SAO CHẲNG BIỂU-THỊ HÙNG
?
Lẽ ra nợ máu tháng 4
đen,
Việt-Cộng lãnh gông phải
đợi đền.
Ngược lại, chúng ta bên
thất thế,
Mà gồng mà gánh nhục
triền-miên.
Hỡi chiến-sĩ Quân-Lực
Cộng-Hòa.
Bốn mươi năm chẳn đã
trôi qua.
Tinh-thần đoàn-kết lười
tay nắm,
Thét gọi rửa thù biếng
thiết-tha.
Nay hối-hận thì đã muộn
màng.
Tập đoàn Cộng-sản bán
giang-san,
Chỉ 5 năm nữa, 5 năm
chẳn,
Vong quốc, vong nòi
hậu-duệ mang.
Còn thở còn hơi hy-vọng
còn,
Đâu hèn đến độ trói tay
chơn,
Chờ Tàu xỏ mũi làm
nô-lệ,
Chuộng sống tôi đòi chết
chửa chôn.
Tại sao toàn quốc chẳng
cùng chung,
Hiệp lực chen vai biểu
thị hùng,
Diệt Cộng-sản nhà ! Đuổi
Hán-cộng !
Tái xây Dân-Chủ nước
trung hưng ?
TDT, APR-27-15
Ngô-Phủ
Ước chi :
Nhất trí toàn dân trừ Việt-cộng,
Đồng tâm cả nước đập
Tàu-phù.
Ngô-Phủ
__._,_.___
THĂM NUÔI
Thời-gian sống trong môi-trường “cải-tạo”
Có gì vui bằng lúc được thăm nuôi?
Lòng nhớ+lo canh-cánh
mãi nung sôi,
Gặp mặt được mới thoả tình mong ngóng.
Các bạn hỡi! Hôm
nay ngày “giải-phóng”
Khỏi đoạ-đày, hành-hạ –
kiếp lao-sai!
Cởi bộ áo-quần rách-nát,
dơ, khai,
Mặc bộ khác để dành từ
đáy xách;
Mượn gương lược chải
đường ngôi thẳng vách;
Nhoẻn môi cười xem thử
có còn... tươi?
Cả tâm-hồn đều tháo mở,
buông lơi...
Và bè-bạn chúc mừng, thăm hỏi chuyện...
Người thăm nuôi, đủ thành-phần hiện-diện:
Những mẹ già, vợ dại, với con thơ;
Những anh trông, chị nhớ, với em chờ;
Những nghĩa trọng, tình thâm, duyên nợ
nặng;
Những bức-xúc không làm sao nén đặng:
Khóc hay cười, nước mắt cũng trào tuôn...
Người nói thao-thao như
sóng bể, mưa nguồn;
Kẻ lẳng-lặng nhìn nhau
quên hết ý...
Thất-thểu những lão-bà
thương
bạn già lẻ-loi trong lao-lý;
Bơ-vơ những thiếu-phụ
thiếu
đàn-ông trụ cột của gia-đình;
Những vị-hôn-thê bé-bỏng
xinh-xinh:
Vắng bóng “trẫm”,
“ái-khanh” buồn biết mấy!
Những đứa con mới lần
đầu trông thấy
(Khi sinh ra, cha nó đã
vô tù!);
Những đứa con như gió
thổi, lớn nhanh vù:
Lâu, gặp lại, tưởng con
người kế-cận!
Những đứa con đã
thành-thân, thành-phận,
Đưa vợ hay chồng đến ra
mắt ông gia;
Những đứa con đã làm mẹ,
làm cha,
Ẵm
cháu nhỏ đến diện-trình ông nội/ngoại;
Và những đứa con đợi
hoài không thấy lại,
(Ngỡ ốm đau, bận việc,
hoặc đi xa)
Nay tình-cờ hàng-xóm hé
môi ra:
Cũng “học-tập”, hoặc
là... đã chết!
Những đứa con vợ sinh
chồng chẳng biết,
(Chín tháng, mười ngày,
đâu có bao lâu!)
Nay vô-tình tin-tức tới
tai nhau:
Giọt máu ấy của người
nào khác giống!
Có một nữ du-kích
mặc
áo-quần “quân giải-phóng”
Đội mũ tai-bèo, mang
súng ngắn bên hông,
Tới trại giam xin
đồng-chí cho thăm chồng!
Có một nữ phú-gia lái
xe-hơi lộng-lẫy,
Áo dài hoa thướt-tha bên
ruộng rẫy,
Tới trại giam xin
“cách-mạng” cho thăm chồng!
Có một nàng, con cán-bộ
kiên-trung,
Giai-đoạn trước yêu nhằm
người phía địch,
(Chính-trị thì
tương-xung,
mà
ái-tình thì không đối-nghịch)
Đến thăm chàng: “em
vẫn... đợi-chờ anh!”
Có một ông, sao khéo
giấu xung quanh,
(Từ lâu nay ai cũng
tưởng “hiền-lành”,
Nay mới lộ:) hai bà...
cùng xuất-hiện!
Ngày thăm nuôi trở thành
ngày lớn chuyện!
Ở tù càng lâu, càng nhớ
người thương;
Bụng càng đói rạc, xác
càng giơ xương;
Trái tim nín được, mà
dạ-dày ngỗ-ngược:
Chất béo, chất đường...
ước gì có được!
Mong ngóng quà hơn cả
ngóng thân-nhân!
Có dăm người “học-tập”
thật-sự bình chân,
Không bởi chính-sách mà
do gia-đình mới phất.
Trái lại, nhiều người vợ+con
lây-lất,
Đành âm-thầm cam
thân-phận “mồ-côi”!
Có kẻ quá thèm, đành mặt
lấm, danh hôi:
Đã trộm ngoài đồng, mà
về phòng cũng trộm!
Có một anh cần-cù –
tre chau, gỗ chạm,
Suốt tháng trời ráp được
cái lồng chim;
Bụi cỏ, lùm cây, lùng
sục kiếm tìm,
Bắt châu-chấu về nuôi
con chít-chít.
Khi nó lớn, biết hót,
kêu... ríu rít,
Nhắn vợ nhà đưa đám nhỏ
lên theo,
Hy-vọng có quà của bố
biếu con yêu;
Nhưng lúc được kêu tên
ra cổng trại,
Bị cán-bộ... kiểm-tra
ngăn chận lại,
Ngắm lồng chim, tuyên-bố
cấm... và thâu!
Ngày thăm nuôi: buồn
biết đổ đi đâu!
Có một chị, từ miền
xa... lặn-lội
Suốt mấy ngày đêm, sương
dầm, gió gội,
Tới thăm chồng... thì
chồng đã... ra ma!
Ngày thăm nuôi: ngày
uất-hận bao-la!
Ôi, những giọt lệ! Những
dòng nước mắt!
Chỉ có các ngươi là
thành-thật nhất,
Còn, ngoài ra, tất cả
phải tô son:
Trong không muốn làm
buồn vợ, phiền con;
Ngoài chẳng muốn làm đau
chồng, khổ bố;
Và, trước mắt thì
nội-quy cáo tố;
Và, bên tai thì cán-bộ
rình nghe;
Nên miệng nói yên mà dạ
vẫn e:
Môi nở nụ cười mà lòng
đau nhói,
Không nói được những gì
mong được nói!
Để khỏi vô cùm... và bị
cấm thăm nuôi!
Có một người hí-hửng mãi
không thôi,
Khoe vợ đảm, con ngoan,
làm ăn phát-đạt,
Tối, họp Đội, xung-phong
ra múa hát
Và góp vui bằng những
chuyện... tiếu-lâm...
Nhưng, đêm nằm, nước mắt
chảy âm-thầm,
Bị... phát-hiện, đành
phơi bày tim óc:
“Con tôi chết mà tôi
không dám khóc
“Vì sợ bị phê-bình là...
thiếu an-tâm;
“Nhưng, tự đáy lòng, máu
mủ tình thâm...
“Xin nhận khuyết-điểm,
lần sau khắc-phục!”
Ôi, thăm nuôi: thiên-đường
trong địa-ngục;
Lòng rộn-ràng, náo-nức
như... đi thi.
Chưa ra bài, biết có
bảng vàng ghi?
Xong: đậu? hỏng? –
tự tuỳ mình chấm lấy!
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền