----- Forwarded Message -----
From: D N Krall <yungkrall201> wrote
Sent: Sunday, July 23, 2017 6:59 PM
Subject: Fwd: Lưu Hiểu Ba, chúng tôi nhớ anh - Nicholas Kristof - ♦ Chuyển ngữ: Đinh Từ Thức
🇱🇷 WE DO NOT LIVE IN VIỆT
NAM, VIỆT NAM LIVES IN US.
Bóng một người đứng trước hình Lưu Hiểu Ba tại
Trung Tâm Hoà Bình Nobel ở Oslo, 2010
Hình Odd Andersen/Agence France-Presse — Getty Images
Hình Odd Andersen/Agence France-Presse — Getty Images
Tuy muốn trở thành cường quốc số một thế giới, Trung Quốc vẫn sợ
một người dân của chính mình là Lưu Hiểu Ba. Sợ đến nỗi ông Lưu bị ung thư sắp
chết, vẫn không tha, không cho ông tự do ra nước ngoài chữa bệnh. Ngay cả sau
khi ông đã từ trần ngày 13 tháng 7, 2017, nhà cầm quyền Bắc Kinh vẫn sợ xác
chết của ông, đến nỗi vội vã thu xếp hoả táng hai ngày sau, và lập tức thả tro
xuống biển, để xoá mọi dấu vết về ông. Nhưng làm sao xoá được những gì trong
lòng người?
Bài sau đây của nhà bình luận Nicholas Kristof, mang tựa “Liu Xiaobo, We Miss You,” đăng trên The New York Times đúng ngày Lưu Hiểu Ba từ trần.
– Người dịch
Mandela của thời đại
chúng ta đã qua đời, anh Lưu Hiểu Ba (Liu Xiaobo) ít nhất bây giờ đã tìm thấy
bình an sau hàng thập niên đau khồ vì bị nhà cầm quyền Trung Quốc đối xử tàn
bạo.
Anh Lưu, 61 tuổi, kể
từ thời Đức Quốc Xã, là người được tặng giải Nobel đầu tiên đã qua đời trong
khi bị giam giữ, và cái chết của anh là lời tố cáo về cách đối xử tàn bạo của
Trung Quốc đối với một trong những khuôn mặt vĩ đại của thời đại.
Ngay cả khi Lưu bị đe
doạ bởi cái chết do ung thư, Trung Quốc từ chối cho anh ra nước ngoài chữa trị
hầu có thể cứu mạng. Trong một hành động đê tiện và ghê tởm, nhà cầm quyền
Trung Quốc đã quay phim cảnh Lưu đang chống chọi với tử thần, và không được phép
của anh, đem chiếu như một tài liệu tuyên truyền sai lầm rằng anh đang được
điều trị tử tế.
Trong những tuần sắp
tới, Trung Quốc có lẽ sẽ cố gắng tiêu huỷ xác của Lưu theo cung cách để tránh
phần mộ anh trở thành một địa điểm hành hương dân chủ. Nhà cầm quyền chắc chắn
sẽ tìm cách nạt nộ và đe doạ quả phụ can đảm của Lưu là Lưu Hà (Liu Xia), và có
thể cầm giữ chị tại nhà vô hạn để chị không thể lên tiếng.
Liệu các nhà lãnh đạo
phương Tây có ai lên tiếng cho chị? Tôi sợ chẳng có ai, chẳng hơn gì họ đã mạnh
miệng lên tiếng cho chính Lưu Hiểu Ba.
Nếu cái chết của Lưu
là bản cáo trạng về sự đàn áp của Trung quốc, nó cũng nêu bật sự sợ hãi của các
nhà lãnh đạo phương Tây đã quá hèn nhát để nêu ra trường hợp của anh một cách
có ý nghĩa. Tổng Thống Trump đã gặp Chủ Tịch Tập Cận Bình (Xi Jinping) ở
Hamburg tại hội nghị thượng đỉnh G-20 và đã không hề hé môi nhắc tới tên của
Lưu Hiểu Ba. Thật đáng xấu hổ.
Lưu Hiểu Ba qua đời
với nhân cách và danh dự, đúng với các nguyên tắc của anh. Tất cả những người
khác, không được như thế.
Một ngày nào đó sau
khi dân chủ đã đến Trung Quốc, sẽ có một đài tưởng niệm cho Lưu tại Quảng
Trường Thiên An Môn. Sẽ không bao giờ có một đài tưởng niệm tại đó trong nước
Trung Quốc tự do cho Tập, người đã chỉ huy một cuộc trấn áp tàn bạo nhóm chống
đối, khiến Trung Quốc kém tự do trầm trọng.
Hình vẽ của nghệ sĩ Trung Quốc Tiểu Quái (RFA)
Với những người không
biết về Lưu, sau đây là vài nét về anh:
1. Anh đã là một giáo
sư sáng giá, vào mùa Xuân năm 1989, là một học giả thỉnh giảng sống yên lành
tại Đại Học Columbia (New York). Nhưng khi cuộc biểu tình đòi dân chủ tại Thiên
An Môn bắt đầu, anh vội vàng trở về Trung Quốc để hỗ trợ những người biểu tình.
Khi quân đội nổ súng vào người biểu tình đêm 3 rạng 4 tháng Sáu, 1989, anh có
thể bỏ trốn, nhưng đã ở lại thương lượng với quân đội, để xếp đặt một cuộc rút
lui an toàn cho các sinh viên từ trung tâm Quảng Trường Thiên An Môn. Cả trong
thập niên 1990, anh có thể sang phương Tây, nhưng thay vào đó, đã ờ lại tranh
đấu cho tự do ngay trong đất nước mình.
2. Chuyện tình của anh
cũng thuộc loại vĩ đại, và Trung Quốc đã đối xử tàn bạo với vợ anh, Lưu Hà, để
tăng thêm sức ép lên anh. Tinh thần của Lưu Hà dễ bị xúc động, và mặc đầu chưa
bao giờ bị truy tố về bất cứ tội gì, chị vẫn bị cầm giữ tại nhà. Nhà cầm quyền
Trung Quốc biết rằng Lưu Hiểu Ba không bao giờ bị sứt mẻ, vì thế, họ chủ ý gây
tình trạng cô quạnh và đau khổ trên vợ anh để gây ảnh hưởng nơi anh. Tuy vậy,
cặp vợ chồng này đã kiên trì, và có lần anh đã viết những dòng rất đẹp cho chị:
“Tình yêu của em như ánh mặt trời vượt qua tường cao và xuyên qua song sắt cửa
sổ phòng giam anh, vuốt ve từng phân da anh, sưởi ấm từng tế bào thân thể anh …
và lấp đầy mọi phút giây thời gian của anh trong tù với ý nghĩa.”
3. Bất đồng chính kiến
thường là những người khác thường, vì phải có những gì đặc biệt để trải qua mọi
hiểm nguy và thách thức một nhà nước áp chế. Lưu Hiểu Ba bắt đầu sự nghiệp khác
thường, một học giả với tác phong của một enfant terrible nông nổi và kiêu ngạo,
nhưng rồi trở thành ôn hoà hơn và hợp lý hơn trong sự nghiệp. Anh kêu gọi dân
chủ, Hiến Chương 08, là mẫu mực của sự hợp lý, và thỉnh thoảng anh khen ngợi
những kẻ làm khổ anh chỉ vì nhiệm vụ để chứng tỏ rằng anh không chống lại họ —
và đó là một lý so tôi so sánh anh với Mandela.
4. Chưa rõ việc Chủ
Tịch Tập chịu trách nhiệm về cái chết của Lưu, nhưng rất có thể là như vậy. Mặc
dầu Lưu qua đời vì ung thư gan và đã từng bị viêm gan, một yếu tố nguy hiểm,
nhà tù Trung Quốc đã nổi tiếng kém cỏi về chăm sóc y tế, và giới chức quản trị nhà
tù thường ngăn cấm dịch vụ y tế đối với thành phần chống đối để gây áp lực với
họ Tôi cho rằng căn bệnh ung thư của Lưu đã có thể được khám phá sớm hơn khi
còn có thể chữa trị được, nếu anh đã không bị giam cầm.
5. Lưu qua đời trong
tù cũng còn cho thấy Tập đã đưa Trung Quốc tới chỗ tụt hậu như thế nào. Trong
nhiều năm thuộc thập niên 1990 và 2000, Lưu đã có tự do và có thể viết bài phổ
biến trên internet hải ngoại, (Tôi đã có dịp nói chuyện với anh lần chót trước
khi anh bị bắt vào năm 2008; Công An cắt đường giây điện thoại sau khi tôi xưng
tên.) Trung Quốc dưới Tập kém tự do hơn Trung Quốc của 20 năm trước. Tôi đã
viết một thư ngỏ cho Lưu vài hôm trước, tả về anh có lẽ như người tôi kính phục
nhất, và tôi ước gì anh đã được đọc – nhưng tôi chắc là nhà cầm quyền đã không
cho phép anh làm như thế.
6. Hầu hết người Trung
Quốc chưa bao giờ nghe nói tới Lưu Hiểu Ba, vì bộ máy tuyên truyền của nhà nước
đã loại bỏ tất cả những thảo luận về anh. Đây là điều nghịch lý: Người đầu tiên
được tặng giải Nobel về những thành quả tranh đấu tại Trung Quốc đã từ trần, và
anh hầu như không được thương nhớ tại chính đất nước mình. Nhưng đối với
chúng tôi, những người đã theo dõi những việc làm quan trọng phi thường và quả
cảm của anh qua nhiều thập niên, đó là một cảm giác vô cùng trống vắng và buồn
thảm – không buồn cho bản thân Lưu, người bây giờ đã hết bị trấn áp, nhưng buồn
cho bước thụt lùi của Trung Quốc, và buồn cho sự nhút nhát của các nhà lãnh đạo
thế giới trước chính sách tàn ác cho một trong những vĩ nhân của thời hiện đại.
Chúng ta có thể học được rất nhiều điều từ Lưu: can đảm, chững chạc và nhìn xa,
và tôi mong đợi một ngày nào đó mang hoa tới đặt tại đài tưởng niệm anh ở Quảng
Trường Thiên An Môn.
============================== ============
Type Vietnamese anywhere !
http://www.angeltech.us/viet- anywhere/
Type Vietnamese anywhere !
http://www.angeltech.us/viet- anywhere/
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền