Ngộ nhận và nhồi sọ
Nguyễn Ngọc Già
(Danlambao) - Tựa bài viết
có thể xem là ngớ ngẩn, bởi 8 năm trở lại đây, bản chất người cộng sản Việt Nam
ngày càng hiện rõ, nhờ sự vượt bậc công nghệ thông tin thời đại.
Ngộ nhận đáng yêu
Tù nhân lương tâm Đỗ Thị Minh Hạnh, khi ra tù,
trong một buổi họp mặt, cô đã kể lại những ngày đầu bỡ ngỡ, khi dấn thân cho
đấu tranh tự do - dân chủ [1].
Trong câu chuyện của cô, vào năm 2005, khi 20
tuổi, cô đã tự tay in những tờ truyền đơn kêu gọi thanh niên quan tâm thời cuộc
và kiên trì đứng trước trại giam B34 - dù cô không hề biết lúc bấy giờ - để
phát từng tờ truyền đơn như thế. Trong giọng nói nghẹn ngào, cô cho biết, nhiều
người đã vứt bỏ. Nhẫn nại nhặt lên, cô tiếp tục công việc cho đến khi xấp giấy
hết trên tay.
Cho đến một hôm, cô lên một chuyến xe buýt từ
Bến Thành đi Đầm Sen để làm công việc kêu gọi người dân hãy quan tâm đến an
nguy Tổ quốc, một anh lơ xe đã để yên cho cô phát. Khi đến trạm, người lơ xe đã
tùy tiện giữ cô lại và giao cô cho những người quản lý bến xe buýt. Trong văn
phòng quản lý đó, họ đã khuyên cô:"Bé ơi! Đây là nước XHCN, con làm vậy
là con bị bắt đó!".
Minh Hạnh cho biết không hề có ý niệm "bị
bắt" vì những việc mình làm, đơn giản, cô nói: "Biển đảo quê
hương mình bị mất thì con làm thôi. Chắc là không bị bắt đâu"...
Lối kể chuyện trong sáng và chơn chất của cô
khiến người xem bùi ngùi.
Minh Hạnh ngộ nhận - một ngộ nhận đáng yêu và
thật đáng trân trọng.
Không biết anh lơ xe và những người lớn ngày
ấy, có biết Minh Hạnh kể lại câu chuyện 9 năm về trước, trong công việc đầu tắt
mặt tối và vẫn lúi húi lo "chén cơm manh áo" hôm nay?
Ba câu hỏi đặt ra
1. Nên trách và lên án ai trong câu chuyện giản
dị đó?
2. "Hiệu ứng cánh bướm" mang tên Đỗ
Thị Minh Hạnh, nếu không bị cản trở bằng án tù 7 năm, thay vào đó, mỗi tuần một
buổi, mỗi buổi chỉ nửa tiếng đồng hồ, cô đứng trong một giảng đường trước cả
ngàn sinh viên hoặc trên một sân vận động với sức chứa chục ngàn người để làm
công việc: Kêu gọi sinh viên - học sinh quan tâm thời cuộc (kết hợp với chương
trình văn nghệ đặc sắc hỗ trợ) mà không cần đứng "phát tờ rơi" (!),
thì 9 năm qua tình hình tự do - dân chủ đang ở ngưỡng nào?
3. Hệ quả từ câu hỏi trên, mang tính truyền bá
và lan tỏa hấp dẫn khi kết hợp nghệ thuật vào. Vậy những tổ chức nào, giai tầng
nào chịu "giúp" cho Minh Hạnh làm như thế?
Ba câu hỏi có vẻ... "dở người"?
Nhưng có lẽ câu trả lời cần dành cho những ai, còn cố gắng bào chữa bằng cách
này hay cách khác cho bản chất cộng sản, đặc biệt những người cộng sản đang cai
quản trong các trường đại học và các loại viện, học viện trên toàn quốc.
Ngộ nhận đáng tiếc
Nguyễn Văn Thạnh - một kỹ sư trẻ, có ngộ nhận
khác [2]: "...Hiện nay, theo thống kê có tầm 4 triệu, nếu lấy một
đảng viên có gia đình gồm vợ con, bố mẹ, ông bà thì có tầm 10 người thân thích
trong vùng ảnh hưởng của họ. Như vậy có thể thấy số người nằm trong vùng ảnh
hưởng của cộng sản tầm 40 triệu [...]Từ những phân tích trên ta thấy, khi nói
đến chống cộng thì chúng ta thấy phải chống lại một số lượng rất lớn người có
dính đến yếu tố cộng sản. Lẽ tự nhiên, họ sẽ đoàn kết để chống lại [...]".
Ngộ nhận của Nguyễn Văn Thạnh, ở đây là một
ngộ nhận thuộc "logic toán học", khi anh xét yếu tố con người dưới
góc nhìn thuần túy khoa học kỹ thuật & tự nhiên cộng với phép ngụy biện số
17 - "khái quát hóa vội vã".
Bên cạnh đó, ngộ nhận khác của anh Thạnh thuộc
về phép ngụy biện số 10 - "lạm dụng chữ nghĩa" với khái niệm
"đoàn kết" khi xét về bản chất người cộng sản. Anh Thạnh đã đồng nhất
ý nghĩa vốn tích cực - "đoàn kết" với ý nghĩa tiêu cực - "câu
kết".
Mặt khác, lịch sử ĐCSVN ngày càng phơi bày rất
nhiều chứng cứ (mới nhất, đơn tố cáo Võ Nguyên Giáp được cho là của bà Bảy Vân
vợ ông Lê Duẩn), chứng tỏ người CS chẳng lấy gì làm "đoàn kết", nhưng
họ vẫn thành công, ít nhất cho đến nay. Tại sao họ thành công lại là đề tài
khác.
Nhồi sọ
Điều nhiều người biết, Đỗ Thị Minh Hạnh sinh
ra trong gia đình cộng sản.
Từ việc gia đình lo sợ an nguy cho con gái -
như cô tâm sự - bằng cách đem đốt hết tất cả những lá thơ - có nội dung kêu gọi
về an nguy Tổ quốc, gởi đến nhiều trường học, cơ quan mà Minh Hạnh đã mất nhiều
công sức tra cứu địa chỉ và dán từng con tem chưa kịp gởi đi - đến chuyến
"vượt biên" đầy cam go ra nước ngoài, vận động tự do cho con gái của
bà Trần Thị Ngọc Minh, là một bước tiến tư tưởng lớn lao về dân chủ và thoát
khỏi "chính sách khẩn cầu".
Một tù nhân lương tâm nổi tiếng khác - Phạm
Thanh Nghiên, trong bài viết về Trần Hoàng Giang [*] suy tư: ...Ngay từ
khi còn rất trẻ, Giang đã ý thức được trách nhiệm của mình với Dân tộc. Tôi
hình dung tuổi mười bảy, mười tám của Giang đẹp lắm. Nó đầy hoài bão với những
khát khao cháy bỏng. Không giống như tôi gần ba mươi tuổi vẫn còn ngờ nghệch,
ngu dốt và tăm tối. Tăm tối tới mức còn ôm ấp tấm chân dung của ông Hồ Chí Minh
trong cuốn nhật ký (chắc nhiều người ngạc nhiên về tôi lắm). Rồi sẵn sàng cau
mày, chau mặt và to tiếng với bất cứ ai “nói xấu Bác và đảng”.
Nhờ internet và những năm tháng tù đày - hiện
thực đó đã giúp cô Thanh Nghiên thoát khỏi sự nhồi sọ nhiều năm.
Mạnh dạn đối diện chính sách nhồi sọ và nhận
chân sự thật, cô Thanh Nghiên, đồng thời bộc lộ tính can đảm, khi phủ nhận
những gì mình từng ngộ nhận. Bản lãnh chính trị trở nên giản dị mà thuyết phục.
Tuy nhiên, không nên nghĩ "chính sách
nhồi sọ" đã hết tác dụng.
Những tác phẩm vạch trần bộ mặt CSVN (như mới
nhất là Đèn Cù), coi thế vẫn chưa có chỗ đứng quan trọng trong đời sống xã hội,
đặc biệt giới sinh viên - học sinh hôm nay. Xin đừng lầm tưởng nó ồn ào và nóng
hổi trên mạng thì ngoài đời cũng vậy, nếu như bạn tắt computer và bước ra ngoài
lê la hàng quán hay uống cafe để thăm dò thử. Thực tế có thể làm bạn thất vọng.
Vai trò tự do ngôn luận, tự do học thuật vẫn chưa khả quan hơn những gì chúng
ta tưởng.
Vì vậy, đừng ảo tưởng người CS đang run rẩy từ
những sự thật như vậy.
Hình tượng Võ Nguyên Giáp vẫn tiếp tục được
"nâng tầm" trong lễ giỗ đầu tiên của ông ta.
Mặc dù bộ phim "Sống cùng lịch sử"
bị "ế khách", nhưng điều đó không có nghĩa người cộng sản ngừng tay
đối với chủ trương hữu hiệu này suốt 70 năm qua.
Thật tương phản như màu trắng và màu đen, khi
đem hình ảnh hàng ngàn người đến viếng mộ và thắp nhang tại nhà riêng Võ Nguyên
Giáp trong giỗ đầu so với bộ phim không bán nổi vài vé. Điều này dường như chỉ
mới dừng ở chỗ, người cộng sản vô tình tự tố cáo họ dựng lên những "phiên
bản" nhồi sọ kém, cũng như các "vai diễn" thiếu sự nhịp nhàng
phối hợp dưới bàn tay "tổng đạo diễn" - Bộ chính trị. Có lẽ, họ đang
rút kinh nghiệm và suy nghĩ tìm những "kịch bản" từ những "nhà
soạn kịch" có đầu óc hơn để đưa chủ trương nhồi sọ "đi vào cuộc
sống" thiết thực?
Dù sao cũng hy vọng người cộng sản tìm được
những "kịch tác gia tài ba" trong thời buổi "đạo đức Hồ Chí
Minh" có vẻ được tính bằng những đợt lao động "thúi móng tay"
của cựu Chánh thanh tra Chính phủ Trần Văn Truyền hay nhưng ngày phơi nắng dầm
mưa bên rừng cao su như đương kim Chủ tịch tỉnh Bình Dương Lê Thanh Cung.
Suy nghĩ từ Cách mạng
Dù
Sinh viên - học sinh và lớp trẻ Hongkong là
lực lượng chủ yếu trong cuộc cách mạng đang diễn ra.
Lớp trẻ Hongkong ngoài việc nhận được ủng hộ
của giới trí thức, doanh nhân, họ còn nhận được sự ủng hộ của giới nghệ sĩ nổi tiếng
(Lưu Đức Hòa, Châu Nhuận Phát v.v...). Phụ huynh nếu không hỗ trợ tối đa cũng
không ngăn cản hay tạo thế đối nghịch với lớp trẻ trong cuộc biểu tình.
Lớp trẻ trong nước không có điều đó, cho đến
nay. Đó là bất hạnh của Việt Nam.
Gần đây Mạng Lưới Blogger Việt Nam phát động
phong trào "Chúng Tôi Muốn Biết", tạo được ảnh hưởng
khá tốt trên mạng và được nhiều tổ chức dân sự ủng hộ. Điều đó không có nghĩa
giới công an sẽ ngó lơ, khi một số người trong phong trào này hành động như cô
Minh Hạnh đã làm cách đây 9 năm, trước cổng một số trường đại học với thông
điệp ngắn gọn (ví dụ như): "Bạn đang sống như thế nào? Bạn có muốn biết
tại sao mình sống như thế?" v.v...
Chế độ độc tài toàn trị tại Việt Nam có vẻ
đang chấp nhận tạm lui một bước trước tình hình hiện nay, đặc biệt vừa được Mỹ
nới lỏng việc cấm vận vũ khí sát thương và TPP vẫn chưa có kết quả rõ ràng.
Người ta cũng nhớ vụ thiền sư Thích Nhất Hạnh
được trân trọng mời về làm lễ cầu siêu rất lớn và được lập chùa khi nước
CHXHCNVN chuẩn bị gia nhập WTO. Sau khi vào WTO xong, không biết lý do thỏa
đáng nào đủ thuyết phục để giải thích việc thiền viện Bát Nhã bị xóa sổ với
hàng trăm tăng - ni bị đuổi ra khỏi chùa (?)
Ông Phạm Bình Minh đến Mỹ: Nhiều tổ chức Hoa Kỳ
lên tiếng về nhân quyền
Mạch Sống, ngày 3 tháng 10, 2014
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền