Chống cưỡng chế đền bù bất công, dân bị đánh đổ máu
6.04.2015, HÀ TĨNH 6-4 (NV) .- Chống cưỡng chế đất và bồi thường không thỏa đáng, một số cư dân thuộc huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh, đã bị lực lượng đàn áp của nhà cầm quyền địa phương đánh đổ máu.
|
Hai
trong số các nạn nhân bị CSCĐ đánh đổ máu, bất tỉnh.(Hình: Thanh Niên Công
Giáo)
|
Theo một số báo ở trong
nước và nguồn tin của báo mạng Thanh Niên Công Giáo, chuyện xảy ra ở giáo xứ Dũ
Lộc thuộc thôn Hòa Lộc, xã Kỳ Trinh huyện Kỳ Anh tỉnh Hà Tĩnh buổi sáng hôm Thứ
Hai 6/4/2015. Người dân địa phương đã lấy đá chặn đường, không cho những chiếc
xe của công ty thi công đường dây diện 500 KV đi qua xã nói trên.
Hai lý do chính dẫn tới
sự cản trở là người dân bị ảnh hưởng đã không được đền bù thỏa đáng. Đồng thời,
đường dây điện cao thế đi qua rất gần khu dân cư gây nguy hiểm sức khỏe và tính
mạng người dân. Thêm nữa, việc thi công vào lúc lúa của nông dân địa phương
đang trong thời kỳ làm đòng. Nông dân sống nhờ lúa mà chúng bị dày xéo, phá hại
thì đời sống của họ bị ảnh hưởng.
Theo người dân địa
phương được thuật lại trên trang mạng Thanh Niên Công Giáo, “Từ lâu, người dân
Thôn Hòa Lộc đã quen với cuộc sống thanh bình. Thế nhưng từ ngày có khu công
nghiệp Vũng Áng đã làm cho cuộc sống của người dân ở đây bị đảo lộn, nào là Dự
án bãi chứa xỉ than, kênh thoát lũ, đắp sông ngăn mặn..vv.cũng vì thi công
không an toàn nên bốn em học sinh bị chết đuối do đường ống nước sạch ...”
Trước phản ứng của người
dân, nhà cầm quyền địa phương đã huy động một lực lượng lớn hàng trăm người gồm
cả Cảnh Sát Cơ Động, Công an sắc phục và thường phục, chó nghiệp vụ, đến đối
phó và đàn áp.
|
Một
số trong lực lượng Cảnh Sát Cơ Động được sử dụng đàn áp dân thôn Hòa Lộc.
(Hình: TNCG)
|
“Họ đã đánh đập dã man
bà con rất nặng trong đó có 2 người bị thương chảy máu ở đầu phải cấp cứu tại
bệnh viện tỉnh Hà Tĩnh. Theo một số người dân cho biết, cũng có một số công an
bị thương nhẹ trong lúc xô xát.” Bản tin trên TNCG viết.
Theo tờ Thanh Niên được
tóm lược lại trên Dân làm báo thì “Sáng ngày 6/4/2015, một cuộc xung đột lớn
giữa người dân và giới chức địa phương tại Hà Tĩnh đã bùng phát khiến 10 cán bộ
CA bị đánh phải nhập viện cấp cứu.”
Tờ Dân Việt loan tin
trên không đả động gì tới số thường dân bị lực lượng đàn áp của nhà cầm quyền
đánh đổ máu mà chỉ nói “ hơn 10 công an bị thương” vì “hàng trăm người dân đã
dùng gậy, gạch đá, xà beng ném và tấn công”.
Nhìn tấm hình mấy ông
Công an ngồi trong bệnh viện đa khoa tỉnh chờ khám thương tích thì thấy chẳng
có dấu hiệu gì là “trọng thương” như lời ông Trương Công Bình, chủ tịch xã Kỳ
Trinh nói trên tờ Thanh Niên.
|
Mấy
ông Công an "nhập viện" vì bị dân "hành hung" trông không
có dấu hiệu gì là "trọng thương".(Hình: TNCG đăng lại báo nhà nước)
|
Người dân Hà Tĩnh đã
nhiều lần chống các vụ cưỡng chế mà nhà cầm quyền tỉnh thi hành trái ý nguyện
người dân. Cuối năm 2013, 15 người dân ở xã Xuân Thành huyện Nghi Xuân đã bị
bắt giữ vì chống cưỡng chế đất, đền bù bất công, dùng xây dựng sân golf phục vụ
vui chơi cho tư bản đỏ.
Đầu năm 2013, ít nhất 29
hộ gia đình đã bị ép buộc phải tháo dỡ nhà. Giữa tháng Ba 2015 vừa qua, nhà cầm
quyền tỉnh Hà Tĩnh đã huy động một lực lượng lớn Công an, CSCĐ đến phá nhà thờ
thuộc giáo xứ Đông Yên, huyện Kỳ Anh, Hà Tĩnh. Lý do người dân chống cưỡng chế
là tiền đền bù không thỏa đáng.
Hồi giữa Tháng 5-2014,
gần 100 người đã bị bắt giữ sau cuộc biểu tình bạo động tại khu kỹ nghệ Vũng
Áng đang do công ty Formosa của Đài Loan đầu tư xây dựng. Ít nhất hai người
Trung quốc thiệt mạng trong vụ bạo động này. Dân địa phương biểu tình bạo
động nhắm vào công ty của người Trung Quốc do hệ quả từ việc Trung Quốc ngang
nhiên đưa giàn khoan HD981 đến khoan tìm dầu khí ở phía nam quần đảo Hoàng Sa
mà Việt Nam vẫn tuyên bố chủ quyền.(TN)
Vì một Hà Nội xanh
Cây Xanh đối diện Bạo Quyền
THẤY GÌ QUA SỰ VIỆC SÁNG NAY?
THẤY GÌ QUA SỰ VIỆC SÁNG NAY?
Qua sự việc các bạn đạp xe vì cây xanh HN sáng nay, thấy một số điều:
1. Sự HÈN KÉM của chính quyền tp HN: Việc ngăn chặn các bạn đạp xe đã thể hiện chính quyền quá KÉM và HÈN, đồng thời PHẠM PHÁP. Nếu không có lý do gì LO SỢ thì tại sao họ lại phải cử nhiều lực lượng an ninh ra các tuyến phố để làm trò ngăn cản những người đạp xe yêu cây không hề vi phạm pháp luật gì? Trong khi đó họ vi phạm điều 25 Hiến Pháp VN: “Công dân
có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tinh. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định”.
2. Dù sao thì họ cũng chỉ ngăn chặn dậm doạ để “thử” tinh thần của chúng ta thôi chứ đã không thể có căn cứ gì để bắt giữ vô tội được, họ cũng biết dân thừa hiểu điều đó, nhất là thời đại internet dân ko còn bị chế độ Ngu Dân đe doạ như trước đây. Qua đó cho thấy, khi người dân nắm được luật pháp và Quyền Công Dân thì cứ hành động theo pháp luật và đem luật ra mà chấp lý với họ khi bị căn cản bất cứ điều gì, không vi phạm pháp luật thì không có gì điều gì phải lo sợ.
3. Tuy nhiên, điều sáng nay càng làm cho chính quyền HN MẤT MÁT nhiều hơn, khi người dân vốn đã quá bức xúc với việc làm sai trái của chính quyền HN trong vụ thảm sát cây phạm pháp và tàn ác (chưa kể các vụ việc sai trái khác), khi họ đứng lên bảo vệ lá phổi xanh cho cả những người ra lệnh chặt cây thì lại bị ngăn cản và chụp mũ “thế lực” này nọ...thì giờ đây niềm tin của dân đối với chính quyền càng bị XÓI MÒN hơn lúc nào hết, như vậy là một MẤT MÁT vô cùng to lớn của chính quyền HN, khi họ ĐÁNH MẤT NIỀM TIN của dân là mất GỐC- sẽ mất đi tất cả.
4. Chưa kể, dân VN vốn có truyền thống yêu hoà bình, họ chỉ đứng lên khi bị áp bức và có những bức xúc tột cùng như hiện nay, khi vụ thảm sát cây của chính quyền HN đã nhẫn tâm làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới môi trường và sức khoẻ người dân, mà còn sai phạm đủ các luật, dối trá vòng vo, coi thường dân và khoa học, đến giờ họ vẫn trơ tráo ngoan cố cho rằng việc chặt cây là “đúng chủ trương”. Lẽ ra khi gặp phản ứng của dân thì họ phải nhìn ra cái sai mà tự sửa, dân đã dung thứ để cho họ có đường sửa sai, đằng này họ lại còn làm trò ngăn cản!. NHƯNG, người ta nói “TỨC NƯỚC VỠ BỜ”, “tham thì thâm”, quá tham mà ko biết cách dừng, để cho toàn dân phải sôi tiết mà đứng lên thì họ sẽ biết thế nào là hậu quả.
5. Sự việc sáng nay cũng cho thấy khâu tổ chức Event của nhóm chưa có kinh nghiệm vì là lần đầu. Đã có những ý kiến trước đây rằng việc đạp xe khó có thể mạnh được vì rất ít người có xe đạp, lực lượng tham gia yếu, lại cả vấn đề giao thông nên dễ bị chia tách... Dù đạp xe là việc rất ý nghĩa và được khuyến khích nên làm nếu có thể, tuy nhiên không thể nào hiệu quả bằng việc Đi Bộ tuần hành ôn hoà sẽ có nhiều người tham gia và có thể thành công như CN tuần trước. Nhóm cũng “rút kinh nghiệm” ( “rút” thật chứ ko phải “rút” giả như chính quyền HN đâu wink emoticon ) và mọi thành viên cần tích cực ủng hộ cho các Event sau thành công hơn để chung sức bảo vệ cây xanh.
6. Xem bài vừa đăng lúc nãy của Luật Sư Jonathan Thanh Pham cho thấy chính quyền HN đã lại càng phạm luật khi vi phạm Điều 28 Hiến Pháp của VN:
“1. Công dân có quyền tham gia quản lý nhà nước và xã hội, tham gia thảo luận và kiến nghị với cơ quan nhà nước về các vấn đề của cơ sở, địa phương và cả nước.
2. Nhà nước tạo điều kiện để công dân tham gia quản lý nhà nước và xã hội; công khai, minh bạch trong việc tiếp nhận, phản hồi ý kiến, kiến nghị của công dân”
Tất cả 2 mục này họ đều chưa để cho dân có quyền tham gia mà ngược lại còn ngăn cản doạ dẫm khi dân cố gắng thực hiện những điều này!
Chúng ta cần HÀNH ĐỘNG theo PHÁP LUẬT, sử dụng cái QUYỀN CÔNG DÂN như đã được hiến pháp và pháp luật qui định thì mới có được DÂN CHỦ như vẫn được nghe tuyên giáo. Phải bỏ ngay đi nỗi Sợ không đáng có mà lên tiếng cho cây xanh và cho 1 tương lai XH Văn Minh Dân Chủ hơn cho chính mình.
7. Rất nhất trí với câu nói của Luật Sư : “việc đòi hỏi UBND và lãnh đạo của thành phố Hà Nội phải công khai minh bạch toàn bộ quá trình Lập và phê duyệt đề án cải tạo 6700 cây xanh trên đường phố Hà Nội là hoàn toàn chính đáng và đúng pháp luật...
Đòi hỏi trên phải được đáp ứng và chỉ khi được đáp ứng chúng ta mới ngừng tuần hành thể hiện ý nguyện và tư tưởng của mình … Mọi hành vi ngăn cản đe dọa đều là những hành vi vi phạm pháp luật”
Bây giờ HN còn được lệnh “Tự Thanh Tra HN” thì kết luận ra sao chúng ta cũng biết rồi, có thể TIN và CHẤP NHẬN được cái trò cũ rích ấy lần nữa ko? Sai phạm đầy rẫy, dân bức bối, Cây Xanh của chúng ta vẫn đang bị đe doạ...
Vậy chúng ta còn chờ gì nữa mà không HÀNH ĐỘNG QUYẾT LIỆT để bảo vệ Cây Xanh và Môi Trường đang bị huỷ hoại và đưa cái gian ác ra trước pháp luật? Nếu để lâu thì sự việc sẽ chìm xuồng, sai phạm tiếp tục tái diễn. Chúng ta hãy tổ chức XUỐNG ĐƯỜNG (Diễu Hành ôn hoà) vào các Chủ Nhật tới, kêu gọi nhiều người tham gia như CN trước (điều hợp pháp), đó là cách hữu hiệu thể hiện tiếng nói Dân Chủ lên án Sai Trái của Chính quyền và bảo vệ Sự Thật!!!
HÃY HÀNH ĐỘNG BẢO VỆ CÂY XANH VÀ MÔI TRƯỜNG CỦA CHÚNG TA TRƯỚC KHI QUÁ MUỘN!!!
Lại trò tịch thu hộ chiếu bất hợp pháp
Lê Thu Hà
FB
Lê Thu Hà vừa bị CA sân bay Nội Bài
tịch thu hộ chiếu một cách bất hợp pháp |
Lần thứ hai lỗi hẹn với Thụy Điển
Tối nay, khi làm thủ tục đáp chuyến bay vào Sài Gòn để đi
Stockholm tham dự hội nghị "Defenders' day" theo lời mời của Civil
Rights Defenders, tôi đã bị an ninh sân bay Nội Bài giữ lại, họ tùy tiện kiểm
soát hành lý của tôi và viện cớ kiểm tra ngẫu nhiên do cần bảo đảm an ninh
trong quá trình IPU diễn ra. Kết quả của việc kiểm tra bất hợp pháp này là hộ
chiếu của tôi đã bị tịch thu với lý do: có hoạt động xâm phạm đến an ninh quốc
gia grin emoticon.
Bình thản tỏ thái độ bất hợp tác khi được yêu cầu ký tên vào
"Biên bản thu hồi hộ chiếu", tôi yêu cầu họ giải trình xem hành vi,
hoạt động xâm phạm an ninh quốc gia của tôi cụ thể là như thế nào, nhưng họ
lúng túng không trả lời. Lật từng trang hộ chiếu chỉ vào những con dấu quốc gia
mà tôi đã đi qua, tôi hỏi họ: không lẽ việc tịch thu hộ chiếu của tôi là vì có
liên quan đến những quốc gia này? Vậy, những nước này có ảnh hưởng đến an ninh
quốc gia Việt Nam ư? Rêu rao Mỹ là thế lực thù địch, thế còn những nước này
cũng thù địch với các anh nốt? Hóa ra Việt Nam (ah không, chính xác là ĐCSVN)
có nhiều kẻ thù quá nhỉ? Các anh dựa vào điều gì mà cản trở quyền tự do đi lại
của một công dân bình thường như tôi? Đáp lại, họ bảo rằng họ chỉ làm theo lệnh
mà thôi.
Lúc đứng dậy, tôi ôn tồn nói với những nhân viên hải quan vừa làm
việc với mình:
"Tôi biết các anh chị chỉ làm theo lệnh, nhưng thật sự mình
phải hiểu lệnh đó có đúng hay không, và nếu một quốc gia mà người thừa hành
lệnh cấp trên lại chỉ biết răm rắp làm theo mà không phân biệt nổi đúng sai,
hoặc biết nhưng vẫn cúi đầu thực thi mệnh lệnh thì nên xem xét lại. Như vậy là
đi ngược lại sự tiến bộ và văn minh của nhân loại, nghĩa là tự gông cùm xiềng
xích chính mình trong cuộc sống nô lệ mà thôi, tôi không tức giận mà chỉ thấy
buồn và thương cho dân tộc mình". Họ không phản ứng gì, và tôi đọc được
trong ánh mắt họ, trong sự im lặng của họ một sự lúng túng, khó xử, như chính
cái lúng túng mà những an ninh viên vẫn hàng ngày canh gác tôi, họ biết họ sai
về cả mặt pháp luật, về cả lý lẫn tình như họ đã từng thú nhận.
Còn nhớ, khi từ Manila trở về, anh Vĩnh Hội - phó chánh văn phòng
A67 từng hỏi tôi: "Nếu em bị tịch thu hộ chiếu, em sẽ làm gì"? Lúc đó
tôi đã trả lời: "Em chưa trả lời được vì đấy là nếu, còn khi nào điều đó
thực sự xảy ra, em sẽ biết em cần phải làm gì". Giờ thì tôi đã có câu trả
lời cho anh rồi: các anh có thể tước đoạt quyền tự do đi lại của tôi, nhưng sẽ
không có một gông cùm xiềng xích nào có thể trói buộc nổi những tư tưởng tự do
mà không một biên giới nào có thể ngăn cản được. Đó là sự tự do vĩnh cữu và
mãnh liệt nhất. Các anh chỉ có thể cấm cản những cá nhân đơn lẻ, điều đó không
hề hấn gì so với sự vận động tất yếu của xã hội, của những vết nứt đã đến lúc
vỡ bung, đó mới là điều các anh nên quan ngại.
Tôi sẽ không thất hẹn thêm một lần nào với Thụy Điển nữa. Ngày ấy,
nhất định sẽ đến, rất gần!
Cảm nhận chuyến đi dự hội nghị RightsCon 2 tại Manila,
Philippines
Vào đầu tháng 3 năm
2015, tôi và anh Lê Hùng nhận được giấy mời của đảng Việt Tân đi dự hội nghị RightsCon
2, vì không thể bay thằng từ Hà Nội đến Philippines nên chúng tôi phải vào Sài
Gòn rồi mới bay sang được. Ngày 20/3/2015 chúng tôi bay từ Hà Nội chuyến 3h
chiều, đến trưa ngày 22 chúng tôi gặp Nguyễn Vũ Bình, tôi chủ động gọi:
- Thằng kia mày đi đâu
đấy?
Bình nhìn thấy chúng tôi
mừng quá, hỏi:
- Các anh đi đâu?
- Chúng tao sang
Philippines, mày có đi theo chúng tao không?
- Ơ em cũng được mời
sang, bao giờ các bác bay?
- Ngay chiều nay
- Đến tận sáng mai em
mới bay cơ.
Sau đó chúng tôi chia
tay nhau, 2h chiều chúng tôi có nhờ một số anh em ở Sài Gòn đưa chúng
tôi ra máy bay, đề phòng việc bị an ninh gây khó dễ, tôi dặn trước người ra tiễn, khi anh vào mà có hiện tượng không cho xuất cảnh thì anh điện ra để cho các em biết, đưa thông tin lên truyền thông quốc tế và các lãnh sự quán nước ngoài tại Việt Nam. Trước khi qua cửa khẩu tôi đã chuẩn bị mấy chai nước lavie đưa cho anh Lê Hùng cầm, tôi có dặn đây là nước uống đề phòng nếu họ giữ anh em mình tại sân bay mình còn có cái uống, không nên uống nước của họ, họ dễ bỏ thuốc độc vào (như trường hợp của anh Tô Oanh đã từng bị câu lưu, sau khi từ Mỹ trở về phải thời gian sau sức khỏe anh mới hồi phục) nhưng chúng tôi qua cửa khẩu một cách an toàn không có vướng mắc gì cả. Đến 4h chiều ngày 22 máy bay cất cánh (trước khi đi anh em Việt Tân đã thông báo địa điểm khách sạn và có người đón chúng tôi ngay tại sảnh khách sạn). Khi xuống máy bay qua cửa khẩu nhập cảnh, chúng tôi thiếu một giấy tờ nên họ hơi gây khó khăn cho chúng tôi, lúc đó chúng tôi rất lúng túng vì không biết tiếng Anh, cảm tưởng như người bị câm bị điếc, cũng may có một cháu người Philippines học tại VN có biết đôi chút tiếng Việt giúp chúng tôi qua khỏi cửa khẩu. Khi ra tìm xe taxi, tự nhiên có cò đến mời chúng tôi lên xe. Chúng tôi đổi 100 đô được 4420 peso, họ bắt chúng tôi trả tiền taxi trước 3900 cộng thêm 100 tiền hoa hồng, tổng cộng 4000 peso, tính theo tiền VN khoảng 2 triệu, chúng tôi biết bị "chém" nặng nhưng khổ nỗi không biết tiếng Anh, không biết địa điểm khách sạn, nhất là nơi đất khách quê người lần đầu sang, chúng tôi đành chấp nhận giá cắt cổ. Khi chúng tôi vào khách sạn, tôi nhìn có một cháu gái đang ngồi sảnh khách sạn, hơi ngờ ngợ không dám hỏi vì ngôn ngữ bất đồng, khi anh Lê Hùng hỏi lễ tân, tôi cũng đánh to tiếng hỏi có đúng địa chỉ khách sạn đây không (dù biết lễ tân không hiểu tiếng) bất ngờ cháu gái đứng lên:
tôi ra máy bay, đề phòng việc bị an ninh gây khó dễ, tôi dặn trước người ra tiễn, khi anh vào mà có hiện tượng không cho xuất cảnh thì anh điện ra để cho các em biết, đưa thông tin lên truyền thông quốc tế và các lãnh sự quán nước ngoài tại Việt Nam. Trước khi qua cửa khẩu tôi đã chuẩn bị mấy chai nước lavie đưa cho anh Lê Hùng cầm, tôi có dặn đây là nước uống đề phòng nếu họ giữ anh em mình tại sân bay mình còn có cái uống, không nên uống nước của họ, họ dễ bỏ thuốc độc vào (như trường hợp của anh Tô Oanh đã từng bị câu lưu, sau khi từ Mỹ trở về phải thời gian sau sức khỏe anh mới hồi phục) nhưng chúng tôi qua cửa khẩu một cách an toàn không có vướng mắc gì cả. Đến 4h chiều ngày 22 máy bay cất cánh (trước khi đi anh em Việt Tân đã thông báo địa điểm khách sạn và có người đón chúng tôi ngay tại sảnh khách sạn). Khi xuống máy bay qua cửa khẩu nhập cảnh, chúng tôi thiếu một giấy tờ nên họ hơi gây khó khăn cho chúng tôi, lúc đó chúng tôi rất lúng túng vì không biết tiếng Anh, cảm tưởng như người bị câm bị điếc, cũng may có một cháu người Philippines học tại VN có biết đôi chút tiếng Việt giúp chúng tôi qua khỏi cửa khẩu. Khi ra tìm xe taxi, tự nhiên có cò đến mời chúng tôi lên xe. Chúng tôi đổi 100 đô được 4420 peso, họ bắt chúng tôi trả tiền taxi trước 3900 cộng thêm 100 tiền hoa hồng, tổng cộng 4000 peso, tính theo tiền VN khoảng 2 triệu, chúng tôi biết bị "chém" nặng nhưng khổ nỗi không biết tiếng Anh, không biết địa điểm khách sạn, nhất là nơi đất khách quê người lần đầu sang, chúng tôi đành chấp nhận giá cắt cổ. Khi chúng tôi vào khách sạn, tôi nhìn có một cháu gái đang ngồi sảnh khách sạn, hơi ngờ ngợ không dám hỏi vì ngôn ngữ bất đồng, khi anh Lê Hùng hỏi lễ tân, tôi cũng đánh to tiếng hỏi có đúng địa chỉ khách sạn đây không (dù biết lễ tân không hiểu tiếng) bất ngờ cháu gái đứng lên:
- Có phải bác và chú
thuộc hội bầu bí bên Việt Nam sang không?
Chúng tôi mừng quá như
chết đuối vớ được cọc. Cháu biết 2 anh em chúng tôi nghiện thuốc lá nên thuê
cho chúng tôi 1 phòng dành cho người hút thuốc, cháu chủ động mang hoa quả và
đồ uống lên phòng cho chúng tôi. Khoảng 10h Angelina Trang Huỳnh và Hoàng Tứ Duy
đến, chúng tôi mừng quá tay bắt mặt mừng, những người bạn trước đây chỉ biết ở
trên fb, bây giờ mới gặp được, phải nói niềm vui không tả hết được. Sau đó các bạn
rủ chúng tôi ăn tối ngay cạnh khách sạn, trong bữa ăn đó gặp rất nhiều các bạn
thuộc các nước khác nhau, Trang Huỳnh và Hoàng Tứ Duy đã quen từ trước, giới thiệu
chúng tôi từng nhân vật, chúng tôi không nhớ được tên đại khái chỉ nhớ ông này
là trưởng ban tổ chức hội nghị, ông này là đại diện bên Google, ông này đại diện
bên fb, đại diện bên youtube, đại diện yahoo và chuyên gia vượt tường lửa. Lúc
đó trong tâm khảm của tôi nghĩ khi anh em trong nước bị cướp mất fb, chắc là anh
chị Việt Tân nhờ mấy người này. Đang ngồi thì linh mục Trương Hoàng Vũ thuộc Dòng
Chúa Cứu Thế đến, mọi người hỏi ra mới biết cha Lê Ngọc Thanh bị chặn lại, ngài
biết trước chuyến đi này đầy khó khăn nên chủ động gửi tôi cầm hộ chiếc vali
kéo, nếu có vấn đề gì thực tình người ở lại của thì sang tận Philippines.
Sáng hôm sau ngày 23
chúng tôi tổ chức đi tham quan, linh mục Trương Hoàng Vũ đã từng học ở Manila 4
năm rất thông thuộc đường sá dẫn chúng tôi đến thăm quan 2 nhà thờ công giáo
lớn nhất tại Manila, một nhà thờ xây theo kiến trúc Tây Ban Nha, nhà thờ này đã
có hơn 600 năm 7 lần xây dựng vì động đất và chiến tranh, năm ngoái Đức giáo
hoàng đã giảng lễ ngay tại nhà thờ này, cách đấy khoảng 500 mét có một nhà thờ
xây theo kiến trúc Pháp phải nói rất đẹp, chúng tôi đi bách bộ, cảnh quan ở Manila
khá yên bình, đường phố rất sạch sẽ, chủ yếu là xe oto, xe máy rất ít, người
dân qua đường rất trật tự, đi đúng phần đường của mình, nhìn thấy chúng tôi từ
nơi khác đến, họ tỏ ra khá thân thiện với cử chỉ mến khách.Tôi có cảm tưởng thủ
đô Manila trước đây là một vùng đồi núi trùng điệp, trên những con đường ngoằn
ngoèo, chắc sau này họ xây dựng cơ sở hạ tầng thành một thủ đô, đến trưa chúng
tôi vội quay về khách sạn đón anh Nguyễn Vũ Bình sang. Buổi chiều nhóm chúng
tôi ngồi thảo luận đề tài ngày mai, các bạn Việt Tân cho chúng tôi biết, chủ đề
của hội nghị gồm: lễ khai mạc hội nghị, sau đó tất cả các đoàn chia ra đến từng
phòng họp riêng theo các chủ đề khác nhau, đoàn nào thấy hợp với chủ đề vào
phòng đó, bao gồm các chủ đề như: truyền thông internet, báo chí, xã hội dân
sự, tự do tôn giáo, tố cáo tội ác của chính quyền độc tài, còn nhiều đề tài nữa
tôi không thể nhớ hết.
8h sáng ngày 24 chúng
tôi dự lễ khai mạc hội nghị, trong lễ khai mạc, anh em chúng tôi gặp anh Nguyễn
Khanh, giám đốc ban Việt Ngữ đài Á Châu tự do, luật sư Trịnh Hội và cháu Bọ
Trung con trai chị Bùi Thị Minh Hằng và một số học sinh Việt Nam tại Manila. Trong
lễ khai mạc, sau lời chào mừng của trưởng ban tổ chức có giới thiệu một số đoàn
lên phát biểu ngắn gọn, ngay sau đó tất cả các đoàn chia nhau về từng phòng họp
theo chủ đề, buổi khai mạc trang trọng và ấm cúng, ngắn gọn, không rườm rà câu
nệ về hình thức. Tại sảnh chính của phòng họp, đội ngũ phục vụ khách tham dự hội
nghị hết sức tận tình và chu đáo, nỗi khổ nhất của tôi và anh Hùng không được
hút thuốc, mỗi lần hút lại phải về phòng. Đến trưa chúng tôi rủ nhau ăn phở Hòa
ở Cali, Trang Huỳnh cho chúng tôi biết phở Hòa có một số cơ sở bán ở vài nước
khác, và thực đơn có nhiều loại phở khác nhau cho chúng tôi lựa chọn, tuy vị
phở khác với phở Hà Nội nhưng được khâu phục vụ khá chu đáo, sạch sẽ. Buổi chiều
các bạn Việt Tân giới thiệu 1 ông người Mỹ phụ trách về nhân quyền, khi tiếp
xúc với chúng tôi ông có hỏi về tự do nhân quyền ở Việt Nam, lần lượt chúng tôi
trả lời các câu hỏi của ông, sau đó chúng tôi chia tay ông sang phòng khác, khi
chúng tôi ra gần đến cửa, Trang Huỳnh nhìn thấy 1 ông đại diện bên Liên hợp quốc,
Trang Huỳnh bảo Hoàng Tứ Duy:
- Anh có nhận ra ông ý
không?
- Không nhớ
- Ông này đại diện bên
liên hợp quốc mà, đây là cơ hội để tiếp xúc với ông ấy
Hoàng Tứ Duy rất khéo
léo ra nhờ ông phụ trách về nhân quyền giới thiệu anh em chúng tôi, chúng tôi
đã bày tỏ thực trạng nhân quyền tại Việt Nam, ông nói ông cũng rất quan tâm về
vấn đề nhân quyền ở Đông Nam Á trong đó có Việt Nam. Trong buổi hội thảo anh em
chúng tôi được tiếp xúc các đại biểu một số nước khác nhau như Miến Điện, Lào,
Campuchia, Hồng Kong, sau đó chúng tôi xin địa chỉ email của nhau để kết nối
chia sẻ kinh nghiệm. Sang ngày họp thứ 2 ngày 25, chúng tôi lên diễn đàn, anh
Hoàng Tứ Duy, chị Trang Huỳnh, phiên dịch và chúng tôi trả lời các câu hỏi, anh
Lê Hùng trưởng ban điều hành hội Bầu bí tương thân, nói về sự ra đời hoạt động,
ý nghĩa việc làm của hội, anh Nguyễn Vũ Bình nói về tự do, ngôn luận truyền
thông tại Việt Nam, linh mục Trương Hoàng Vũ nói về tự do tôn giáo, còn tôi nói
về sự đàn áp của chính quyền cộng sản đối với người đấu tranh trong nước. Sau
đó ban tổ chức tập trung tại hội trường lớn, tuyên bố bế mạc đại hội
Trong 2 ngày hội nghị,
mặc dù thời gian quá ngắn ngủi, nhưng để lại cho chúng tôi rất nhiều ấn tượng
lần đầu tiên được tiếp xúc với một hội nghị đa quốc gia, có tầm vóc. Từ hội
nghị này ít nhiều chúng tôi cũng mở mang ra được kiến thức đối với thế giới ở bên
ngoài, tinh thần của chúng tôi cũng được tự tin và mạnh mẽ hơn. Từ trước đến
nay chính quyền cộng sản thường xuyên tạc đảng Việt Tân là một tổ chức khủng bố,
chính một số người đấu tranh trong nước cũng e ngại không dám quan hệ với Việt
Tân, nhưng tôi lại nghĩ khác, theo quan điểm của tôi:
1. Nước Mỹ là nước đi
đầu chống khủng bố, liệu Việt Tân có còn tồn tại trên đất Mỹ không?
2. Đích thân tổng thống
Geogre Bush đã tiếp ông Đỗ Hoàng Điềm tại Nhà Trắng
3. Có bằng chứng nào
khẳng định Việt Tân chuyên đi khủng bố
Rạng sáng ngày 26/3,
chúng tôi rời Manila, trở về Việt Nam, mặc dù chuyến đi ngắn ngủi 4 ngày đã để
lại trong tâm trí của tôi nhiều cảm xúc và ấn tượng, nhất là đối với 3 bạn:
Hoàng Tứ Duy, Trang Huỳnh, Trinh Nguyễn, 3 bạn này thuộc thành viên của Đảng
Việt Tân, tất cả trong chuyến đi các bạn đã chăm lo cho chúng tôi trong cuộc
hội thảo, tham quan, nơi ăn chốn ở, rất chu đáo, phong cách của các bạn làm việc
hết sức chuyên nghiệp, theo tôi nghĩ 3 bạn là người Việt mang phong cách Mỹ.
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất, tôi bàn với anh Lê Hùng, tiếp
tục cuộc hành trình về Long An, thăm gia đình tù nhân Đinh Nguyên Kha và gia
đình tử tù Hồ Duy Hải. Anh đồng ý với tôi, anh nói anh có công việc bận phải về
nhà, chú đại diện hội đi cũng được. Khi ra khỏi cửa an ninh cuối cùng, đã có linh
mục Lê Ngọc Thanh cùng một số giáo dân ra đón chúng tôi. Sang ngày 27/3, tôi về
Long An, may quá có Đinh Nhật Uy ở Sài Gòn dẫn tôi đi, đi đến gần nhà Hồ Duy
Hải khoảng 5 cây số, chúng tôi rẽ vào một quán cà phê võng ngồi nghỉ, đồng thời
Đinh Nhật Uy báo cho chị Loan - mẹ Hồ Duy Hải biết có khách sắp đến thăm nhà,
ngay sau lúc đó có một bà bán vé số mời chúng tôi mua, Đinh Nhật Uy hỏi:
- Bà có biết vụ án Hồ
Duy Hải không?
- Tôi lạ gì vụ án đó,
khổ thân thằng bé, hiền lành, ngoan ngoãn, thế mà bị bọn chúng bắt xử tù oan
Chúng tôi vào nhà Hồ Duy
Hải, cả nhà đón chúng tôi rất vui, chị Loan chị Rưỡi cảm ơn tôi:
- Nếu không có video của
anh quay chị em chúng tôi tại tòa án, để đánh lên công luận, không biết vụ án
bây giờ như thế nào.
Tôi nói:
- Vụ của con chị không
chỉ riêng một mình tôi, còn rất nhiều các tổ chức quốc tế lớn khác như đài
SBTN, Ban Việt ngữ đài Á Châu Tự Do, Chân Trời Mới, BBC và rất nhiều anh chị em
ở trong nước giúp đỡ, đặc biệt có chị Thúy Nga luôn luôn sát cánh cùng các chị,
nhưng một yếu tố quan trọng nhất không thể nói đến, đó là tinh thần quả cảm của
các chị, không hề nao núng trước bọn tà quyền, kể cả bị đe dọa đến tính mạng,
các chị đã tin tưởng vào anh em đấu tranh ở trong nước, và kiều bào ở hải ngoại,
cho nên được kết quả như ngày nay, trước diễn đàn quốc hội chánh án tòa án tối
cao Trương Hòa Bình phải bật miệng lên tiếng. Sau đó chị dẫn tôi ra khu vườn
đằng sau chị bảo đây là đống tro gia đình chuyên gom rác để đốt, thế mà cơ quan
điều tra tình Long An lại bảo đây là đống tro thiêu hủy tang vật, sau đó mang
đống tro đi xét nghiệm, kết quả không có gì. Tiếp đến chị chỉ cho chúng tôi một
vết đào sân xi măng nhà chị, đây là vết đào của công an, chúng tôi hỏi:
- Tại sao đào nền nhà
tôi lên?
- Thằng Hải nó bảo nó
chôn tang vật ở dưới này
Khi đào lên cũng không
có gì. Sau đó chúng tôi ra về, các chị giữ chúng tôi lại ăn cơm, tôi bảo khi
nào con chị được trả tự do, chúng tôi sẽ đến ăn cơm, mặc dù biết nhà chị rất
rộng chúng tôi sợ lúc đó không đủ chỗ cho mọi người ngồi, các chị nhìn tôi cười
tay nắm mặt mừng, hẹn ngày gặp mặt.
Trên đường về Đinh Nhật
Uy dẫn tôi đến bưu điện cầu Voi nơi xảy ra án mạng giết 2 nữ nhân viên bưu
điện, người dân ở đó cho biết từ ngày xảy ra vụ án, không có ai dám đến bưu điện,
cho thuê nhà trọ, hàng ăn, hàng tạp hóa không có ai làm ăn được, phải bỏ không
(có lẽ hai oan hồn bị giết hại vẫn còn linh thiêng vì chính quyền vẫn chưa tìm
ra thủ phạm).
Khoảng đầu giờ chiều,
Đinh Nhật Uy dẫn tôi đến nhà anh, gặp chị Kim Liên, chị và tôi không còn xa lạ
gì với nhau, tình thân như người nhà,chị bổ mít và đục dừa cho tôi uống, tôi
nằm trên võng ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Đến 4h chiều chị gọi tôi dậy, chị
bảo:
- Ở đây có một số đặc
sản cây nhà lá vườn, anh cầm về nhé.
Tôi cười bảo:
- Có cái tôi cần chắc
chị không có.
- Cái gì?
- Chị có phong bì đưa
cho tôi không?
Chị cười:
- Cái ý chắc chắn không
bao giờ có
Chia tay chị về Sài Gòn,
tôi thầm cảm ơn Việt Tân đã tạo điều kiện cho tôi một công đôi ba việc, chuyến
đi này phải nói thành công ngoài mong đợi.
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền