu
phố, từng lớp học với một lực lượng công an dày đặc làm lá chắn của đảng cộng
sản, được hưởng nhiều đặc ân và chỉ biết còn đảng còn mình; việc đất nước Việt
Nam có được một cá nhân như Joshua Wong của Hồng Kông có thể xem như là một
việc không tưởng, viển vông.
Nếu sự thực Việt Nam không có “Joshua Wong” thì điều đó cũng là
việc bình thường dưới chế độ hà khắc chuyên chế cộng sản Việt Nam. Tuổi trẻ
Việt Nam không có lỗi không có tội mà cái tội này là tội ác của đảng cộng sản
Việt Nam gây ra làm cho thế hệ tuổi trẻ Việt Nam là một đàn cừu của đảng.
Tuổi trẻ Việt Nam tưởng chừng không thể nào có được một người
yêu nước như một Joshua Wong của Hồng Kông trong những ngày qua nói chi đến
hai, ba hay nhiều hơn. Nhưng thật tế là, hơn cả Joshua Wong - một ngọn hải đăng
sáng trong môi trường dân chủ tự do sẵn có rừng hải đăng tại Hồng Kông, tuổi
trẻ Việt Nam đã và đang có không những một mà nhiều ngọn hải đăng rực sáng
trong bóng đêm dày đặc ma quỉ bao trùm sợ hãi và cận kề tù đày chết chóc do
đảng cộng sản Việt Nam tạo ra.
Joshua Wong rực sáng trong không khí tự do với đầy đủ thông tin.
Joshua được quảng bá rộng rãi qua các hệ thống thông tin trên toàn thế giới.
Joshua trở thành ngọn hài đăng lớn, thành thần tượng cho cao trào đấu tranh đòi
lại quyền tự do, dân chủ, quyền làm chủ thực sự của toàn dân tại Hồng Kông và
là biểu tượng cho thế giới.
Việt Nam chúng ta trong thời gian qua cũng có những dũng sĩ trẻ
tuổi rất hiên ngang đứng lên chống lại bạo quyền và đấu tranh trực diện với
đảng cộng sản Việt Nam. Tuy không được tiếng tăm như Joshua Wong vì tin tức
đấu tranh đòi tự do dân chủ từ trong nước bị bưng bít chặt chẽ, nhưng so với
Joshua Wong các bạn trẻ Việt Nam không thua kém JoshuaWong, có thể nói là các
bạn trẻ trong nước vượt trội hơn Joshua Wong về mức độ can trường nếu nhìn vào
hoàn cảnh mà các bạn trẻ Việt Nam phải chịu đựng dưới một chế độ cộng sản Việt
Nam độc ác chuyên chế vô nhân so với Joshua Wong đang sống tại Hông Kông với
đầy đủ quyền tự do dân chủ.
Đó là:
- Nguyễn Phương Uyên - Công khai dùng chính máu
cô viết lời kết tội đảng cộng sản Việt Nam: “Đi chết đi đảng cộng sản Việt
Nam”.
- Đinh Nguyên Kha - Công khai tuyên bố trước
tòa án dàn dựng của đảng cộng sản Việt Nam: “Chống lại đảng cộng sản Việt Nam
là không có tội”.
- Đỗ Thị Minh Hạnh cùng Nguyễn Hoàng Quốc Hùng,
Đoàn Huy Chương lập Công đoàn độc lập bảo vệ quyền lợi của hằng ngàn công nhân
bị đảng cộng sản Việt Nam và bọn tư bản đỏ bóc lột.
- Lê Thị Công Nhân - Bị kết án 4 năm tù vì công
khai đấu tranh đòi tư do dân chủ.
- Huỳnh Thục Vy - Hội Phụ Nữ nhân quyền,
thường xuyên viết bài phê phán đảng cộng sản Việt Nam và chế độ ác độc hại dân
bán nước.
- Nhạc sĩ Việt Khang - Cùng Trần Vũ Anh bình
với những bài ca yêu nước công khai tố cáo đảng cộng sản Việt Nam bán nước.
Và nhiều nhiều bạn trẻ khác như ký giả Nguyễn Đắc Kiên, Nguyễn
Ngọc Như Quỳnh, Nguyễn Hoàng Vi, Lê Thị Phương Anh, Lê Anh Hùng, Phạm Lê Vương
Các, Nhóm trẻ No U Hà Nội Sài Gòn, Nguyễn Lân Thắng, Lã Việt Dũng, Người buôn
gió Bùi Thanh Hiếu, Nguyễn Đoan Trang…
Đất nước và toàn dân Việt Nam rất hân hạnh và hãnh diện có được
nhiều bản trẻ đã và đang đứng ra gánh vác trọng trách trực diện đấu tranh chống
lại bạo quyền cộng sản Việt Nam. Tuổi trẻ Việt Nam xứng danh là con cháu của Bà
Trưng Bà Triệu, Lê Lợi, Trần Hưng Đạo, Nguyễn Huệ.
Chúng ta cùng dân Hồng Kông hoan hô ủng hộ Joshua Wong, và chúng
ta cũng rất hãnh diện có những bạn trẻ cùng trang lứa như Joshua Wong, đang đi
tiên phong trong cuộc chiến đấu mềm chống lại và giải trừ chế độ cộng sản tại
Việt Nam. So với trận chiến mà Joshua Wong và các bạn của Joshua Wong đang tham
gia, trận chiến mà các bạn trẻ Việt Nam đang đối đầu chống lại đảng cộng sản
Việt Nam còn gian khổ hơn và vòng lao lý đang từng giờ từng phút chờ đợi các
bạn này.
Ngày 02/10/2014
Bi hài: Việt Nam thực
sự có bao nhiêu bộ/thứ trưởng?
Câu hỏi “đau đầu”: “hàm” là gì?
Sau khi post bài “Tại sao Việt Nam ‘phải có’ thật nhiều… thứ trưởng?” lên Lề Dân, có người bạn bảo tôi: Anh nói thế gần đúng nhưng chưa đủ, bởi vì trong thực tế ngoài các thứ trưởng, là 130 mà anh đã thống kê, thì còn có rất nhiều người "được coi như"/"tự coi mình ngang"/"mang hàm" thứ trưởng nữa – con số đó là bao nhiêu?
Tôi nghĩ: Ừ nhỉ, chính mình cũng đã gặp nhiều
kẻ tự coi mình “ngang hàng”, “tương đương hàm” hay “ngang hàm” hay “mang hàm”
và cả “ăn hàm”, “ngồi hàm”, “nằm hàng”, “đứng hàng”… thứ trưởng, bộ trưởng. Thế
mới biết cái “hàm” thứ/bộ trưởng nó rất… có giá… trị… so kè!
Chúng ta đã nói, thứ trưởng là một chức danh
trong mỗi bộ trong chính phủ, và VN có 22 bộ nên lẽ ra chỉ có 22 thứ trưởng,
nhưng thực tế đang có 130 thứ trưởng chính danh (được công bố tên tuổi rõ ràng
trên Cổng Thông tin Điện tử Chính phủ và các bộ), nên mới đang có “lạm phát thứ
trưởng”.
Nhưng chính trong tổ chức chính phủ ngoài 130
“thứ trưởng chính danh” vẫn còn rất nhiều những kẻ tự coi/được coi/được có
quyền/được hưởng lợi “tương đương thứ trưởng” khác như: trợ lý và cố vấn thủ
tướng, người phát ngôn chính phủ, các chủ tịch và TGĐ của 17 tập đoàn tổng công
ty đầu ngành trực thuộc Thủ tướng, các tổng cục trưởng trong các bộ…
Vậy VN đích thực có bao nhiêu các loại “hàm” thứ/bộ trưởng?
Ngoài ngành kinh tế ra, trong quân đội và an
ninh thì các vị cấp trung tướng trở lên, các tư lệnh quân binh chủng dù không
là thứ trưởng nhưng đề tự coi mang hàm thứ trưởng… vì cách chính sách ưu đãi và
quyền lực của họ đều ngang thứ trưởng. Thành ra con số cá mè “thứ trưởng” và
“ngang hàng thứ trưởng” trong chính phủ (kẻ cả quân đội, an ninh) không phải
130 mà khoảng… 260!?
Chúng ta biết, CSVN cai trị dân theo hệ thống
Cung Vua + Phủ Chúa, trong đó Chính Phủ chỉ là Phủ Chúa chịu sự lãnh đạo của
Cung Vua là bộ máy tổ chức của đảng CSVN (đó là Văn phòng Trung ương của
đảng). Hầu như Phủ Chúa có tổ chức gì, thế nào thì trong Cung Vua cũng có và
phải có như thế, để lãnh đạo các “chúa con”, chỉ có tên gọi khác thôi. Ví dụ,
thay vì các Bộ trong CP, Cung Vua có các Ban – như ban Nội chính do Nguyễn Bá
Thanh là trưởng Ban tức hàm Bộ trưởng trong đảng, các (06) phó Ban của Thanh
là các “thứ trưởng trong đảng”, hay Vương Đình Huệ là “bộ trưởng kinh tế của
đảng” với dăm bảy "thứ trưởng kinh tế đảng" xung quanh nữa…
Tóm lại, trong bộ máy trung ương của đảng có
khoảng hai chục vị “bộ trưởng đảng” và khoảng trên 100 “thứ trưởng đảng” nữa…
Quyền và lợi của cá vị bộ trưởng và thứ trưởng đảng chắc chắn không kém quyền
và lợi của các bộ, thứ trưởng trong phủ Chúa” vì chức năng của họ là “cao hơn
và quan trọng hơn”: lãnh đạo.
Thường thì, cái “hàm” này được các đương sự
chứng minh bằng hệ số lương “được ăn” và chế độ đãi ngộ “được hưởng” như tiêu
chuẩn xe riêng, tiêu chuẩn nhà nghỉ, tiền công tác phí “được thủ”…. Ví dụ, một
ông chuyên viên Văn phòng TƯ đảng, chẳng thèm có chức vụ gì, đi đâu cũng vỗ
ngực “tao hàm thứ trưởng” vì tao có hệ số lương cơ bản là 12 chưa tính hệ số
“chức năng đảng” (lương cơ bản gấp 12 mức lương cơ bản thấp nhất) cao hơn hệ số
lương 11 của các thứ trưởng và chỉ thua hệ số lương 13 của các bộ trưởng và 15
của thủ tướng (chắc 14 là của các phó thủ?)…
Còn nữa! Bộ máy chính quyền và đảng CSVN
trong/tại 64 tỉnh thành trên cả nước cũng có rất nhiều kẻ “mang hàm” hay tự
coi/được coi tương đương bộ trưởng, thứ trưởng nữa! Mỗi tỉnh đều có ít nhất
hai kẻ tự coi/được coi tương đương bộ trưởng là Bí thư tỉnh ủy và Chủ tịch
tỉnh (CT UBND), còn các phó của họ, luôn rất đông thì tự coi/được coi tương
đương… thứ trưởng. Như vậy, tại các địa phương, dân Việt Nam còn có thêm khoảng
128 “hàm” bộ trưởng và 64x2x5=640 “hàm” thứ trưởng nữa! Tuy không oai (có
quyền) bằng 22 bộ trưởng và 130 thứ trưởng “chính danh” nhưng họ tự hào (vì có
lợi) là được hưởng tiêu chuẩn đãi ngộ tương đương! Họ chỉ quan tâm so sách quyền
và lợi thôi, còn trách nhiệm của bộ trưởng hay thứ trưởng, của chính quyền hay
chính phủ luôn là trách nhiệm chung “tập thể” rồi… Ví dụ như Chủ tịch QH
Nguyễn Sinh Hùng nói “rõ ràng minh bạch”: “Quốc hội sai thì dân chịu (trách
nhiệm) thôi…”
Và, thế vẫn chưa hết các “hàm bộ trưởng”, và
“hàm thứ trưởng’ ở VN, vì chúng còn tồn tại nhung nhúc trong bộ máy Quốc hội và
các đoàn thể của đảng như Mặt trận TQ, Đoàn Thanh Niên, Hội phụ nữ, Công đoàn,
Hội Cựu chiến binh, Hội Nông dân và vô số các “Hội nghề nghiệp”, “Hội Hữu nghị”
khác nữa… Trong nhóm này, tôi ước chừng (xin lỗi vì không đủ kiên nhẫn để
thống kê chính xác nữa – vì khi thống kê cứ thấy tức anh ách! Tôi khổ vì xấu
tính thế…) cũng có khoảng 2 chục vị hàm bộ trưởng (không tính hai kẻ đứng đầu
là Hùng và Nhân “ăn hàm” phó thủ tướng đặc biệt hay siêu bộ trưởng) và khoảng
100 vị “gặm” “hàm thứ trưởng” nữa…
Chắc chắn là… kỷ lục Guiness bi hài!
Tổng cộng, bộ trưởng và “hàm bộ trưởng” ở VN
có tổng cộng 22CP+22Đ+64TT+20ĐT=104 bộ trưởng và “hàm bộ trưởng”,
xin được “làm tròn” là 108 vị “anh hùng vô lương sơn bạc” chánh hiệu CSVN… Theo
tỷ lệ của VN thì nước Mỹ phải có trên 300 bộ trưởng và “hàm” bộ trưởng, trong
khi con số thực của họ là… trên 30 bộ trưởng thôi (các thống đốc bang không có
“hàm” bộ trưởng...).
Còn con số thực các thứ trưởng và các “hàm thứ
trưởng” của VN hiện nay là: 130+130+(22x2)+(17x2)+64x10+100=260+44+34+640+100=1,078
thứ trưởngvà “hàm thứ trưởng”! Gấp đúng 10 lần số bộ trưởng và “hàm” bộ
trưởng…
Tôi hoa mắt, đem những con số trên phân tích
chi tiết để tham khảo ý kiến một vị “nguyên” Vụ phó trong Bộ Nội vụ đã “về hưu
ở hàm vụ trưởng” – tức đang ăn lương hưu vụ trưởng, chưa được coi là “ăn hàm
thứ trưởng”, (là họ hàng bà xã tôi), thì nhận được cái cười méo mó gật đầu:
không sai về cơ bản, dù chưa chính xác, con số “hàm” có thể lớn hơn và “hàm” có
thể bao hàm các vị về hưu “nguyên”/cựu mà tiêu chuẩn ăn hưởng của họ thưởng vẫn
được giữ nguyên như “hàm” cũ, nhờ tuy không làm nữa nhưng nay vẫn làm “cố vấn”,
quân sư cho các “hàm” mới… Đó cũng là chính sách “lưu dụng cán bộ” của đảng mà
bộ Nội vụ đang triển khai mấy chục năm nay…
Vậy là dân Việt Nam đang lập kỷ lục Guiness,
có tới trên 100 bộ trưởng và “hàm” bộ trưởng, trên 1,000 thứ trưởng và “hàm”
thứ trướng, trong đó “hàm” thứ/bộ trưởng là những người được “ăn” và “hưởng”
tiêu chuẩn lương/lộc ngang/như thứ/bộ trưởng, còn làm việc đảng giao và trách
nhiệm thì của tập thể. Vậy là, “hàm”, theo cách hiểu dân gian, có nghĩa là “tàu
há mồm”, hay “kẻ ngoác hàm” cấp… bộ!
Viết đến đây tôi bị… sái quai hàm, phải một
tay mổ cỏ, một tay đỡ hàm, băn khoăn tại sao hàm của mình lại không phải “hàm”
bộ trưởng hay bét ra “hàm” thứ trưởng? Có lẽ tại sức nhai, sức cắn, sức ăn hay
sức nói (phét) của nó kém quá chăng?
Huhu, thương cho dân nước nào có đến và phải
nuôi hơn trăm cái “hàm” bộ trưởng và hơn ngàn cái “hàm” thứ trưởng như Việt
Nam, huhu…hu!
Đời Mồ Côi
Em sinh ra đã không hề
biết mẹ
Hàng ngày Em theo chị để
ăn xin
Ngày đầu đường đêm ghế
đá công viên
Sống lay lắt nhờ đồng
tiền thiên hạ.
Nhiều khi đói sữa thay
bằng nước lã
Hai chị em vật vã dạ cồn
cào
Dế ve Sầu nướng lót dạ
đêm thâu
Mong trời sáng xin cơm
thừa hàng quán.
Cha chết sớm mẹ bị người
ta bán
Sang bên Tàu vào động
bán dâm
Nhà cửa ruộng nương
Đảng qui hoạch chẳng bồi
thường
Nghe người nói cán bộ
phường chia chác
Mình sống được nhờ tấm
lòng cô bác
Nín đi nào chị sẽ hát ầu
ơ
Mất mẹ cha đời đói rét
bơ vơ
Đừng khóc nữa em thơ xin
hãy hiểu.
Chuyện xui xẻo đẩy đưa
đời cô lựu
Chị bị tông xe nằm ngất
bên đường
Khi mọi người đưa chị
đến nhà thương
Chị đã chết từ trên
đường nhập viện.
Kẻ tông chị là đảng viên
say xỉn
Sợ liên quan chúng đã
biến vào đêm
Hết họ hàng giờ chỉ còn
mình em
Nên ánh mắt mới buồn lên
đến thế.
Anh xin lỗi mấy tháng
rổi mới kể
Chỉ mong sao ánh mắt bé
vơi buồn
Trẻ ăn mày không được
đảng yêu thương
Nhưng còn có những trại
cô nhi viện
Uyển Thi
danlambaovn.blogspot.com
MUA ĐÀN
BÀ VN : Không ưng được đổi lại
http://m.9gag.com/gag/6699050
Đây là thời đại siêu xa lộ tin tức, đâu phải chúng muốn làm gì thì làm.
Linh
Nguyên
Ngốc ơi
là ngốc . Một lũ cán ngố đứng xếp hàng một để ... ngửi . Đúng là
một đám hề !
Còn mụ
"y tế" thì ... nếm . Chán ơi là chán ! Kết
quả là đã 40 năm , VN vẫn còn thù lù hàng đống thực phẩm độc hại và bẩn cuả
bọn Chệt cộng tống sang . Hiện nay VNcs đang đứng đầu bảng thế
giới về ung thư , thì mụ "y tế " có "nếm" cho lắm , cũng
bằng thừa .
Xem kết quả , biết việc làm .
HY.
Cán Ngố Gộc đi thanh tra
kiểm soát...
Bó tay Bó tay ! Hết ý, hết ý
kiến.
Cùng
nếm, ngửi, gõ với các Bộ trưởng Ngố: Kim Tiến - Khôi Nguyên - La Thăng:
Mụ
Kim Tiến, Bộ trưởng Y té (giếng) Ngố đi kiểm tra thực phẩm ở chợ như vầy nè !!!!
Chị Kim Tiến, bộ chưởng Y tế đi kiểm tra thực phẩm ở
chợ
Anh Phạm Khôi Nguyên, bộ chưởng bộ Tài Nguyên và
Môi trường và bầu đoàn đi kiểm tra chất lượng môi
trường"
Chỉ bọn quan chức Việt
Nam mới có hành động kỳ quặc và ngu xuẩn thế này!
Ối trời ơi là ông Tiến sĩ ! Ông
nghè Phạm Khôi Nguyên ơi
Anh Đinh La Thăng, bộ
chưởng bộ Rao Thông đi kiểm tra độ lún của mặt đường
CHÂN DUNG 'CÁC ĐẦY TỚ NHÂN
DÂN'
Ngạo mạn, dâm ô chính là Lê Duẩn
Già mà lắm con là lão Đỗ Mười
Mưu mô quỷ quyệt là Lê Đức Anh
Nhẫn nhục sống lâu là Võ Nguyên Giáp
Chưa nói đã cười là Nguyễn Minh Triết
*
Giả danh Mác xít là Lê Khả Phiêu
Tham nhũng đớn hèn là cậu y tá (Nguyễn Tấn Dũng)
Ác thú lộng hành là Nguyễn Văn Hưởng
Gian manh, trí trá là Nguyễn Sinh Hùng
Cái gì cũng nhặt là Tô Huy Rứa
*
Không bộ nào chứa là Nguyễn Thiện Nhân
Vì gái quên thân là Nông Đức Mạnh
Thức thời, né tránh là Nguyễn Hải Chuyền
Miệng lưỡi dịu mềm là Vương Đình Huệ
Thiểu năng trí tuệ là Đinh La Thăng
*
Định hướng tối tăm là Nguyễn Phú Trọng
Ghét trung yêu nịnh là Lê Hồng Anh
Phát biểu lăng nhăng là Phạm Vũ Luận
Quen đánh giặc miệng là Trương Tấn Sang
Hán tặc chính danh là Hoàng Trung Hải
*
Thầy gét bạn khinh là Hồ Đức Việt
Dối gian lật lọng là Vũ Văn Ninh
Đổi trắng thay đen là Trương Vĩnh Trọng
Triệt suy phù thịnh là Trần Đình Hoan
Đã dốt lại tham là Lê Thanh Hải
*
Ăn vụng nói dại là Đinh Thế Huynh
Cạn nghĩa cạn tình chính
là Tô Lâm
Juda phản chúa là Nguyễn Đức Tri
Tình duyên lận đận là chị Kim Ngân
Vừa béo vừa dâm là Tòng Thị Phóng
*
Dối gian lật lọng là Vũ Văn Ninh
Lên chức nhờ cha là Nguyễn Thanh Nghị
Mặt người dạ thú là Phạm Quý Ngọ
Tính tình ba phải là Phạm Gia Khiêm
Chưa từng thanh liêm là Nguyễn Thế Thảo
*
Ăn tiền tàn bạo là Nguyễn Đức Nhanh
Chạy trốn an toàn là Dương Chí Dũng
Nghìn tỉ tham nhũng là Vinashin
‘Bà con’ Thủ Tướng là Phạm Thanh Bình
Ngậm thị ăn tiền là Vũ Huy Hoàng
*
Xôi thịt mê gái là Trịnh Đình Dũng
Lừa thầy phản bạn là Trương Hòa Bình
Cướp, Giết la làng là Thống đốc Bình
Ăn no kín tiếng là Cao Đức Phát
Móc ngoặc đi đêm là Ngô Xuân Dụ
Coi Tây Tạng trong tay Tầu để chuẩn bị cho VN rồi mai cũng
trong tay Tầu
Lửa trong Vùng đất của Tuyết: Các vụ tự
thiêu ở Tây Tạng
Preview by Yahoo
|
|||||
Bà con hãy tìm
đường chạy ra nước ngoài cho sớm như hồi 1975 kẻo bọn Tàu cộng đến
cai trị thì chạy không kịp nữa!
Một vị ni sư bị đối xử tàn nhẫn:
Coi Tây Tạng trong tay Tầu để chuẩn bị cho VN rồi mai cũng trong
tay Tầu ...
https://www.youtube.com/watch?feature=player_embedded&v=kpc3wmwKit0
Chiến tranh biên giới Việt Trung
năm 1979
http://www.youtube.com/watch?v=eEBkpsCwsDY
Battlefield
Vietnam - Part 01: Dien Bien Phu The Legacy
http://www.youtube.com/watch?v=eQdFGr7NQ4o&list=PLCABD020D6B200061
SBTN SPECIAL: Phim Tài Liệu TỘI
ÁC CỘNG SẢN (P1)
https://www.youtube.com/watch?v=NTZGFJyF2pQ
SBTN SPECIAL: Phim Tài Liệu TỘI
ÁC CỘNG SẢN (P2)
https://www.youtube.com/watch?v=LSpiyHxlK5I
SBTN SPECIAL: Phim Tài Liệu TỘI
ÁC CỘNG SẢN (P3)
https://www.youtube.com/watch?v=P2Zbrz4iJbc
|
http://baomai.blogspot.com/2014/07/van-hoc-va-chinh-tri.html
http://baomai.blogspot.com/2014/07/israel-mot-at-nuoc-than-ky.html
http://baomai.blogspot.com/2014/07/ung-song-bang-su-doi-tra.html
|
http://baomai.blogspot.com/2014/07/hcm-chinh-la-thieu-ta-ho-quang-thuoc.html
Ha ha ha !
http://lh3.googleusercontent.c...
Xem Ẩn
Hố hố hố !
http://lh6.googleusercontent.c...
Xem Ẩn
Không biết làm thịt em
nào trước đây?
http://lh4.googleusercontent.c...
Xem Ẩn
http://lh4.googleusercontent.c...
Xem Ẩn
xem thêm
HTTP://DANLAMBAOVN.BLOGSPOT.COM/2014/05/HANG-VAN-CONG-NHAN-BINH-DUONG-INH-
Sốc - Lính Trung
cộng hành hạ tra tấn tù binh VN vô cùng tàn bạo dã man
https://www.youtube.com/watch?v=GwhBJ6Y-Aks
Nhà
báo Bùi Tín phản bác luận điệu xuyên tạc của báo QĐND ngày 26-08-2012.
https://www.youtube.com/watch?v=I2jL0S8GnoQ
SỐNG
VỚI BỌN "ĐỈNH CAO TỘI ÁC" VIỆT CỘNG, "CHÚA TRÙM THAM NHŨNG"
TỤI MÌNH CŨNG KHỐN NẠN VỚI
CHÚNG NÓ, NÓI CHI CON NGƯỜI -
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền