Những phụ nữ mong con, chờ
chồng
Cát Linh, phóng viên RFA
2017-03-07
2017-03-07
- In
trang này
- Chia sẻ
- Ý kiến của Bạn
- Email
Đinh Nhật Uy (bên
trái) chụp cùng mẹ, bà Nguyễn Thị Kim Liên trong ngày xử phúc thẩm Đinh Nguyên
Kha, 16.8.2013.
Courtesy photo of VRNs
Những phụ nữ mong
con, chờ chồng
00:00/00:00
Ngày 8 tháng 3 năm nay, bên cạnh việc tôn vinh những người phụ nữ Việt
Nam thành công trong xã hội, xin dành thời gian nhắc đến những người vợ, người
mẹ đang có chồng hoặc con là tù nhân lương tâm bị chịu án tù. Họ mong đợi gì
trong ngày hôm nay?
Trong thời hiện đại
Trong lịch sử nghìn năm văn hiến của Việt Nam, mặc cho một thời
gian dài chế độ phong kiến trọng nam khinh nữ đè nặng lên cuộc sống của người phụ
nữ, họ vẫn luôn được nhắc đến với những đức tính kiên cường, bất khuất, son sắt
thuỷ chung.
Rồi qua bao năm tháng, cứ tưởng đâu hình ảnh người vợ, người mẹ tảo
tần một nắng hai sương, chẳng quản đêm ngày làm “cái cò lặn lội bờ sông, gánh
gạo đưa chồng tiếng khóc nỉ non”, hay nàng Tô Thị phải hoá đá chờ chồng chỉ gắn
liền với điển tích hay thân phận của người phụ nữ dưới chế độ xã hội phong kiến
cũ. Ngày nay, hình ảnh ấy vẫn còn đâu đó trong xã hội hiện đại này.
Bốn năm mấy nay kể từ ngày Đinh Nguyên Kha con trai tôi bị bắt,
cuộc sống của tôi chỉ gói gọn trong mảnh vườn, tự chăm lo buôn bán nông sản để
nuôi con tôi.
- Bà Nguyễn Thị Kim Liên
- Bà Nguyễn Thị Kim Liên
Họ là những người vợ, người mẹ như bao người phụ nữ khác. Thế
nhưng, có khác chăng, họ là vợ, là mẹ của những người tù nhân lương tâm bị bắt giữ
vì lên tiếng cho nhân quyền dân chủ.
Đó là bà Nguyễn Thị Kim Liên, mẹ của tù nhân lương tâm Đinh Nguyên
Kha, người đang chịu bản án 4 năm tù giam.
“Bốn năm mấy nay kể từ ngày Đinh Nguyên Kha con trai tôi bị bắt, cuộc
sống của tôi chỉ gói gọn trong mảnh vườn, tự chăm lo buôn bán nông sản để nuôi
con tôi. Nhờ có bà con ủng hộ tôi cũng có đủ kinh phí trang trải đi thăm tù
nó.”
Đó là Linh Châu, vợ của Nguyễn Văn Oai, cũng là mẹ của một đứa
trẻ sắp chào đời. Từ ngày mặc áo cô dâu
đến nay được một năm, cũng có nghĩa chỉ mới một lần cô được đón nhận niềm vui
trong ngày mà cả thế giới giành cho người phụ nữ. Linh Châu kể lại kỷ niệm ấy
trong nụ cười hạnh phúc.
“Tôi nhớ là ngày mùng 8/3, chồng tôi dậy sớm, đi chợ và tự nấu ăn
và nói những lời tốt đẹp với tôi, cũng như với mẹ anh.”
Ngày 8 tháng 3 năm nay, cô một mình với đứa con trong bụng, không biết
ngày nào gặp lại chồng mình. Từ ngày Nguyễn Văn Oai bị bắt, một mình cô quán
xuyến việc trong việc ngoài. Sức khoẻ của người phụ nữ đang mang thai đã đôi
lần làm cho cô không đứng vững.
“Trước khi ảnh bị bắt, mọi chuyện trong gia đình ảnh lo hết. Bây giờ
ảnh đi rồi thì cuộc sống cũng khó khăn. Thứ nhất là có mẹ già. Thứ hai nữa tôi
cũng đang mang bầu hơn 2 tháng rồi. Tôi cũng ốm lên ốm xuống. Tính đến khi ảnh
bị bắt thì tôi nhập viện cũng ba đến bốn lần rồi.”
Chị Linh Châu và
anh Nguyễn Văn Oai trong ngày cưới. Photo: facebook
Thực tế cho thấy, trong xã hội Việt Nam hiện nay, không phải bất
kỳ người phụ nữ nào cũng được biết đến ngày 8 tháng 3. Đời sống mưu sinh với
những khó khăn vất vả trong cuộc sống làm cho ngày 8 tháng 3 đối với họ như
“một món hàng đắt giá, xa xỉ”. Bà Nguyễn Thị Kim Liên, mẹ của tù nhân lương tâm
Đinh Nguyên Kha ngập ngừng cho biết:
“Nói thiệt là từ ngày thằng Kha nó bị bắt trở về trước, tôi không biết
ngày 8 tháng 3, ngày phụ nữ là ngày gì hết, chỉ lo đi làm, mần ăn sinh sống.
Nhưng từ ngày thằng Kha, thằng Uy bị bắt, ngày 8 tháng 3 các anh em trên Sài
Gòn về thăm tôi, tặng hoa, tặng quà tôi mới biết.”
Con đường đi đòi công lý cho chồng, cho con của những người phụ nữ
này chưa bao giờ dễ dàng. Hình ảnh của bà Kim Liên, một bà mẹ từng vượt ngàn
dặm đến tận trời Tây để kêu oan cho con trai mình. Câu nói “thân gái dặm
trường” của người xưa bao giờ đúng hơn khi đặt lên hình ảnh của vợ luật sư
Nguyễn Văn Đài, cô Vũ Minh Khánh đi gõ cửa nhiều nơi trên thế giới để vận động
trả tự cho chồng mình.
Không chùn bước
Nhưng chính con đường xa vạn dặm ấy đã chứng minh những khó khăn
vất vả, những bất công của nền pháp trị không thể quật ngã những người phụ nữ
nhỏ bé ấy. Từ ngày Đinh Nguyên Kha chịu án, bà mẹ quê của anh là người lên
tiếng mạnh mẽ chống đối những bản án oan sai, mong đòi lại công bằng cho con
mình và những người yêu nước khác.
“Bốn năm mấy năm mấy nay, chưa bao giờ tôi nghĩ đến việc khuất phục.
Chưa bao giờ! Chừng nào có độc lập tự do trong nước Việt Nam này tôi mới ngừng
bước chân đi tìm công bằng công lý cho con tôi nói và cho người Việt Nam nói
chung.”
Nói về chữ nản lòng thì tôi chưa bao giờ nản lòng, nhưng có đôi
lúc vào thăm nuôi chồng...chính quyền không cho gặp anh, nên đôi lúc tôi cảm
thấy buồn.
- Vợ của Nguyễn Văn Oai
- Vợ của Nguyễn Văn Oai
Vợ của Nguyễn Văn Oai cũng chưa bao giờ nhục chí:
“Nói về chữ nản lòng thì tôi chưa bao giờ nản lòng, nhưng có đôi lúc
vào thăm nuôi chồng, đường xá xa xôi mà tôi thì đang mang bầu, người mệt, đi
vào chính quyền không cho gặp anh, nên đôi lúc tôi cảm thấy buồn. Nhưng được
mọi người xung quanh yêu thương, giúp đỡ và tin tưởng chồng tôi làm việc tốt,
đã động viên tôi rất nhiều nên tôi có thêm ý chí để mà động viên anh, ủng hộ
anh trong công việc đi đòi tự do công lý cho đất nước của mình.”
Còn rất nhiều những người vợ, người mẹ khác, mà lẽ ra, họ phải
được đón nhận những đoá hoa tươi thắm, những cái ôm xiết chặt để bày tỏ lòng thương
yêu từ người chồng của mình, từ những cậu con trai của mình trong ngày 8 tháng
3. Thế nhưng, với xã hội hiện tại, họ phải chấp nhận quay trở lại với “thân cò
lặn lội” hoặc phải làm "nàng Tô Thị chờ chồng", không biết ngày nào
được gặp lại.
Người chúng tôi nói đến là chị Kim Thoa, vợ của tù nhân lương tâm Trần
Huỳnh Duy Thức. Tuy không góp mặt được trong bài phóng sự này, nhưng chị đã
chia sẻ với chúng tôi, chị biết thời gian chồng mình phải chịu án còn rất dài.
Và ai trong hoàn cảnh này cũng đều phải cố gắng, cố gắng thật nhiều. Nói
về những người phụ nữ đồng cảnh ngộ khác, chị cho biết hoàn cảnh của ba mẹ con
chị còn may mắn hơn nhiều gia đình có người thân bị giam cầm.
Mơ ước
Tuy không biết đến bao giờ có ngay đoàn viên, nhưng như bao cô gái
trẻ khác, Linh Châu cũng mơ ước những ước mơ rất đỗi đời thường trong ngày 8
tháng 3:
“Tôi cũng như bao người phụ nữ khác trên thế giới này, tôi cũng ước
rằng được đón một ngày 8 tháng 3 bên cạnh chồng, được chồng nói những lời chúc
tốt đẹp, được chồng chăm sóc, lo lắng trong ngày này….”
Mẹ của Đinh Nguyên Kha không mong gì hơn được nhìn thấy con mình
và những tù nhân lương tâm khác được tự do. Cũng có cùng chia sẻ như vợ của ông
Trần Huỳnh Duy Thức, bà Kim Liên tự nhủ còn rất nhiều những người vợ, người mẹ
khác đang chịu vất vả, khó khăn hơn bà nghìn lần trong xã hội hiện nay.
Xin được tri ân những người vợ, người mẹ ấy, họ là người đã và
đang nối tiếp lịch sử kiên cường bất khuất của những nữ anh hùng đất Việt.
Tin, bài liên quan
- Phụ nữ đấu tranh cho nhân quyền
bị đối xử bất công
- Quốc tế kêu gọi Việt Nam trả tự
do cho các phụ nữ hoạt động nhân quyền
- Áp lực “Nhân quyền” không còn
tác dụng?
- Dân biểu Mỹ thúc đẩy nhân quyền
Việt Nam
- Phái đoàn Châu Âu gặp gỡ các
nhóm Xã hội Dân sự Việt Nam
- Đấu tranh và tù tội!
- Freedom House: Việt Nam vẫn
chưa có tự do
- Phong trào dân chủ bị đe dọa
- Luật Magnitsky của Mỹ ảnh hưởng
tới Việt Nam như thế nào?
- Chúng ta cần sự thay đổi
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền