Hân hạnh Fw ACE,
mời đọc và xin tiếp phổ biến. Phú Vân.
----- Forwarded Message -----
From: MINHHA PHAM <
To:
Sent: Wednesday, January 13, 2016 2:09 AM
Subject: Lật pháp xói mòn
From: MINHHA PHAM <
To:
Sent: Wednesday, January 13, 2016 2:09 AM
Subject: Lật pháp xói mòn
Mời đọc.
Minhhà
Luật pháp xói mòn
Chủ nhật vừa rồi (10 tháng 11/2016), có hàng ngàn người Hồng Kông
xuống đường, yêu cầu chính quyền đặc khu phải có một cuộc điều tra khẩn thiết
về việc một người bán sách bị mất tích.
Ông Lee Bo, 65 tuổi, là một trong 5
người của nhà xuất bản Causeway Bay Books đột nhiên mất tích một cách lạ lùng
từ tháng 10 vừa qua. Câu chuyện một công dân không có gì là nổi bật ấy, vắng
mặt trong đời sống hàng ngày, lại đang là đề tài cho nhiều vụ bình luận của báo
giới quốc tế, và cũng khiến cho mối quan hệ ngoại giao giữa Anh và Trung Quốc
bất ngờ trở nên trầm trọng.
Chỉ là một người bán sách thôi mà? Nhưng tại sao lại trở nên lớn
chuyện như vậy?
Theo lời tố cáo của các tổ chức nhân quyền tại Hồng Kông, thì
Causeway Bay Books đang trong chiến dịch ấn hành các loại sách mà Bắc Kinh có
vẻ không vui. Một trong những cuốn đó, nghe đồn đoán là nói về cuộc đời tình ái
của ông Tập Cận Bình. Ngoài ra, tiêu đề của nhiều cuốn sách khác là những bình
luận mang tính phản kháng, chỉ trích những vấn nạn của chính quyền Trung Quốc
hiện nay.
Việc tìm kiếm ông Lee Bo bất ngờ bùng lên, sau khi có một bức fax
từ đại lục chuyển về cho vợ con ông, nói rằng đừng tìm ông nữa, vì ông ta vẫn
ổn. Tuy nhiên, giới luật sư và tranh đấu nhân quyền ở Hồng Kông nói rằng họ tin
rằng Bắc Kinh đã bắt cóc ông Lee Bo và ép buộc ông phải viết lá thư đó.
Trong dòng người diễu hành qua trung tâm đặc khu Hồng Kông, người
ta nhìn thấy biểu ngữ “Nếu luật pháp không còn, Hồng Kông có còn là Hồng Kông
không?”. Rất nhiều người Hồng Kông nói rằng họ đã sống qua thời kỳ thượng tôn
pháp luật, sự kiện đầy tính trấn áp và côn đồ này khiến ai nấy đều cảm thấy
thương tổn và lo ngại cho tương lai Hồng Kông về sau, khi phải ngày càng gần
với Trung Quốc.
Đó chỉ là một câu chuyện thoáng qua trong đời sống. Có lẽ sẽ mau
quên trong tâm trí người Việt. Nhưng nếu để dừng lại, ngắm nghía câu chuyện đó
như bài học của đời, thì quả là bất ngờ khi chúng ta nhận ra rằng thượng tôn
pháp luật là lằn ranh cuối cùng, phân chia rõ đời sống văn minh và thế giới
khuôn phép giả tạo của kẻ cầm quyền giỏi mị dân.
Một công dân bình thường của Hồng Kông bị mất tích vô cớ, đủ gây
nên một sự phẫn nộ về xã hội bất an và nghi hoặc về tính liêm chính của chính
quyền. Mọi tầng lớp hành chính, xã hội, tự pháp… đều lên tiếng và đòi làm rõ.
Vậy ở Việt Nam, hàng trăm người chết lạ lùng trong các trại tạm giam, sau khi
qua một đêm, thậm chí vài giờ với các công an viên điều tra, sẽ nói lên điều
gì?
Theo VTV ngày 8 tháng 1/2016, dẫn lời ông Nguyễn Văn Bốn, Cục
trưởng Cục Bồi thường nhà nước (Bộ Tư pháp) cho biết, tiền dự chi bồi thường
oan sai trong năm 2015 đã vượt mức 100 tỷ đồng cho người bị hại, bất bất chấp
20 Bộ, ngành, 39 địa phương gửi báo cáo tổng kết 2015 hớn hở khẳng định rằng đã
không hề để xảy ra vụ oan sai nào.
Ấy vậy mà những vụ án oan khuất như Đỗ Đăng Dư, Nguyễn Văn
Chưởng, Hồ Duy Hải, Nguyễn Thanh Chấn, Huỳnh Văn Nén… vẫn bùng nổ, làm xáo động
nhân tâm từ Bắc chí Nam. So với Hồng Kông, người Việt đang mất tích vô cớ, tù
vô cớ, bị nhục hình vô cớ, và chết vô cớ trong tay từng chính quyền địa phương
– chỉ riêng trong năm 2015 đã có 11 người chết vô cớ trong trại tạm giam được
thông báo – sao mọi thứ cứ nhẹ nhàng như chuyện con bò được đưa vào lò sát sinh
cho tô phở sáng.
Michael Davis, chuyên gia về vấn đề Luật Hồng Kông và Đại lục tại
Đại Học Hồng Kông, nói với tờ Time rằng “pháp luật bị xói mòn, đó chính là điều
người dân lo lắng nhất”. Michael Davis nhắc lại cuộc biểu tình dài 79 ngày, năm
2014, mà mục đích lớn nhất – cũng như nhục nhã nhất – là người dân nhắc chính
quyền phải biết tuân thủ nơi pháp luật của mình bày ra, chứ không thể cai trị
ngẫu hứng như những tên cướp trên hoang đảo. “Nếu một chính quyền tự cho mình quyền thao túng xã hội, thì lúc
đó người dân trở thành luật pháp và tố cáo sự lạm dụng luật pháp”, Michael Davis nói.
Luật pháp xói mòn là như thế nào? Hãy nghe câu chuyện về bà
Nguyễn Thị Tâm (sinh năm 1960), bị đưa ra xử tại TAND Bù Đăng, Bình Phước, đã
quỳ xuống phiên tòa gào lên “Tôi bị oan, điều tra viên khi dựng hiện trường đã
chỉ thẳng súng vào đầu tôi nói, nếu không ký, tao bắn…”. Nhưng thật ra bà Tâm
không quỳ, bà bị điều tra viên Nguyễn Văn Huyên dùng gậy cao su đánh hơn 20 cái
đánh vào ống quyển, rồi bắt quỳ xuống và đánh vào đùi, chân và bả vai nên bà
không đứng lâu được nữa”. Bà Tâm bị cài đặt vào một vụ án là đánh người gây
thương tích, điều tra viên đánh và đưa bút bắt ký vào giấy mà bà không biết đó
là giấy tờ gì.
Đó có phải là luật pháp bị xói mòn không? Hay luật pháp trở
thành công cụ của bóng đêm, của những kẽ quay về nhà biết cười và đùa với vợ
con, nhưng quay ra thì nhe nanh múa vuốt với đồng bào mình?
Bà Tâm liều chết gào thét được giữa phiên tòa. Thật may mắn. Còn
những ai đã chết trước khi được may mắn ra vành móng ngựa, sẽ cất tiếng thét
của mình ở đâu? Những con người vô danh chịu nạn như bà Tâm, lại gợi nhớ chuyện
ông Y Két Bdap (trú buôn Kmar, Ea Bhốk). Năm 2014, người đàn ông dân tộc thiểu
số không rành tiếng Việt này, do bị nghi là ăn cắp bò bị công xã bắt đi, trói
treo lên và dùng gậy đánh đến chết.
Cho đến khi đi chôn, ông vẫn không được nói
trọn vẹn tiếng Kinh rằng “tôi không phải là kẻ cắp”. Gia đình ông Y Két Bdap
được Ủy ban xã đền mạng bằng 29 triệu đồng, chỉ bằng hơn phân nửa số tiền
thưởng (50 triệu) cho việc tìm ra kẻ bắn một người Trung Quốc tại Đà Nẳng (ngày
26/11/2015).
Viết bao nhiêu cho đủ, những chuyện đã được đưa lên báo, và những
chuyện mà người dân ngày ngày vẫn cầm những lá đơn, bạc phơ tóc, ngơ ngác chạy
khắp ngõ công đường lúc này? Viết bao nhiêu cho đủ để đo cho đủ vực sâu của
luật pháp bị xói mòn, mà chuyện xin lỗi, bồi thường… nhẹ nhàng như một chiếc
nắp vung đậy vào nỗi niềm con người, che khuất mọi thứ đang sôi sùng sục?
Joshua Wong, nhà tranh đấu trẻ của Hồng Kông, năm nay đã bước sang
tuổi 19, nói với Time rằng “Luật pháp không còn, Hồng Kông không còn là Hồng
Kông nữa”. Hãy thử cùng tôi thay đổi chút trật tự chữ nghĩa trong câu nói trên:
Hồng Kông đổi bằng Việt Nam. Bạn đã nhận ra điều gì chưa?
· 1,098 followers
LỜI
KHAI RÙNG RỢN CỦA MẸ CHÁU BÉ 11 TUỔI KHIẾN MỌI NGƯỜI LẠNH GÁY....
Những ai đã xem phiên xét xử sơ thẩm vụ án cháu bé 11 tuổi đòi
công lý cho Cha Mẹ chắc không thể quên hình ảnh chi tiết khi chủ tọa phiên tòa
hỏi Bị cáo Tâm (Mẹ cháu Hiếu) và, lúc đang hỏi, Bị cáo quỳ xuống đất, giơ hai
tay lên trời hét to:
"Tôi bị oan, điều tra viên khi dựng hiện trường đã chỉ
thẳng súng vào đầu tôi nói, nếu không ký, tao bắn...".
Cùng với lời khai "nỗi hết da gà" trên là hình ảnh
tiều tụy và đáng thương của người phụ nữ già không thể đứng vững do bị đánh đập
trong thời gian bị tạm giam. Cụ thể, tại phiên tòa cho thấy hồ sơ biên bản mà
Mẹ cháu Hiếu bị đánh được lãnh đạo trại giam cùng phạm nhân lập, ký nhưng đã
"biến mất" trong quá trình điều tra lại. Về việc này, có hai phạm
nhân cùng phòng giam làm chứng ký vào biên bản (Lời tố cáo của Mẹ cháu Hiếu).
Tuy nhiên, khi tôi cùng các LS đồng nghiệp đề nghị triệu tập
những người này tham gia phiên tòa nhưng HĐXX lại không chấp nhận.
Có thể khẳng định, vụ án này có nhiều tình tiết mập mờ và khuất
tất. Khi tham gia phiên xét xử sơ thẩm, chúng tôi nghĩ rằng với những lập luận
đưa ra, tòa án sẽ tuyên một bản án công minh nhưng tôi đã nhầm.
Do đó, phiên tòa cấp phúc thẩm tới đây (8 giờ sáng ngày
13/01/2016), chúng tôi quyết định sẽ công bố những thông tin bí mật và bóc tách
toàn bộ bản chất sự thật của vụ án, với chút niềm tin hy vọng nhỏ nhoi Cha Mẹ
cháu Hiếu sẽ trở về với đứa con thơ dại của mình.
|
|||||||
|
|
|
|
|
|
||
Nơi lưu trữ và cập nhật các bài viết, hình ảnh từ Tuấn Khanh (ns)
|
|||||||
Preview by Yahoo
|
|||||||
|
|||||||
__._,_.___
Posted
by: Phu Van <nguyenvan20
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền