Bài phát biểu
cảm động của “người tù thế kỷ” Huỳnh Văn Nén
Không chỉ cảm động, bài phát biểu cho thấy ông
Nén lớn hơn đám đã hại ông, cả tầm vóc lẫn lòng vị tha.
Một người tù oan về nhà phát biểu hay hơn tất cả diễn văn đại hội
toàn đảng xưa giờ gộp lại.
Lời phát biểu này đã thong dong đi vào lòng người hôm nay thì sẽ thong dong đi vào lịch sử mai sau…
Lời phát biểu này đã thong dong đi vào lòng người hôm nay thì sẽ thong dong đi vào lịch sử mai sau…
“Kính
thưa thầy Nguyễn Thận!
Kính
thưa các nhà báo!
Kính
thưa các cơ quan tố tụng tỉnh Bình Thuận!
Tôi
là Huỳnh Văn Nén, người mà được các cơ quan báo chí gọi là người tù thế kỷ, với
hai bản án oan cho tội giết người trong 2 vụ án. Tôi là người đã đi tù hơn 17
năm vì sự sai sót có chủ đích của những người làm việc trong cơ quan tố tụng.
Hơn
17 năm qua, gia đình tôi đã tan nát, các con tôi lớn lên mà không được cha dạy
dỗ, đến miếng ăn cũng không đủ no.
Hơn
17 năm sau tôi trở về, làng xóm thay đổi, chỉ có nhà tôi là xơ xác.
Hơn
17 năm tôi chịu bao cay đắng tủi cực trong tù.
Hơn
17 năm cha tôi không được một giấc ngủ tròn, mà đáng lẽ, tuổi của ông được an
nhàn bên con cháu thì ông phải ngược xuôi lo toan cho tôi.
17
năm khi tôi ở tù, mẹ tôi ra đi với nỗi lo đau đáu, đến trước khi nhắm mắt, bà
vẫn nói với cha tôi rằng, hãy lo cho tôi.
Có
ai trên đất nước ngày khổ như tôi không?
Chắc
không có và tôi cũng không muốn có. Bởi cay đắng đó, dù chỉ một ngày thì cũng
không ai muốn nếm trải.
Hôm
trước, đã có người hỏi tôi, khi ở tù, có bao giờ bác nghĩ bác sẽ chết không? Tôi
trả lời không, bởi tôi có niềm tin vào công lý, rằng ở đây người ta làm oan cho
tôi thì có chỗ khác minh oan cho tôi. Tôi kiên trì với điều đó và không nhận
một mức ân xá, hay đặc xá nào.
Tôi
bảo với lòng mình, nếu ông trời không thương, không cho mình nhìn thấy công lý,
ông trời bắt mình phải chết thì cũng là chết không nhận tội. Không thể nhận
tội.
Và
tôi đã chờ được đến ngày hôm nay rồi. Tôi được đình chỉ điều tra, tôi được trở
về với gia đình, với người thân, với cuộc sống đời thường. Được trở về, đối với
tôi đó là quý giá.
Tôi
tha thiết mong rằng, bằng những đòn roi tôi đã nhận, bằng những oan ức tôi đã
trải qua, bằng những tan nát khi gia đình tôi, vợ con tôi nếm trải, các điều
tra viên, các kiểm sát viên, các thẩm phán, khi đặt bút phán quyết một điều gì,
hãy cân nhắc thật kỹ, hãy suy nghĩ không chỉ bằng lý trí, mà còn bằng pháp lý
để không làm oan cho bất kể ai.
Bởi
dù oan ức một ngày, thì có thể tiêu tan cả đời.
Tôi
mong các cơ quan tố tụng, hãy nghĩ đến trường hợp oan sai của tôi, như là
oan sai đối với người thân của mình. Tôi mong, các ông bà, hãy đặt vào hoàn
cảnh của tôi, để đưa ra một bản án hợp để người chịu án tâm phục khẩu phục.
Qua
đây, tôi muốn gửi lời cảm ơn tất cả những người đã giải oan cho tôi, cảm ơn ba
tôi, cảm ơn thầy Thận.
Tôi
cảm ơn bà Lê Thị Nga, Đại biểu Quốc hội.
Tôi
cảm ơn các luật sư, các nhà báo đã đồng hành và tha thiết kêu oan cho tôi trong
nhiều năm qua”.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền