Nghe nói thằng Ủn bi bệnh gout mà nếu bệnh gout thì đâu
đên tithập tủ nhất sinh . Nkưng mà`lúc này Ủn có vẻ như liệt giường liệt chiếu rồi . Kim Ủ mà chét thi may
cho dân Bắc Hàn sẽ được vài bữa cơm no Vì họ phải ngồi vật ngồi vã mà khóc thương con Ủn
On Friday, September 26, 2014 11:14 PM, "But Xuan
Xin đừng phiên âm mà cứ gọi đúng là Kim Jong -Ủn.
BX
2014-09-26 19:20
GMT-07:00 Huyen Phan
Có thể Chủ Tịch Kim Chính Vân của Bắc Hàn đã bị
bệnh khá nặng
__._,_.___
HỒI
KÝ ĐÈN CÙ CỦA TRẦN ĐĨNH
MỘT RỪNG ĐẠI NGÀN NHỮNG TRANG HỒI KÝ HAY, RẤT ĐÁNG ĐỌC
HỒI KÝ THÉP ĐEN - ĐẶNG CHÍ BÌNH: TRỌN BỘ
Phần 1: Sách Để Đọc
Gồm 16 Chương
Thiên Hồi Ký Thép Đen của Đặng Chí Bình, do Trần Nam thực hiện.
Thép Đen - Thiên Hồi Ký của một điện viên, một trong những chiến sĩ của bóng
tối thuộc Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa hoạt động tại miền Bắc và đã sa vào tay giặc.
Thép Đen phơi bày tất cả những sự thật kinh khiếp vượt trí tưởng tượng của con
người tại một vùng đất mịt mù hắc ám của loài quỷ dữ mà người viết như đã đội
mồ sống dậy kể cho ta nghe những cơ cực lầm than của xã hội miền Bắc và cuộc
đời tù đày bi thảm của những chiến sĩ vô danh của chúng ta, những người đã âm
thầm chiến đấu và gục ngã vì lý tưởng Tự Do và Đại Nghĩa Dân Tộc...
Đặng Chí Bình sinh ngày 20 Dương Lịch tháng 2, năm 1933.
Tên thật là Châu, còn có tên là Lê Viết Hùng, gián điệp Việt Nam
Cộng Hòa. Bị bắt khi đột nhập miền Bắc, bị tra tấn và tù đày 20 năm. Tác giả
tập hồi ký Thép Đen đã được tái bản nhiều lần.
TÂM SỰ NGƯỜI VIẾT
Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ tới lại có một ngày ngồi viết câu chuyện của đời tôi. Từ bối cảnh của đất nước, do những xô đẩy của giòng đời, tôi đã nhận một nhiệm vụ nhỏ bé để xâm nhập vào đất địch, và tôi đã rơi vào tay kẻ thù. Như vậy, trước sau gì tôi cũng chỉ là một kẻ bất tài, thất bại, chẳng có gì đáng kể lại cho người khác. Hơn nữa, một số bạn bè thân quen còn ngăn cản tôi đừng viết.
Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ tới lại có một ngày ngồi viết câu chuyện của đời tôi. Từ bối cảnh của đất nước, do những xô đẩy của giòng đời, tôi đã nhận một nhiệm vụ nhỏ bé để xâm nhập vào đất địch, và tôi đã rơi vào tay kẻ thù. Như vậy, trước sau gì tôi cũng chỉ là một kẻ bất tài, thất bại, chẳng có gì đáng kể lại cho người khác. Hơn nữa, một số bạn bè thân quen còn ngăn cản tôi đừng viết.
“Anh hãy lo cho cuộc
đời của anh trước đã, đời anh đã khổ nhiều rồi. Vả lại, dù anh có cặm cụi viết
ra, tác phẩm của anh rồi cũng chung số phận như bao nhiêu tác phẩm khác, của
những người đã đi tù về viết lại. Người ta thờ ơ, không thèm đọc. Trên xứ
người, lớp trẻ còn phải lo học hành, lớp lớn phải vật lộn với cuộc sống hàng
ngày và lo cho tương lai, họ đâu còn quan tâm đến những chuyện đã qua của quê
hương dân tộc. Anh nên đi tìm một công việc làm nào đó, là thực tế nhất.”
Nhìn vào thực tế, rồi nghĩ lại hoàn cảnh tỵ nạn của mình, tôi
thừa nhận những lời khuyên của bạn bè là xác đáng, và tôi đã xông vào cuộc đời
mưu sinh. Nhưng rồi nhiều đêm nằm khắc khoải, tâm sự trĩu nặng, vơi đầy với bao
niềm quặn thắt vẫn thấp thỏm không yên về quê hương đất nước và đời sống, bao
nỗi giằng co vò xé, gậm nhấm cõi lòng. Những tiếng kẻng của nhà tù Cộng Sản, đi
theo gần hết cả cuộc đời, vẫn như ám ảnh, quấn chặt hồn tôi:
Thoảng nghe “phôn” réo bên tai,
Giật mình tưởng kẻng sớm mai nhà tù!
Hình ảnh những bộ xương vẫn còn di động trên chốn lao trường,
những nấm mồ hoang lạnh giữa rừng sâu; dư âm những tiếng thở dài lê thê xen lẫn
những tiếng rên xiết quằn quại trong đêm dài tăm tối… Và những cặp mắt khát khao
nhắn nhủ ngày tôi chia tay, vẫn lảng vảng vấn vít trong hồn; tất cả như đang
khẩn nài, gào thét, đòi hỏi tôi phải thực hiện “bản di chúc sống” của họ.
Tôi biết, dù mình sức hèn tài mọn, nhưng vẫn còn may mắn hơn
biết bao các bạn bất hạnh còn lại trong tù. Cho nên, tôi tự cảm thấy mình đang
khoác lấy một trách nhiệm, mang một bổn phận – nếu có thể được phép nói như vậy
– để vuốt mắt cho những người đang uất hận, ứa máu bầm gan trong gông cùm xiềng
xích của bè lũ cộng nô Hà Nội.
Tôi ước mong tập hồi ký nhỏ mọn này, sẽ là một ngọn nến nhỏ
trong trăm ngàn ngọn nến to lớn khác, được thắp lên trong mờ mịt u tối của chế
độ phi nhân Việt cộng. Nếu đốt được ngọn nến đó. Dù leo lét, tôi cũng cảm thấy vui
sướng đã thể hiện được phần nào trách nhiệm của mình đối với “bản di chúc sống”
kể trên.
Lời chót, tôi chỉ biết lần lượt tường thuật lại sự việc, như
tháo dần một cuộn chỉ ra từ đầu đến cuối. Và, vì vấn đề an ninh cùa năm, bẩy
người đặc biệt, nên tôi bắt buộc phải đổi tên và địa điểm sống ở trong nước cũng
như ở hải ngoại. Cũng từ ý thức tôn trọng sự thật, kính mong quý vị thông cảm
và tha thứ.
Đặng Chí Bình
Phần 2: Audio Youtube Gồm 12 Videos
Vùng tệp đính kèm
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền