Nhân cách chính trị và biểu
tượng đạo sư
Trần Tiến Dũng
Viết từ Sài Gòn
- 6
tháng 4 2016
Từ cổng vàng tột đỉnh quyền lực chính trị bước thêm bước nữa vào
cửa chùa, hành trình vĩ đại của nhân cách lớn.
Vậy thì, khi ôngThein Sein hoàn thành trách nhiệm chính trị với
dân tộc, ông muốn bước tiếp bước nữa để hướng đến viên mãn cõi tâm linh và thấu
thị giác tánh của chính mình hay tìm thêm quyền lực tôn giáo? Không phải là ông
thì không ai trả lời được câu hỏi đó.
Không người Việt nào học sử và đọc sử dân tộc mà không kính phục,
tự hào về đấng minh quân Trần Nhân Tông lúc trị vì và lúc thiền định.
Hãy nhớ lại, vào thời đó, phương tiện thông tin và đời sống thông
tin của người xưa chỉ ở mức giới hạn nhưng ánh sáng của một vị minh quân và ánh
sáng giác tánh của Đức Trần Nhân Tông vượt mọi giới hạn không gian và thời
gian.
Sự bất tử hiển nhiên của Đức ngài Trần Nhân Tông, việc ngài để lại
cho hàng hà sa số kiếp phận người Việt Nam sức mạnh tự hào vô lượng về ngài,
giúp dân tộc tồn tại suốt chiều dài các biến động lịch sử, không gian văn hoá
nhân cách và tâm linh đó là bất biến trên một đất nước nhỏ với tình yêu dân
tộc, lòng kính ngưỡng các anh linh lịch sử luôn là núi cao biển rộng.
'Chùa to chỉ là công cụ'
Thật buồn cười và vô cùng ngớ ngẩn nếu ai đó đòi hỏi các lãnh tụ
cộng sản xuống tóc đi tu như Đức Trần Nhân Tông hay ông Thein Sein, dù Việt Nam
và Myanmar có khác về Tiểu Thừa và Đại Thừa nhưng nền tư tưởng Phật giáo không
khác biệt.
Các lãnh tụ cộng sản Việt Nam ngày nay có thể thờ Phật, xây chùa
to chùa đẹp, thậm chí họ cho phép Phật Giáo lên hàng quốc giáo nhưng trước sau
gì họ cũng coi Phật giáo như một đoàn thể công cụ chính trị của họ.
Họ phạm vào một sai lầm khi kiêu ngạo cho rằng đã cải tạo được cốt
cách văn hoá, tư tưởng vĩ đại của đạo Phật với hàng ngàn năm định tánh tự do
cùng dân tộc.
Ở thời đại mọi cách cửa thông tin của thế giới đang rộng mở thì sự
kiện một chính khách đi tu theo tôn giáo của họ và việc họ hoàn thành trọng
trách với dân tộc, chắn chắn, việc họ hoàn thành trọng trách đưa dân tộc về
phía ánh sáng tự do- dân chủ mới chính là biểu tượng tài năng và nhân cách cao
cả.
Dù thế giới lớn rộng này có biến động đến thế nào đi nữa nhưng sẽ
không có dân tộc nhỏ khi dân tộc đó luôn xuất hiện những tấm gương nhân cách
lớn.
Rất nhiều người đã tự biết là không thể có tấm gương như vậy dưới
chế độ chuyên chế cộng sản vì mỗi lẽ đơn giản: Họ có những lãnh tụ “thần thánh
chuyên chế” theo kiểu ý thức hệ của họ và luôn luôn ở trên nền văn hoá và văn
minh dân tộc.
So sánh ông Thein Sein, bất cứ góc độ nào với các lãnh tụ cộng
sản Việt Nam hiên nay cũng là sự thiếu tôn trọng ông.
Dù thất vọng với chế độ hiện hành đến thế nào đi nữa nhưng nhu cầu
của người Việt ý thức vẫn cứ khao khát một biểu tượng cao cả về dân quyền và dân
chủ để là điểm tựa tinh thần, là tài sản văn hoá – văn minh, để tự hào bước về
phía trước với hy vọng ra khỏi đươc vũng lầy chuyên chế làm suy đồi phẩm giá
con người và dân tộc.
Bài viết thể hiện quan điểm riêng của nhà thơ Trần Tiến Dũng
hiện sống tại Sài Gòn.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền