From: Tu Le <
Sent: Monday, March 7, 2016 5:27 PM
Subject: NGUYEN THI NGOC HANH - Mai mai mot niem tin.
Sent: Monday, March 7, 2016 5:27 PM
Subject: NGUYEN THI NGOC HANH - Mai mai mot niem tin.
People
To
xaydungtexasand 28 more...
Today at
12:48 PM
Nguyễn Thị Ngọc Hạnh, Mãi Mãi Một Niềm Tin !
(Trường Sơn Lê Xuân Nhị)
Câu chuyện của người nữ anh
hùng Nguyễn Thị Ngọc Hạnh bắt đầu cách đây trên 5 năm, tại khách sạn Marriott
sang trọng của thành phố San Francisco Hoa Kỳ.
Ngày 13 tháng 12 năm 2001,
trong lúc cả nước Mỹ, cả thế giới đang chuẩn bị đón mừng lễ giáng sinh thì
Nguyễn Thị Ngọc Hạnh và một chiến hữu tên Phạm Anh Cường âm thầm lấy vé máy bay
từ Pháp sang San Francisco, nơi tên phó thủ tướng Việt cộng Nguyễn Tấn Dũng
đang cư ngụ tại khách sạn Marriot chờ nói chuyện với phái đoàn Hoa Kỳ về việc
giao thương giữa hai nước. Mặc dầu khách sạn được mấy lớp hàng rào cảnh sát và
FBI bao phủ, hai người đã lọt vào trong được khách sạn và đến tận văn phòng tên
phó thủ tướng Việt cộng. Nữ anh hùng Nguyễn Thị Ngọc Hạnh liền rút túi lấy chai
xăng mang theo ra để tính làm chuyện đã dự định, nhưng chưa kịp làm gì thì cơ
quan an ninh đã ụp đến và bắt chị lại. Nguyễn Thị Ngọc Hạnh liền chỉ tay vào
mặt tên Việt cộng rồi hô to: “Đã đảo Cộng Sản. Lịch sử
dân tộc sẽ xử tội chúng bây.”
Dĩ nhiên, những ngày tiếp
theo là những ngày lao lý nhọc nhằn, một cái giá phải trả cho người chiến sĩ
chọn con đường chiến đấu quyết liệt. Sau vài tháng tạm giam, chính quyền Hoa Kỳ
khuyên, và đúng hơn, phải dùng danh từ dụ dỗ chị và chiến hữu Cường rằng, nếu
hai người chịu nhận tội thì họ sẽ được trả về Pháp liền, không bị phiền lụy gì
đến pháp luật cả. Người bạn của Nguyễn Thị Ngọc Hạnh nhận tội và được trả về
Pháp đúng như lời hứa, nhưng nữ anh hùng Nguyễn Thị Ngọc Hạnh cương quyết nhất
định không chịu nhận tội.
Nguyễn Thị Ngọc Hạnh đã chọn con đường của mình đi và
quyết đi cho đến cùng. Nguyễn Thị Ngọc Hạnh muốn dùng tòa án Hoa Kỳ, nơi chị bị
truy tố và bị xét xử để biến nó thành một diễn đàn tố cáo tội ác của Cộng Sản
Việt Nam. Dù rằng chị biết, chọn lựa như thế là phải chấp nhận ở tù nhiều năm
vì luật pháp nước Mỹ không chấp nhận những hành động như thế. Và làm thân phận
một người phụ nữ ngọai quốc đến từ Âu Châu, tiếng Anh không rành, văn hóa chưa
hiểu được nhiều, những ngày tù tội sẽ là những ngày dài cam khổ. Nhưng nữ anh
hùng Nguyễn Thị Ngọc Hạnh đã quyết định như thế và chị tiếp tục đi theo con
đường ấy.
Và quả thật, đúng như những
gì chị nghĩ, tại phiên xử, nữ anh hùng Nguyễn Thị Ngọc Hạnh đã biến thành một
phiên xử tố cáo tội ác của Cộng Sản Việt Nam đối với dân tộc Việt Nam. Suốt gần
hai tuần lễ, bằng những lời lẽ chân thật nhưng cảm động và tràn đầy phẫn uất,
trong vai trò bị cáo, chị đã biến mình thành một một công tố viên đại diện cho
dân tộc Việt Nam, cho lương tâm thế giới, dõng dạc tố cáo trước báo chí Hoa Kỳ
và thế giới những tội ác của Cộng Sản Việt Nam đã phạm với dân tộc Việt Nam.
Qua những lời tố cáo của chị tại tòa án, CSVN đã hiện nguyên hình một lũ ăn
cướp bạo tàn, vô liêm sỉ, dã man, tham nhũng và ngu dốt.
Ngày 19-1-03, tòa chung thẩm
Liên Bang kết án Nguyễn Thị Ngọc Hạnh 5 năm tù với hai tội danh: “Dự mưu phóng hỏa và chống
cự nhân viên công lực.” Trước khi phiên tòa chấm dứt, chị
đã được mời lên nói những lời phát biểu cuối cùng trước tòa án.
Chính giờ phút
này, Nguyễn Thị Ngọc Hạnh đã làm cho nhiều người nhỏ lệ. Một
lời phát biểu đáng lý chỉ được phép nói trong vòng dăm ba phút đồng hồ, chỉ
Nguyễn Thị Ngọc Hạnh đã được quyền“thuyết giảng” hơn 30
phút. Nguyễn Thị Ngọc Hạnh nói, khẩu khí oai dũng không thua gì Trần Bình Trọng
năm nào nói với quân Nguyên:
“Tôi không xin ân huệ gì cho riêng tôi. Tôi chỉ xin bà chánh án
quan tâm đến tập tài liệu tố giác tội ác Cộng Sản mà tôi đã trao tận tay bà…
Tôi vô tội! Kẻ có tội chính là Hồ chí Minh và đảng CSVN. Hôm nay quý vị có thể
nhân danh pháp luật để kết án tôi, đóng đinh tôi, nhưng không thể phủ nhận lòng
yêu nước của tôi… Ngày nào tôi còn hơi thở, tôi còn tiếp tục hy sinh tranh đấu
cho tự do, dân chủ, nhân quyền của quê hương tôi”.
Nghe những lời nói của người
nữ anh hùng, người
thư ký đánh máy tốc ký đã khóc sướt mướt cho đến khi đánh máy những lời nói
cuối cùng của chị… Chị đã bình thản và chấp nhận 5 năm tù để đổi lấy thời
gian hơn nửa tiếng đồng hồ, làm một công tố trạng tố cáo tội ác của Cộng Sản
Việt Nam, cho cả dân tộc VN.
Sau đó, Nguyễn Thị Ngọc Hạnh
được gởi về thọ hình tại nhà tù liên bang ở California. Nơi đây, chị đã gặp một
số tù nhân Việt Nam và ai cũng đem lòng quý mến và thương yêu chị. Bao nhiêu
tiền bạc chị nhận được từ bên ngoài, chị chia hết cho những người
tù đang ở chung với chị mà chị coi như là những đứa em. Nguyễn Thị
Ngọc Hạnh nói:
“Tôi đã từng ở tù nhiều năm ở Việt Nam, sang đến tù Âu Châu, bây
giờ tù Mỹ, tôi rất dễ thích hợp với nhà tù. Nơi chốn này, tôi quen rồi nên tôi
không cần gì cho tôi cả. Tôi sống như thế nào cũng được, nhưng các em nó còn
nhỏ, các em không quen với những khó khăn, không được tiếp tế, tội nghiệp chúng
nó lắm.”
Tháng 7 năm 2003, vì lý do
sức khỏe, Nguyễn Thị Ngọc Hạnh được đưa về giam giữ ở nhà thương đồng thời là
nhà tù duy nhất của chính phủ liên bang ở ngoại ô Dallas tên Carswell. Tại nơi
đây, chị liền được những nhân vật chống chộng nổi tiếng của cộng đồng Việt Nam
như giáo sư Cao Chánh Cương, nhà báo, nhà văn, nhạc sĩ, chiến sĩ đấu tranh
nhiều năm Trương Sĩ Lương, nhà văn nữ Thu Nga, cựu đại tá Võ Văn Ân đến thăm
viếng và ủy lạo tinh thần hầu như mỗi tuần lễ. Đặc biệt riêng đại tá Võ Văn Ân,
những tháng sau cùng, đại tá đến thăm chị hầu như 2, 3 lần một tuần để an ủi
khích lệ và bàn thảo với chị về một sách lược đấu tranh mới…
Cá nhân tôi, đã nghe tên anh
hùng Nguyễn Thị Ngọc Hạnh từ lâu, nhưng chưa hề có dịp được giáp mặt. Sau khi
cơn bão Katrina tàn phá thành phố tôi ở, tôi phải lưu vong sang Dallas, tôi
liền làm đơn để xin phép đi thăm chị.
Cảm giác lần đầu tiên khi
gặp Nguyễn Thị Ngọc Hạnh thật là một cảm giác khó quên được trong đời. Trong
hội trường thăm nuôi to lớn của nhà tù liên bang, tôi nhìn thấy một nữ tù nhân
dáng người ốm, chiều cao trung bình so với một người Việt Nam trong bộ quần áo
tù nhân bước ra. Dáng đi của chị hiên ngang và quả quyết như một nữ tướng, dù
rằng đang mặc bộ đồng phục nhà tù, dù rằng đang bước trong nhà tù. Gương mặt
chị sáng lạng, cặp mắt bất khuất kiên cường, luôn luôn chiếu sáng ánh lửa hy
vọng.
Bắt tay và được giới thiệu
với chị, tôi có cảm tình ngay với người phụ nữ anh hùng này. Nguyễn Thị Ngọc
Hạnh nói chuyện nhỏ nhẹ, rõ ràng, lý luận sâu sắc. Thỉnh thoảng, không quên chêm
vào vài câu pha trò ý nhị, tươi sáng. Tôi ngồi im suốt một buổi sáng để nghe
chị nói và âm thầm quan sát và tìm hiểu con người chị.
Tôi muốn biết vì sao,
hoặc động cơ nào đã thúc đẩy một người phụ nữ Việt Nam hiền lành, một người vợ
hiền trong một gia đình bình thường của miền Tây Việt Nam, lớn lên từ chốn đồng
ruộng thơm hơi lúa, trở thành một chiến sĩ chống cộng hăng say và có thể nói,
quyết liệt và táo bạo có thể so sánh ngang hàng với Lý Tống. Nguyễn Thị
Ngọc Hạnh đã khóc khi
nói đến những hình ảnh đau thương của “Anh Lính Cộng Hòa”.
Chị khóc một cách tự nhiên
và chân thật. Chị coi những anh lính Cộng Hòa như những người anh ruột của
mình. Một lần, gặp một anh lính Cộng Hòa trên một chuyến xe lửa trên đường ở tù
về, chị đã móc hết tiền trong túi ra cho anh và nhường chỗ chị cho anh ngồi.
Chị đã kể lại những bất công
không phải của chị nhưng mà của đồng bào chị đã phải gánh chịu trong chế độ
Cộng Sản. Và Nguyễn Thị Ngọc Hạnh cũng kể phớt qua cuộc đời của chị. Cuộc đời
của một người Việt Nam mà số ngày tù nhiều hơn số ngày sống tự do ở ngoài đời…
Sau nhiều giờ đồng hồ ngồi
nói chuyện, tôi hiểu được lý do nào và động lực nào đã biến người vợ hiền
Nguyễn Thị Ngọc Hạnh thành người nữ anh hùng Nguyễn Thị Ngọc Hạnh của thời đại
này. Lý do đó là: Chị
không chịu nỗi những bất công và đàn áp của bọn Cộng Sản Việt Nam đang đè xuống
trên đầu trên cổ đồng bào chị. Chị không chịu nỗi cảnh chúng nó tàn phá quê
hương của chị.
Đơn giản như thế thôi. Nguyễn Thị Ngọc Hạnh tuyên bố
rằng chị không chiến đấu cho mình mà cho dân tộc Việt Nam. Chị đã hy sinh cả
gia đình, mấy đứa con, chọn con đường tranh đấu, lấy hạnh phúc của dân tộc làm
hạnh phúc của mình. Nguyễn Thị Ngọc Hạnh tuyên bố:
“Tôi sinh ra là người Công Giáo, nhưng bây giờ thì dân tộc Việt
Nam là tôn giáo của tôi. Tranh đấu giành lại tự do hạnh phúc cho người Người
Việt Nam là ĐẠO, tức là con đường của tôi.”
Và chị nói thêm:
“Sau năm năm ở tù, tôi đã có nhiều thì giờ để học hỏi và suy
nghĩ. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều suốt năm năm qua để tìm một con đường để giải
phóng dân tộc. Và tôi rất lạc quan, tin tưởng…”
Ngừng một chút, chị ngước
mắt nhìn lên bầu trời xanh ở bên ngoài hàng rào trại tù và chậm rãi tuyên bố
một câu quan trọng:
“Dù ngày xưa tôi là một người chuyên môn đốt tòa đại sứ Việt
cộng, nhưng bây giờ thì tôi đã quyết định từ bỏ con đường bạo lực. Tôi đã tìm
ra một phương pháp tranh đấu ôn hòa bất bạo động nhưng sẽ đem lại kết quả. Tôi
sẽ không dùng lửa để đốt tòa đại sứ nữa, nhưng tôi sẽ gom lửa của đồng bào, gom
lửa của tôi, của anh, của tất cả chúng ta để chúng ta cùng nhau đốt cháy chế độ
Cộng Sản…”
Nguyễn Thị Ngọc Hạnh mỉm
cười rồi lắc đầu tiếp:
“Tôi đã đốt tòa đại sứ của chúng nó ở Anh và ở Pháp, nhưng tôi
không biết rằng mình đốt thì nó sẽ lấy tiền bảo hiểm để xây lại một tòa đại sứ
mới hơn, đẹp hơn, lớn hơn xưa. Tôi đã quyết định từ bỏ con đường tranh đấu bạo
động như ngày xưa. Lửa của tôi bây giờ sẽ được dùng một cách hữu hiệu hơn.”
Và chị lập lại câu nói mà
tôi cho rằng là một câu nói vô cùng quan trọng của một điểm khởi đầu của một
cuộc tranh đấu mới:
“Tôi sẽ gom lửa của đồng bào, gom lửa của tôi, của anh, của tất
cả chúng ta để chúng ta cùng nhau đốt cháy chế độ Cộng Sản…”
Lần cuối cùng tôi đến thăm
chị, Chủ nhật ngày 16 tháng 4 năm 2006, chúng tôi bịn rịn từ giã nhau. Nguyễn
Thị Ngọc Hạnh hỏi tôi về cảm nghĩ của tôi về vấn đề chống Cộng. Tôi thành thực
cho chị biết rằng tôi rất bi quan. Tôi thấy rằng chúng ta mỗi ngày một
già đi, yếu đi. Tình hình cộng đồng lại ly tán, chia rẽ, đố kỵ. Không đồng ý
với nhau thì đâm ra ghét nhau và nếu cần thì không ngần ngại chửi nhau là….Việt
cộng. Trong
khi đó, chính quyền Việt cộng mỗi ngày mỗi giàu mỗi mạnh và đặc biệt, những
thằng mình muốn trù ẻo cho nó… bị trúng gió mà chết thì chúng nó lại không
những không chết, mà xem hình thì thấy chúng càng ngày càng béo tốt thêm. Nhìn
mặt mày chúng nó phè phỡn trên các tờ báo mà tối về nhà buồn …ăn cơm
không được.
Nghe như thế Nguyễn Thị Ngọc
Hạnh nghiêm sắc mặt lại và trách tôi liền, không hề có một chút rụt rè dù đây
chỉ là lần thứ hai tôi gặp chị:
“Anh không được bi quan như thế. Tôi ở trong tù mà tôi còn nghĩ
được sách lược chống chúng nó, anh ở ngoài tự do, có nhiều phương tiện, nhiều
cơ hội, tại sao anh lại có những tư tưởng bi quan như thế? Một chiến sĩ chống
cộng như anh mà bi quan như thế thì làm sao chúng ta chiến thắng Cộng Sản được?”
Tôi giật mình chưng hửng và
ngồi im không biết nói gì, như một người học trò bị thầy giáo quở mắng ở những
ngày còn đi học tiểu học. Đại tá Võ Văn Ân nhìn tôi … thương hại.
Chị tiếp tục “giảng” cho
tôi một bài thật dài, thật hay. Cuối cùng, chị nói:
“Chúng ta không được bỏ cuộc nửa chừng. Chúng ta phải chiến đấu
đến giây phút cuối cùng. Và tôi tin tưởng chắc chắn chúng ta sẽ thành công. Tôi
quả quyết như thế. Chế độ bạo tàn phi nhân của Việt cộng sẽ phải bị sụp đổ…”
Tôi nhìn thấy trong những
lời chị nói, dường như có những ngọn lửa hừng hực phát ra… Tôi nghi nhận những
gì Nguyễn Thị Ngọc Hạnh nói và cảm thấy những gì chị nhận xét về tôi rất đúng.
Lâu nay, phần vì hoàn cảnh cá nhân, phần vì phải tranh sống hằng ngày, phần vì
nhìn thấy cộng đồng chia rẽ, tôi như đâm ra thờ ơ với việc tranh đấu. Và tệ
nhất, tôi cảm thấy bi quan.
Tôi xin cám ơn anh hùng
Nguyễn Thị Ngọc Hạnh đã thẳng thắn chỉ trích về những nhận định sai lầm của
tôi. Sự chỉ trích rất đúng và tôi hứa với chị sẽ cố gắng nhìn lại thời thế để
tìm một cái nhìn sáng sủa hơn. Những lời Nguyễn Thị Ngọc Hạnh nói làm tôi chợt
nhớ đến những chiến sĩ quốc gia mà tôi luôn luôn nể phục, những con người đã âm
thầm chiến đấu suốt bao nhiêu năm nay và cho đến giờ này vẫn còn một lòng dạ
sắt son với tổ quốc, không hề tàn phai dù chỉ một chút: Nơi tôi ở ngày xưa,
thành phố New Orleans, có những người như chiến hữu Lê Hồng Thanh, chiến hữu
Trương Minh Đức, Không Quân Vũ Viết Ngữ.
Nơi tôi ở bây giờ, thành phố Dallas,
có những người chiến sĩ như Trương Sĩ Lương, như đại tá Võ Văn Ân. Xa hơn nữa,
tôi nhớ đến những người như anh Huỳnh Lương Thiện ở San Francisco, anh Đào
Trường Phúc và chị Nguyệt Ánh ở DC, thằng bạn già tôi, Không Quân Nguyễn Văn
Ngà ở Vancouver, và người đàn anh khả kính, trung tá KQ Khưu văn Phát ở DC, Hội
trưởng Tổng Hội Không Lực VNCH…
Dĩ nhiên là danh sách còn
rất nhiều và nhiều nữa và tôi không nhớ hết được ở đây, chỉ ghi vội lên vài
tên, như một lời tạ tội vì đã vắng mặt khá lâu trên con đường tranh đấu, và
đồng thời cũng gởi đến những lời khích lệ cùng khen ngợi tấm lòng sắt son đến
các anh các chị.
Chúng tôi bịn rịn chia tay
nhau và chắc phải một thời gian khá lâu mới được gặp lại. Tuần sau, Nguyễn Thị
Ngọc Hạnh sẽ mãn hạn tù và sau đó sẽ được chuyển sang sở di trú trước khi lên
đường trở về Pháp.
Trên đường về nhà với đại tá
Võ Văn Ân, chúng tôi nói chuyện với nhau và chúng tôi nghĩ rằng nữ anh hùng
Nguyễn Thị Ngọc Hạnh sẽ là ngọn lửa chiến đấu, ngọn lửa hy vọng cuối cùng của
chúng ta. Tôi nguyện cầu cho chị có đủ can đảm, tài năng và phương tiện để, như
lời chị nói, sẽ gom lửa của chị và của đồng bào đốt cháy chế độ Cộng Sản phi nhân
tàn bạo.
Đã từ lâu, cá nhân tôi cũng
như nhiều người quốc gia khác, dù không nói ra, nhưng chúng ta luôn luôn âm
thầm đi tìm một ngọn lửa để khôi phục quê hương. Và chúng ta đã nhìn thấy nhiều
phong trào, nhiều đoàn thể, nhiều đảng phái nổi lên. Nhưng sau 31 năm, tôi chưa
nhìn thấy một niềm hy vọng hoặc một hứa hẹn nào thực tiễn cả. Thậm chí một đoàn
thể chính trị hoạt động đến giờ này mà còn tồn tại được, số thành viên đi họp
còn được 25% so với ngày mới thành lập thì phải được coi như là một đảng phái
thành công và có thực lực. Có lẽ cái tật làm ít nói nhiều, lãnh tụ thích đọc
diễn văn dài giòng hơn là tích cực dấn thân, lãnh tụ sợ thay đổi, lãnh tụ luôn
luôn muốn được bao vây bởi những nịnh thần ngon ngọt của một thời quá vãng,
lãnh tụ không dám đối diện với thực tế phũ phàng trước mặt vẫn là một cơn bịnh
trầm kha trong các đoàn thể đảng phái của chúng ta. Cộng thêm vào đó, là kẻ
thù… thời gian. Càng ngày, chúng ta càng già đi và yếu đi vì chúng.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn
thấy một hứa hẹn, một đốm lửa, dù chỉ là một đốm lửa rất nhỏ, rất leo lét được
khai sinh và đốt lên từ một người phụ nữ Việt Nam bé nhỏ và có thể nói, chưa
được nhiều người biết đến tên như Nguyễn Thị Ngọc Hạnh. Và bản chất của lửa, ai
cũng biết, luôn luôn bắt đầu rất bé nhỏ, leo lét, khiêm nhường, yếu đuối, nhiều
khi bị gió thổi tắt, nhưng lại bùng lên trở lại nhờ vài ngọn gió nhỏ. Và nếu ta
biết đặc tính của lửa thì phải biết sự nguy hiểm của lửa.
Cứ nhìn một đám cháy
rừng thì biết. Nó thường bắt đầu bằng một ngọn lửa rất nhỏ, rất leo lét, chỉ
đốt cháy vài ngọn lá nhỏ nằm trên mặt đất. Nhưng một khi lửa đã bắt lên nhờ
những cọng lá nhỏ bé này rồi thì những cây cổ thụ to lớn, cho đến nguyên cả một
khu rừng vĩ đại, cho đến cả một tiểu bang rộng vài trăm triệu mẫu tây sẽ bị
chìm trong biển lửa chỉ trong vòng vài tuần lễ ngắn ngủi.
Hôm nay, nhân ngày mãn hạn
tù của nữ anh hùng Nguyễn Thị Ngọc Hạnh, tôi xin kính cẩn viết lên bài này để
giới thiệu Nguyễn Thị Ngọc Hạnh với những đồng hương chưa biết chị. Với những
ai đã biết chị, chúng ta hãy cùng nhau chúc mừng chị. Nguyễn Thị Ngọc Hạnh đã
hứa với chúng ta rằng chị sẽ dùng hết quãng đời còn lại của chị để đấu tranh
cho dân tộc Việt Nam.
Tất cả chúng ta, những người
đã biết Nguyễn Thị Ngọc Hạnh và mới biết chị, chúng ta cần phải tiếp một tay
với chị để đốt lên ngọn lửa mà tôi mạo muội gọi rằng “ngọn lửa Nguyễn Thị Ngọc
Hạnh”.Trong tương lai, chị Nguyễn Thị Ngọc Hạnh và những chiến hữu như đại
tá Võ Văn Ân, nhóm anh em Bến Cũ và những chiến hữu liên hệ sẽ có những chương
trình hoạt động và sẽ thông báo sau.
Chúng ta phải cùng nhau gom lửa chung với Nguyễn Thị Ngọc Hạnh. Với ngọn lửa này, chúng ta
sẽ cùng nhau đốt cháy chế độ bạo tàn của Việt cộng như lời Nguyễn Thị Ngọc Hạnh
nói… Chúng ta sẽ thắng!
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền