mời
xem bài viết của Bằng Phong Đặng văn Âu
Bằng Phong Đặng Văn Âu: KHÍ PHÁCH LÀM NÊN CON NGƯỜI - Tôi không thể im lặng trước nỗi oan khiên của người phụ nữ (Ngô Minh Hằng) làm thơ Chống Cộng mà bị bọn xấu bám theo sát gót, dùng mọi thủ đoạn gian ác, bất nhân mà thoá mạ, vùi dập liên tục suốt mười sáu năm dài.
BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU
KHÍ PHÁCH LÀM NÊN CON NGƯỜI
Cuộc chiến đấu của người Quốc gia
chống lại Cộng sản là cuộc chiến đấu giữa Con Người với Con Người.
Cần có điều
kiện gì để được gọi là Con Người?
Rèn luyện Khí
Phách!
Khí Phách làm cho Con Người có
lòng tự trọng, can đảm chống lại làm điều gì khuất tất, chống ăn gian nói dối,
chống lừa đảo để thủ lợi cá nhân và không cúi đầu trước bạo lực (Uy vũ bất năng
khuất).
Khí phách không cần phải làm cái
gì to tát. Ví dụ từ chối không làm bất cứ điều gì có lợi cho Việt Cộng,
dù được chúng hứa giúp làm cho nổi tiếng hay được chúng cung cấp tiền bạc để sống
phè phỡn, đã là khí phách, bởi vì Việt Cộng là kẻ thù của dân tộc, mà đi
nhận ân huệ của chúng đã là vô nhân cách!
Tôi không dám dạy đời cho bất cứ
ai. Tôi chỉ nêu quan điểm sống đơn giản của bản thân mà tôi tin rằng đó cũng là
quan điểm cơ bản khiến cho mọi người có thể đồng ý dễ dàng. Nếu có ai phản bác,
cho rằng tôi nói không đúng thì cứ lên tiếng. Tôi không nhận sự lên tiếng của kẻ
nặc danh!
Vì là Con Người, ai cũng phạm sai
lầm, nhưng khác ở chỗ cần phải có cái dũng để dám nhìn nhận sai lầm, xin lỗi và
cam kết không tái phạm, thì tất nhiên được gọi là Con Người.
Bọn Việt Cộng
tiêu diệt khí phách dân tộc bằng biện pháp “bao tử trị”, bằng khủng bố tinh thần,
bằng tra tấn, bằng tù đày. Không những chúng trừng phạt cá nhân
người nào chống lại chúng mà thôi, chúng còn trừng phạt bà con dòng họ của nạn
nhân. Thậm chí chúng còn trừng phạt người
nào giúp đỡ nạn nhân.. Do đó, xã
hội cộng sản là một xã hội khiến ai cũng nơm nớp lo sợ bị trừng phạt bất
cứ lúc nào. Từ đó, người dân trở nên vô cảm vì sợ liên lụy.
Nhà thơ Nguyễn
Chí Thiện bị một số người Việt ở Hải ngoại kết tội ông đã “chôm”
tác phẩm của Cụ Lý Đông A và mạt sát ông nặng lời, tôi cảm thấy thương nhà thơ
Nguyễn Chí Thiện quá sức. Nếu nhà thơ Nguyễn Chí Thiện thực sự “chôm” tác phẩm
của Lý Đông A đi nữa, thì ông cũng có công chuyển tải những bài thơ chống Cộng
cho đồng bào tuy mang tiếng chống Cộng, nhưng chưa hiểu thủ đoạn tàn ác của Cộng
sản.
Nếu ông Nguyễn Chí Thiện có hành
động hay lời nói nào mà ta khám phá thấy ông đang ngấm ngầm ủng hộ Việt Cộng
hay Việt Tân thì mới đáng hài tội. Đúng không? Tôi ủng hộ Nguyễn Chí Thiện vì
thấy chưa người nào ở phía Quốc Gia làm thơ Chống Cộng bốc lửa đến như vậy. Cướp
súng địch để chống địch còn được, nữa là!? Đâu cần biết cây súng đó của ai?
Tôi khen ngợi nhà văn Lão Móc dám tự kể khi ở tù
Việt Cộng và vì muốn được về nên đã làm thơ ca tụng Hồ Chí Minh. Chắc chắn cũng có nhiều người làm như ông Lão
Móc, nhưng khác ở chỗ không
dám thú nhận. Ra Hải ngoại ông lên tiếng chống lại những người mang danh
nghĩa Chống Cộng; chứ ông không chống người nào, đoàn thể nào Chống Cộng một
cách đàng hoàng. Việc làm của ông Lão Móc là một sự đóng góp tích cực đấy chứ!
Giả sử rằng sau khi sang Hoa Kỳ,
ông Lão Móc vẫn tiếp tục làm thơ ca tụng “Bác đảng thì mới cần phải lên án. Nếu
là người hiểu cái thủ đoạn làm hèn con người của Việt cộng thì không bao giờ
phê phán ông Lão Móc, mà phải lên án chủ nghĩa cộng sản đã đẩy người dân vào
cái chỗ mất nhuệ khí, hay phải tạm dẹp nhuệ khí để sống còn.
Gần đây, tôi đọc bài của Tiến sĩ Nguyễn Kim Quý, bút hiệu Người
Lính Già Oregon, đem chuyện trà dư, tửu hậu
về đời tư của nhà thơ Ngô Minh Hằng ra bêu rếu, tôi rất lấy làm tiếc.
Tiếc vì ông là Tiến sĩ, là giáo sư, mà tường thuật một chuyện như
thế là làm nhục người trí thức, người đọc sẽ nhận ra tư cách ông Tiến sĩ thấp
kém. Tiếc vì ông là Người Lính Già mà viết như thế thì không khác nào ông tố
giác Người Lính Việt Nam Cộng Hòa bị mất
nước mà không lo bàn bạc chuyện cứu nước, lại ngồi lê đôi mách như mấy người đàn bà lắm chuyện.
Việt Cộng vào, bà Ngô Minh Hằng dù
được lưu dụng trong nghề dạy học nhưng với đồng lương chết
đói, chồng bị Việt Cộng đưa đi tù, một mình nuôi đàn con thơ dại, nhưng vẫn
chắt chiu từng đồng kiếm được khó khăn để mua quà thăm nuôi chồng. Vượt biển
ra hải ngoại, thân đàn bà một mình lạ nước lạ cái, nói tiếng Mỹ không rành,
chưa biết lái xe, đi kiếm việc làm để nuôi đàn con ăn học thành tài, thành nhân
thì đó là điều đáng khen, nào có điểm nào đáng chê? Tại sao ông Tiến sĩ dám lấy thước đo đạo đức của
mình để nhục mạ, miệt thị người đàn bà bất hạnh? Tôi nói vậy đúng
hay sai?
Giả thiết rằng bà Ngô Minh Hằng
phải đi làm đĩ đi nữa để nuôi mấy đứa con nheo nhóc có miếng ăn, để thăm nuôi
chồng tù Việt cộng, thì đó là cái tội lỗi do bọn Việt Cộng đã gieo rắc
lên đồng bào cả nước. Tại sao ông Tiến sĩ không có đủ cái từ tâm và
hiểu biết để xót thương thân phận của người đàn bà bị Việt Cộng làm cho cuộc đời
người dân bị khốn khổ? Tại sao ông Tiến sĩ không đủ kiến thức để lên án cái
nguyên nhân, lại đi lên án cái hậu quả? Tại sao ông Tiến sĩ không biết đặt
mình vào vị trí khốn cùng của một nạn nhân để cảm thông trong tai
hoạ chung của quê hương, đất nước, khi mà chính ông cũng là nạn nhân
như họ?
Ở Hải ngoại, tôi chỉ thấy nhà thơ
Ngô Minh Hằng làm những bài thơ Chống Cộng rất có giá trị, rất có kỹ thuật và đặc
biệt đánh vào tim của kẻ thù rất chuẩn xác. Tôi chưa hề thấy bà viết một bài thơ
nào có giọng điệu khinh thị Người
Lính hay nói xấu thể
chế Việt Nam Cộng Hòa; tôi chưa thấy ai
nói hay bà khoe đi về Việt Nam một lần nào chứ
đừng nói xoành xoạch như đi chợ, rồi bày đặt làm thơ Chống Cộng
như bọn xài bạc giả bao giờ. Nên nhớ tôi chưa hề gặp nhà thơ Ngô Minh Hằng để
mà cho rằng tôi thiên vị.
Tôi không thể im
lặng trước nỗi oan khiên của người phụ nữ làm thơ Chống Cộng mà bị bọn
xấu bám theo sát gót, dùng mọi thủ đoạn gian ác, bất nhân
mà thoá mạ, vùi dập liên tục suốt mười sáu năm dài. Tôi
chỉ muốn đem lại sự công bằng cho người bị oan ức. Đó là thái độ thường tình
của bất cứ người nào có học, có đạo đức phải hành động cho hợp với lương tri.
Tại sao Tiến sĩ là Người Lính Già
có tuổi tác, có địa vị xã hội mà không có
một lời giáo hóa nào
cho ông Trung tá Không Quân Nguyễn văn Ức và tay chân
bộ hạ xum xoe, bợ đỡ tên trọc phú một cách trơ
trẽn? Bà Ngô Minh Hằng có làm điều gì ô nhục VNCH như mấy ông sĩ
quan kia, mà ông Tiến sĩ phải có lời mạt sát một người đàn bà bất hạnh vì tai
trời ách nước?
Về ông phi công của US Navy, US Air Force, VNCH Nguyễn Huy Lộc – cùng Phi đoàn với
tôi – từng là triệu phú bốn lần, ở nhà có kho rượu chứa đủ loại rượu
thượng hảo hạng, trị giá hàng triệu bạc mà đi làm
quảng cáo rượu của tỷ phú Hoàng Kiều uống vào sẽ giúp cường dương và hạ tiểu đường.
Ông Lộc còn đòi Cộng Đồng phải đúc tượng tỷ phú Hoàng Kiều, mới là kinh khiếp
chứ! Do đó, tôi phải lên tiếng vì sợ ông kinh tế gia lỗi lạc Nguyễn Xuân Nghĩa
cười vào mặt bọn Không Quân VNCH là một lũ đui mù câm điếc, như ông từng mắng Cộng
Đồng. Lên tiếng vì danh dự Quân chủng, dù biết ông Lộc sẽ chửi mình nát nước!
Nhà thơ Ngô Minh
Hằng bị một bầy tay sai Việt Tân chửi một cách thô tục vì bà không chịu làm thơ ca ngợi
lãnh tụ Hoàng Cơ Minh. Bọn làm nghiệp vụ thì mới
khuất thân làm nhục tổ tiên của chúng. Còn ông là Tiến sĩ, là người trí thức mà
ông bêu rếu đời tư nhà thơ Ngô Minh Hằng trong khi ông chỉ nghe trong
lúc trà dư tửu hậu, không rõ đúng, sai thì làm sao người ta không
những tưởng ông cũng là đoàn viên Việt Tân, mà còn là kẻ hồ đồ, buôn chuyện tào lao, ông không
thấy nhục à?
Nếu ông Tiến sĩ Nguyễn Kim Quý là
dân sự, không dính dáng gì đến Quân Lực VNCH, tôi còn lên tiếng để người trí thức
khác hãy liệu để giữ phong cách giới thượng lưu. Huống chi ông Tiến sĩ là Người
Lính Già thì tôi đành phải góp ý, kẻo ông kinh tế gia Nguyễn Xuân Nghĩa lỗi lạc
coi khinh bọn nhà binh hèn, vô học, nhút nhát không dám “sửa lưng” ông Người Lính Già viết lách thiếu văn hóa.
Tại sao ông Tiến sĩ không đem sự
hiểu biết và kinh nghiệm của một sĩ quan Chiến tranh Chính trị để mở mắt mấy
ông quân nhân đi làm tay sai cho băng đảng Việt Tân? Tôi đề nghị ông Tiến sĩ Nguyễn Kim Quý nên
dành công tác bôi nhọ đời tư người
khác, hãy dành cho bọn nghiệp vụ đầu trâu mặt ngựa có việc làm để sinh nhai. Đất Nước Việt Nam ta cần có những người trí thức giáo
hóa những phần tử làm nhục nòi giống để chúng trở nên người hữu dụng và đừng để
người ngoại quốc khinh bỉ dòng giống Việt Nam.
Phó Đề đốc làm
Kháng Chiến Bịp chưa đủ nhục hay sao?
Vừa rồi, tôi viết một bức thư cho
nhà văn Trần Thị Bông Giấy để nói về nhà văn Văn Quang là để giáo hóa ông nhà
văn Giao Chỉ Đại tá Vũ văn Lộc hãy tập sống cho có nhân cách. Dưới chế độ
hà khắc, tàn ác, bất lương mà nhà văn Văn Quang còn biết giữ danh dự người cầm
bút, hà cớ gì một người đang sống ở xứ tự do, đầy đủ cơm ăn áo mặc lại trơ trẽn
làm bồi bút?
Ông Lộc bảo rằng ai chống VOICE của Trịnh
Hội là Việt Cộng. Vì cái lối chụp mũ một cách hàm hồ, bừa bãi như vậy nên tôi mới
phải giáo hóa ông Lộc để Hoàng Cơ Định đừng bốc thơm xằng Giao Chỉ Vũ
văn Lộc là loại “cây ngay không sợ chết đứng”! Thật khổ cho ngôn ngữ Kháng Chiến Bịp!
Xin lập lại, quan điểm của tôi về
Đất Nước là mỗi một người tự mình phải
rèn luyện nhân cách để làm người có khí phách, trước khi nói chuyện cứu nước. Bởi vì không có lý do gì mình chửi Việt Cộng, mà tư
cách không bằng thằng Việt Cộng. Đúng không?
Bác sĩ Lê văn Sắc nói rằng chúng
ta cần triệt hạ Việt Cộng thì khi Việt Cộng sụp đổ; lập tức Việt Tân rã đám
theo. Tôi đồng ý luận điểm đó. Nhưng mình ở ngoài này, mà mình nói mình đủ khả
năng lật đổ Việt Cộng thì không ai tin. Nhưng ở Mỹ, nếu chúng ta đồng lòng dẹp
bỏ Việt Tân thì chúng ta làm được, thông qua luật pháp của nước Mỹ.
Sở dĩ ngày nay Việt Tân còn ngọ
ngoạy vì nó có những cái vòi giống như con bạch tuộc bám víu. Nguyễn Thanh Tú,
con trai của nhà báo bị ám sát Đạm Phong, đang dùng luật pháp để lật mặt nạ
băng đảng Mặt Trận Hoàng Cơ Minh. Chúng ta khỏi cần phải lao tâm khổ trí để triệt
hạ Việt Tân, chỉ cần đóng góp một số tiền nhỏ cho Nguyễn Thanh Tú là anh ta có
thể vận động hành lang Quốc Hội Hoa Kỳ thỉnh cầu chính phủ ra lệnh cho FBI mở lại
hồ sơ tội ác là giải quyết ngay.
Luật Sư Lê Trọng Quát muốn cho Kiến
Nghị của mình được Tổng thống Donald Trump lưu tâm giúp đỡ, tôi đề nghị Thủ tướng
Pháp định phải thực hiện hai việc như dưới đây:
1/ Việc thứ nhất, vận động
đồng bào khắp thế giới yểm trợ tài chánh cho Nguyễn Thanh Tú triệt hạ Việt
Tân. Nhà văn Kiêm Ái xác quyết “Việt Tân là em Việt Cộng”. Nếu
chúng ta không giải trừ nổi thằng em Việt Tân, mà đòi giải trừ thằng anh Việt Cộng,
là một sự khôi hài, người ta sẽ bảo mình không có trí hoặc chống Cộng giễu!
2/ Việc thứ hai, Chính
Phủ Pháp Định nên dời Bộ Tham mưu sang Hoa Kỳ, vận động các đoàn thể Chống Cộng
kết hợp lại để có tiếng nói chung, giảng cho bọn Dân Chủ “cà chớn” đua đòi Xã Hội
Chủ Nghĩa hiểu thế nào là Thiên Đường Cộng Sản. Đoàn kết với nhau để làm công
tác chính đáng sẽ tạo uy tín cho đồng bào ta. Còn hơn đóng tiền cho anh kép hát
làm từ thiện!
Kiến Nghị giống như đi vay nhà
băng làm thương mại. Chúng ta phải có tài sản thế chấp (collateral) thì người
ta mới cho vay. Đồng bào mình phải bỏ phiếu cho một vị lãnh tụ Chống Cộng thì
người ta mới tin mình thực tâm Chống Cộng. Còn nếu chúng ta chỉ dùng nước bọt
thì chỉ đạt được nước bọt mà thôi! Sự thật nhiều khi đau lòng, nhưng phải nhìn
nhận để đạt mục đích. Mỗi là phiếu của đồng bào Chống Cộng là một đóng góp vào
tài sản thế chấp đó, thưa quý vị!
Vậy thì chúng ta hãy lo dẹp Việt
Tân trước để người ta tin mình có khả năng. Đồng thời,
chúng ta rửa cái nhục bị Kháng Chiến Bịp khống chế sinh hoạt chính trị Cộng Đồng
bấy lâu nay. Không có đủ khí phách để rửa vết ô nhục thì Cộng Đồng còn bị trọc
phú sử dụng mấy ông Sĩ Quan VNCH làm cho Quân Đội thêm xấu hổ. Còn Việt Tân là còn chia rẽ và còn những thứ đầu đường xó chợ
“dư luận viên” thải chất thải ra làm cho Cộng Đồng thối hoắc!
Những nhà văn, nhà thơ, nhà
báo hãy sống có khí phách một tí đi! Chấm dứt làm trò mặc áo thụng vái nhau để
mua vui. Hãy bắt chước lãnh tụ và nhân dân Anh Quốc biết cúi đầu xót thương, cầu
nguyện cho những vong hồn của 39 người Việt Nam xấu số vì bị Việt Cộng đẩy vào
con đường ô nhục và hãy biết ngẩng đầu chống lại bọn xài bạc giả làm
tan nát lòng tin của đồng bào, để tự hào với mấy chữ “Bốn Ngàn Năm Văn Hiến”.
Khí Phách! Khí Phách! Khí
Phách! Phải có Khí Phách để cứu đồng bào mình đang bị
Việt Cộng đồng lõa với Trung Cộng diệt nòi giống Việt Nam!
Bằng Phong Đặng văn Âu
Email Address: bangphongdva033@gmail.com
Telephone: 714 – 276 – 5600
Những bài viết trước của tác giả Bằng Phong Đặng Văn Âu:
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền