On Monday, February 22, 2016 2:14 PM, "Thao Nguyen wrote:
Kính chuyển đến
quý vị bài viết rất giá trị đọc và phổ biến cuả tác giả
ĐỗNgọcUyển, người chuyển rất tâm đắc với nhận định " phaỉ loại bỏ ngay
caí nguỵ danh"Chương Trình HO" và
phaỉ thay băǹg caí chính danh là "Chương
Trình Taí Định Cư Những Cựu Tù Nhân Chính Trị", ht
H.O.:
Một Sự Lộng Giả Thành Chân
Đỗ
Ngọc Uyển
Ngày
25-2-2010, trên báo Người Việt Online có một bài báo với tựa đề “20 Năm Chương
Trình H.O.: Mọi Người Viết Về Hát Ô”. Nguyên văn đoạn mở đầu của bài báo như
sau: “Kể từ số báo hôm nay, Người Việt bắt đầu đăng các tác phẩm liên quan đến
đề tài Hát Ô. Chương trình này sẽ kéo dài ba tháng từ nay đến ngày 1 tháng 6,
2010.”
Hưởng
ứng chương trình nói trên, ngày 26-2-2010, Ông Vũ Quý Hạo Nhiên đã viết
một bài báo có tựa đề “Cha đẻ chương trình H.O. không dùng chữ H.O.” được phổ
biến trên Người Việt Online có đoạn mở đầu như sau:
“Ông Robert Funseth, nhà ngoại giao Hoa Kỳ được coi là cha
đẻ của chương trình định cư cho cựu tù nhân chính trị Việt Nam, giật mình ngạc
nhiên khi được hỏi, Ông có biết người Việt chúng tôi gọi chương trình đó là
H.O. không?”
Ông Robert Funseth giật mình ngạc nhiên là đúng bởi vì:
a/ Tại
sao người Việt lại đặt tên là H.O. cho một chương trình do người Mỹ chủ trương,
vận động và thực hiện? Người Mỹ đã đặt tên cho chương trình của họ là Tái Định Cư Những Người Tù Chính Trị qua câu
nói khẳng định sau đây của Ông Robert Funseth được trích trong bài báo trên tờ
New York Times ngày 15/10/1989 của ký giả Seth Mydans có tựa đề: “The Nation;
The Next Wave from Vietnam: A New Disability.”
“…Resettling
this group will be a step toward closing out this nation’s debt to its
Indochinese wartime allies. These people have been detained because of their
close association with us during the war, said Robert Funseth, the senior
deputy assistant secretary of state, who has spent most of this decade
negotiating their resettlement…” (…Tái
định cư nhóm người này, (những người tù chính trị), là một bước tiến tới việc
khép lại món nợ của quốc gia Hoa Kỳ đối với những đồng minh trong cuộc chiến
Đông Dương. Những người này đã bị giam cầm vì đã cộng tác mật thiết với chúng
ta trong cuộc chiến, trên đây là lời phát biểu của ông Robert Funseth, phụ tá
cao cấp của bộ trưởng ngoại giao, người đã bỏ ra gần một thập kỷ để điều
đình về việc tái định cư những người tù chính trị...)
b/ Ông Robert Funseth không phải là cha đẻ của chương trình
H.O. như Ông Vũ Quý Hạo Nhiên viết. Ông Funseth chỉ là người được Bộ Ngoại Giao
Hoa Kỳ trao trách nhiệm điều đình với Việt Cộng để mang những người tù chính
trị, cựu đồng minh của Hoa Kỳ, sang định cư tại Mỹ.
Ngày
30/4/05, đúng 30 năm sau ngày 30/4/1975, trả lời cuộc phỏng vấn của RFA do
phóng viên Nguyễn Khanh thực hiện, Ông Funseth đã nói những câu nguyên văn như
sau:
“Khi tôi được cử về làm việc cho Văn Phòng Đặc Trách Tỵ Nạn
của Bộ Ngoại Giao (năm 1982), kế hoạch cứu tù chính trị được đặt trong khuôn
khổ của Chương Trình Ra Đi Có Trật Tự và nằm dưới sự hỗ trợ của Cao Uỷ Tỵ Nạn
Liên Hiệp Quốc.” Trong một đoạn khác của bài phỏng vấn, Ông Funseth nói:
“Riêng cá nhân tôi, tôi không thể nào nghĩ rằng 7 năm sau ngày khó quên đó
(30/4/1975), tôi lại được trao trách nhiệm đàm phán với giới lãnh đạo Hà Nội để
yêu cầu thả tù chính trị và cho họ cùng với gia đình sang Hoa Kỳ định cư…”
Những câu nói và trả lời trên đây của Ông Funseth
chứng tỏ rằng “kế hoạch cứu tù chính trị” để trả món nợ quốc gia của Hoa Kỳ đối
với đồng minh của họ đã được hoạch định trước khi Ông Funseth được bổ nhiệm làm
việc tại Văn Phòng Đặc Trách Tỵ Nạn của Bộ Ngoại Giao. Chương trình tái
định cư những người tù chính trị Việt Nam tại Mỹ nằm trong chính sách ngoại
giao của Tổng Thống Hoa Kỳ nhằm phục vụ quyền lợi của Hoa Kỳ mà bộ ngoại giao
có nhiệm vụ thi hành. Ông Funseth không phải là thẩm quyền làm chính sách
(policymaker) để có thể hoạch định chính sách ngoại giao của Hoa Kỳ. Do đó, Ông
Funseth không phải là cha đẻ của cái gọi là chương trình “H.O.” như
Ông Vũ Quý Hạo Nhiên đã viết. Ông Funseth chỉ là một phụ tá cao cấp của bộ
trưởng ngoại giao đã kiên trì trong tám năm với 25 cuộc họp để hoàn thành xuất
sắc một nhiệm vụ chính trị và ngoại giao khó khăn được giao phó. Và như Ông Funseth
đã phát biểu trong bài phỏng vấn nói trên: “Ngày ký kết cũng là ngày mà tôi
hãnh diện nhất trong 40 năm làm ngoại giao.”
Một nhà ngoại giao được kính trọng như Ông Robert Funseth
chắc cũng không muốn được tung hô quá mức vai trò thừa hành nhiệm vụ được giao
phó mà bất cứ ai ở địa vị của ông Funseth cũng làm như Ông Funseth đã làm.
Những
điều trình bày trên đây cũng gạt bỏ những luận điệu tung hô của một số người
tâng bốc cho rằng nhờ có Bà Khúc Minh Thơ, Chủ Tịch Hội Gia Đình Tù Nhân Chính
Trị, vận động nên Ông Robert Funseth mới đẻ ra cái gọi là Chương Trình H.O. để
mang những người cựu tù chính trị sang định cư tại Mỹ, và Bà Khúc Minh Thơ là
ân nhân của tập thể hàng trăm ngàn người tù chính trị. Câu chuyện hoang tưởng,
mờ ám này tưởng đã chìm xuống nhưng mới đây lại được hâm nóng lại qua báo chí
và truyền hình. Để làm sáng tỏ “công ơn” của Bà Khúc Minh Thơ đối với tập thể
người cựu tù chính trị, cách đây hơn một năm, vào dịp Bà Khúc Minh Thơ đứng ra
tổ chức cái gọi là “Ngày Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị” tại Dallas vào ba ngày đầu
tháng 10/2008, tôi đã viết hai bài có tựa đề: “Người Tù Chính Trị Việt Nam: Món
Nợ của Hoa Kỳ Đối Với Đồng Minh và Dự Luật H.O. của Ông Nguyễn Ngọc Bích và Bà
Khúc Minh Thơ.” Hai bài viết này hiện còn lưu trữ trên một số Websites.
Trong
đoạn cuối của bài báo nói trên, Ông Vũ Quý Hạo Nhiên đã viết:
“Vậy
chữ “H.O.” ở đâu ra? Có tác giả cho rằng khi người cựu tù cải tạo nộp đơn xuất
cảnh qua diện này, phía Sở Ngoại Vụ đánh số hồ sơ bắt đầu bằng chữ “H”. Hồ sơ
số 5987, chẳng hạn, sẽ mang số “HO5987”
trong đó có số không (số zero) dẫn đầu. Nhưng người nộp đơn lại đọc số không
thành chữ O và từ đó đẻ ra huyền thoại “Humanitarian Operation” là một chữ mà
theo Ông Funseth không có trong vụ này.” Điều này chứng tỏ rằng Ông
Vũ Quý Hạo Nhiên cũng chỉ viết lại những suy đoán mơ hồ của người khác chứ
không truy nguyên rõ lai lịch của cái nguỵ danh H.O..
Một
cách chính thức, không có cái gọi là Chương Trình H.O. nào cả. H.O. không phải
là hai chữ viết tắt của “Humanitarian Operation” mà chỉ là sự suy đoán từ các
con số thứ tự của các danh sách những người cựu tù chính trị đã được Việt Cộng
cấp sổ thông hành (passport) và trao cho phía Hoa Kỳ phỏng vấn để đi tỵ nạn tại
Mỹ. Ví dụ như các danh sách đầu tiên mang
các số thứ tự H 01, H 02, H 03… gồm có hai phần: phần mẫu tự là H và phần các
con số hàng đơn vị là 01, 02, 03…, và khi đến con số hàng chục thì không còn số
không (zero) nữa mà trở thành H 10, H 11, H 12….
Sau
đây là một trích đoạn trong “Giấy Báo Tin” của Cục Quản Lý Xuất Nhập Cảnh của nguỵ
quyền Việt Cộng tại Hà Nội gửi cho một người cựu tù chính trị.
GIẤY BÁO TIN
……………………………………………………
……………………………………………………
1/
Chúng tôi đồng ý cho ông cùng 03 người trong gia đình được phép xuất cảnh đến
nước Mỹ.
2/
Về việc cấp hộ chiếu: chúng tôi đã cấp 04 hộ chiếu số: 28273, 28275, 28277,
28279 gửi kèm theo.
3/ Chúng tôi đã lên danh sách số H 10, số thứ tự 796,
chuyển Bộ Ngoại Giao để chuyển chính phủ Mỹ bố trí tiếp xúc phỏng vấn xét nhập
cảnh.
Nếu
gia đình cần biết thời gian phỏng vấn tiếp xúc và kết quả duyệt xét nhập cảnh
xin liên hệ chính phủ Mỹ.
Xin
thông báo để ông yên tâm.
(Hiện
phía Mỹ đang phỏng vấn danh sách H 05) Hà
Nội, ngày 10 tháng 7 / 1990
TRƯỞNG
PHÒNG X.N.C
Trần
Thành
(Ký
tên và ấn dấu)
Những điều trình bày trên đây đã chứng minh rằng không có
cái gì chính thức gọi là “H.O.” cả. “H.O.” chỉ là một nguỵ danh đã được
sử dụng một cách lập lờ để chỉ một người “tù cải tạo” nhằm xoá đi cái chính
danh là người tù chính trị. Đây là trò chơi
chữ đểu giả của lũ Việt Cộng bởi vì không bao giờ chúng nhìn nhận rằng
chúng đã giam giữ những người tù chính trị mà chỉ đưa đi “cải tạo” những kẻ
phạm tội hình sự đối với chúng. Cho nên
chính danh là điều quan trọng, và phải
xoá bỏ cái nguỵ danh “H.O.” trong từ vựng tiếng Việt.
Nếu dịch sang tiếng Việt, những cái tên nửa Việt nửa Mỹ
như: Chương Trình H.O., các ông H.O., ông H.O. 1, bà H.O. 5, con ông H.O. 8…sẽ
thành những cái tên ngô nghê, vô nghĩa như: Chương Trình Chiến Dịch Nhân Đạo,
các ông Chiến Dịch Nhân Đạo, ông Chiến Dịch Nhân Đạo 1, bà Chiến Dịch Nhân Đạo
5, con ông Chiến Dịch Nhân Đạo 8….
Cái
nguỵ danh H.O. đã bị lộng giả thành chân từ 35 năm nay. Trong ngôn ngữ nói
hàng ngày, người ta thường tự bào chữa rằng vì “quen miệng” nên sử dụng những
cái ngụy danh như: “các ông H.O., chương trình H.O., ngày giải phóng, học tập
cải tạo, người tù cải tạo…”. Nhưng khi đã viết ra trên giấy trắng mực đen lại
là chuyện khác, người viết phải tôn trọng độc giả và có nhiệm vụ phải truy
nguyên, điều tra cho rõ sự thật và sử dụng đúng chính danh chứ không thể sử
dụng cái ngụy danh lập lờ “H.O.” nếu không muốn bị coi là có âm mưu bất chánh
hoặc thiếu lương tâm nghề nghiệp.
Trước
đây, trên một diễn đàn điện tử, có một ông nhà văn nhà báo đã viết: “Tên
H.O. thực ra như chúng ta đã biết xuất xứ từ cách đánh số của cộng sản bắt đầu
từ H 01 cho đến H 09 thì trở thành H 10. Nhưng bây giờ đã thành danh thì ta cứ
gọi là H.O.”. Đây là kiểu ăn nói lấy
được, bất chấp lương tâm nghề nghiệp của nhà văn nhà báo là phải tôn trọng sự
thật, đặc biệt là sự thật đối với lịch sử.
Việt
Cộng và tay sai có thể lợi dụng cái danh xưng H.O. không chính, không thực và
lập lờ này cho âm mưu đen tối của chúng để bôi đen chân dung người chiến binh
QLVNCH. Cách gọi bằng những cái tên tỏ vẻ
giễu cợt như: “các Ông Hát Ô, các Ông Ếch Ô” là xúc phạm đến danh dự của tập
thể người tù chính trị, người lính VNCH.
Băng
đảng Việt Cộng không bao giờ nhìn nhận rằng những người đã bị chúng giam cầm
phi pháp là tù nhân chính trị và chúng luôn luôn tuyên bố rằng những người này
là tội phạm chiến tranh vì đã cầm súng chiến đấu chống lại chúng, và chúng thả
những người này ra và để họ đi định cư tại ngoại quốc là vì lý do nhân đạo chứ
không phải vì lý do chính trị. Do đó, Việt Cộng
và tay sai có thể tuyên truyền lếu láo rằng đảng của chúng đã tổ chức cả một
chiến dịch nhân đạo (H.O., Humanitarian Operation)) để cho những người tù chính
trị và gia đình họ đi định cư tại ngoại quốc. Nhưng thực tế và lịch sử đã chứng
minh rằng Việt Cộng là một lũ vô nhân tính làm sao chúng có nhân ái để làm
chuyện nhân đạo.
Trước
đây vài năm, một tờ nhật báo tại San Jose đã đăng một loạt bài phỏng vấn với
tựa đề “Cuộc Chiến Nhìn Từ Hai Phía”, trong đó có bài phỏng vấn tên Tổng Lãnh
Sự Việt Cộng Nguyễn Xuân Phong tại San Francisco. Tên cộng sản này đã lợi dụng
cuộc phỏng vấn để mạt sát các anh em cựu tù chính trị là vô ơn đối với đảng và
nhà nước của y. Cũng tờ báo này đã xấc xược gọi Khu Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị
Bắc California là Hội Tù với ý đồ bôi đen chân dung người tù chính trị Việt
Nam.
Sự kiện hàng trăm ngàn người tù chính trị Việt Nam đi định
cư tỵ nạn tại Hoa Kỳ là một sự kiện chính trị mang dấu ấn lịch sử. Sử dụng
những cái nguỵ danh như “Hát Ô hay Ếch Ô” khi nói hay viết là thái độ cợt nhả
đối với một sự kiện lịch sử. Để bảo vệ danh dự và chỗ đứng trong lịch sử của
tập thể hàng trăm ngàn người tù chính trị, những người đã hy sinh xương máu để
bảo vệ quê hương Miền Nam thân yêu suốt 20 năm, phải loại bỏ cái ngụy danh
“Chương Trình H.O.” và thay bằng cái chính danh là “Chương Trình Tái Định
Cư Những Cựu Tù Nhân Chính Trị”.
Đây
là một chương trình do chính phủ Hoa Kỳ hoạch định và thực hiện với sự hỗ trợ
của Cao Uỷ Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc để trả một món nợ quốc gia của Hoa Kỳ đối với
đồng minh của họ trong cuộc chiến chống lại sự bành trướng của chủ nghĩa cộng
sản tại Đông Dương và Việt Nam.
Viết để đánh dấu 20 năm một sự kiện lịch sử là điều rất nên
làm. Nhưng chính danh là điều quan trọng để hậu thế biết và hiểu đúng sự thật
lịch sử. Dùng cái nguỵ danh H.O. - một ám số của Việt Cộng - đã bị lộng giả
thành chân để xuyên tạc một sự thật lịch sử là có tội đối với lịch sử.
Đỗ
Ngọc Uyển
(Khoá
4 Thủ Đức)
Tháng
4 năm 2010
Morgan
Hill, California
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền