Người Việt Hải Ngoại Có Thể Làm Gì Để
Bảo Vệ Việt Nam?
https://danlambaovn.blogspot.com/2017/02/nguoi-viet-hai-ngoai-co-lam-gi-e-bao-ve.html
https://danlambaovn.blogspot.com/2017/02/nguoi-viet-hai-ngoai-co-lam-gi-e-bao-ve.html
Đặt vấn để: Sau hơn mười năm qua, Việt
Nam đang bị Trung Cộng xâm lăng dưới hình thức tằm ăn dâu từ trong đất liền với
49 tụ điểm dung chứa trên 1.000 người Tàu dưới danh nghĩa công nhân hay tình báo,
hay quân nhân giả dạng hoặc ngoài biển khơi qua việc chiếm đóng biển đảo và xây
dựng các khu quân sự trên các đảo đã tiến chiếm.
Đây là vấn đề cấp bách của chính chúng ta, của tất cả người con Việt ở
trong và ngoài nước. Vấn đề này sẽ không biến mất một cách tự nhiên mà hoàn
toàn tùy thuộc vào hành động và phản ứng của chúng ta.
Đối với người Việt ở hải ngoại câu hỏi ‘người
Việt hải ngoại có thể làm gì để bảo vệ Việt Nam’ là một câu hỏi lớn
giống như một đám người mù đứng trước một “con voi”.
Có lẽ đa số chúng ta
không biết sẽ phải nên làm gì?
Hay nhiều khi còn
lững lờ với ý nghĩ có nên quan tâm không?
Hay Việt Nam đã bị TC
xâm lăng chưa?
Chuyện đất nước
bị xâm lăng là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, và không một người mang dòng
máu Việt
nào có thể biện minh cho thái độ đứng ngoài cuộc.
Nhưng để làm gì?
Và phải làm gì?
Trước tiên cần nên
xác định vài yếu tố căn bản như mình là ai? Mình đứng ở đâu?
Hay lập trường mình như thế nào?
1- Mình là ai?
‘Mình’ dĩ nhiên là người Việt và khi
quan tâm về vấn đề Đất và Nước, thì mình còn là người Việt yêu nước. Người Việt yêu nước là người hòa lẫn tư tưởng, tấm lòng với vận mệnh
đất nước: đau với cái đau của đất nước, của người dân bị áp bức ở Việt Nam.
Như vậy một người
yêu nước thì không thể là người bàng quan, người ngoại cuộc, một nhà phân tích
vô tư, nhà bình luận vô tư, nhà suy diễn thời sự, hay nhà báo làm phóng sự
khách quan. Tất cả những ‘nhà’ này có thể gọi chung là nhà ngoại cuộc, đứng
ngoài và đứng trên mọi tuần hoàn hay biến chuyển của đất nước. Vì vậy, những
“nhà” kể trên đây sẽ không bao giờ thích thích hợp với định nghĩa ‘người Việt yêu nước’ (NVYN).
2-
Mình đứng ở đâu?
Khi đã là NVYN
thì hẳn mình đứng với quê hương và dân tộc; không phải với đảng CSVN,
nhà cầm quyền Việt Nam, hay Hoa Kỳ. Thế đứng với dân tộc đôi khi bị lẫn lộn đến
mức nguy hiểm khi chưa phân biệt được sự khác biệt giữa dân tộc với
đảng CSBV, nhà nước CS Việt Nam, hay Hoa Kỳ!
- Đảng
CSBV với nhà nước CSVN hay Quốc hội CS chỉ là một. Điều này không khó
hiểu khi nhìn vào cơ cấu tổ chức hệ thống cầm quyền của Việt Nam hiện nay.
Từ quốc hội tới mọi cơ quan nhà nước đều nằm dưới sự chỉ huy của bộ chính
trị (BCT) trung ương đảng CS. Chức vụ tổng bí thư đảng cao hơn cả chủ tịch
nước hay chủ tịch quốc hội. Luật đảng có ưu thế và đứng trên hiến pháp!
- Thế
nhưng tại sao ‘mình’ lại vui mừng khi bộ trưởng quốc phòng Việt Nam đón
tiếp bộ trưởng quốc phòng Hoa Kỳ và còn diễn dịch là ‘Việt Nam sắp sửa bỏ TC để
theo Mỹ’?
- Sao
“mình” lại quên nhiệm vụ của Bộ trưởng Quốc phòng Việt Nam là canh gác cho
đảng CSBV, mà không phải cho quốc gia Việt Nam, công an thay vì bảo vệ
người dân lại trấn áp, đàn áp dã man một khi người dân đứng lên đáp lời sông
núi để …đuổi Tàu?
- Tại sao khi quốc hội Việt Nam cho
ra ‘Luật biển’ xác định chủ quyền hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là
của Việt Nam thì ‘mình’ lại vỗ tay và cho rằng quốc hội Việt Nam bắt đầu
đứng lên bảo vệ biển đảo? Sự thực Quốc hội Việt Nam chỉ là con
rối cho ĐCSBV.
- Rõ ràng là ĐCSBV hay các cơ cấu
nhà nước Việt Nam không đồng nghĩa với dân tộc Việt Nam.
Từ ngày lập quốc cho đến hôm nay, Dân tộc Việt Nam là một dân tộc luôn
luôn tiềm ẩn sự đề phòng với phương Bắc và điều nầy vô hình chung đã trở
thành trực giác, hay chính xác hơn là “tâm thức Việt Nam trước nguy
cơ Hán hóa của TC”.
- Dân
tộc Việt Nam không bao giờ tin phương Bắc chứ đừng nói tới phương Bắc ngày
nay là một nước CS. ĐCSBV đã, từng và đang làm ‘bạn tốt’ với TC với “16
chữ vàng và 4 tốt” thì làm sao có thể chống Tàu cộng để bảo vệ đất nước
được?
Vì thế không nên và không bao giờ tin vào ý
muốn và khả năng của đảng CSBV trong vấn đề bảo vệ đất nước. Một
điều mà ĐCSBV không hề hổ thẹn khi họ xác nhận rằng họ chỉ quan tâm bảo vệ
đảng, không bảo vệ đất nước.
3-
Mình
và Hoa Kỳ
Vấn đề Hoa Kỳ và
Việt Nam. Các màn biểu diễn ngoại giao mấy năm gần đây làm ‘mình’ diễn giải hầu
như trong sự đồng thuận rằng Việt Nam sắp sửa được cứu do ĐCSBV xích gần hơn
với Mỹ và tránh xa hơn với TC, hay Mỹ trở lại châu Á trong kế hoạch ngăn chặn
sự bành trướng của TC.
Nhưng phải thành
thật mà nhận rằng qua diễn giải trên, ‘chúng mình’ thích làm thơ hơn làm việc phân
tích khoa học, và nếu nhìn lại thế ngồi của “mình” (qua những suy nghĩ
trên) thì quả thật “mình” đang ngồi “hỏng giò”(!) rồi.
Thực
ra, Việt Nam có được cứu khỏi bàn tay xâm lược hay không, không phải nhờ Hoa Kỳ
hay ĐCSBV mà là do ý chí của dân tộc Việt Nam.
Trên thực tế:
- ĐCSBV
chỉ lo giữ đảng;
- Còn
Mỹ chỉ lo bảo vệ lợi ích của Mỹ trong giới hạn an ninh hàng hải trong khu
vực Biển Đông.
Câu hỏi được
đặt ra là ai sẽ làm công việc bảo vệ đất nước Việt Nam trước nạn xâm lăng của
Tàu cộng nếu không phải chính dân tộc Việt Nam phải lo?
Giả sử ngày hôm
nay, nếu TC đem tàu chiến đậu trước các đảo Trường Sa còn lại do CSBV bảo vệ và
ra lệnh hải quân Việt Nam rời khỏi đảo vì chiếm đóng lãnh thổ của họ trái phép
thì Mỹ sẽ làm gì?
- Mỹ sẽ gửi công hàm ngoại giao phản đối TC?
- Và ĐCSBV sẽ cấm hải quân nổ súng, y hệt như quyết
định của Đảng năm 1988 trong trận chiến Trường Sa?
4-
Lập
trường đúng đắn của người Việt hải ngoại yêu nước
“Mình yêu nước”
chỉ còn những suy nghĩ, ý thức và hành động dưới đây:
- Điều tiên quyết là mọi
suy nghĩ, hành động cứu nước phải
dựa trên tiềm năng của đất nước và dân tộc, không phải nhà cầm quyền Việt Nam,
ĐCSBV hay Mỹ mới có khả năng giải cứu dân tộc ra khỏi nguy cơ bị Hán hóa;
- Mọi
người dân Việt Nam phải tự sức mình, phải
có ý thức tự chủ. Tại sao chuyện của mình lại là trách nhiệm của Mỹ?
Tại sao vận mệnh đất nước Việt Nam lại là trách nhiệm của riêng ĐCSBV? Cả
Mỹ và CSBV có nêu lên trách nhiệm đó bao giờ? Hay là Hoa Kỳ chỉ lo quyền
lợi của Mỹ, và CSBV chỉ lo
giữ đảng dù phải mất nước về tay TC để giữ vững quyền lực
và quyền lợi?
- Người
Việt hải ngoại yêu nước phải có trách nhiệm bảo vệ tổ quốc
giống như người Việt trong nước, ý
thức là người trong cuộc, đồng hành với dân tộc cùng bảo vệ tổ quốc. Mọi người đều cùng một
tấm lòng, một ý chí;
- Không nên tuyên dương
ĐCSBV, nhà
nước Việt Nam hay quốc hội Việt Nam về bất cứ điều gì khi mà họ chưa dẹp
bỏ Đảng Cộng sản. Vì sao?
Vì ĐCS là nguyên nhân chính ngăn cản sự đoàn kết dân tộc chống ngoại xâm! Thí dụ như khi “mình” khen ngợi quốc hội CSBV
thông qua Luật biển là mặc nhiên tin tưởng vào ‘sự lãnh đạo sáng suốt’ của ĐCSBV
hay sao?
Vững tin vào sức mạnh chống ngoại xâm ngàn năm của tổ tiên dân
tộc Việt Nam và không nên vội vã đầu hàng trước bạo lực của ĐCSBV khi đàn áp
người “mình yêu nước trong nước”.
Chắc chắn Sức
dân sẽ là vô hạn và sẽ cuốn trôi ĐCSBV để toàn dân có thể đứng thẳng
và hiên ngang đương đầu với Tàu cộng bằng chính nội lực của dân tộc.
5- “Mình” làm gì?
Nếu có thái độ đúng
đắn, có suy nghĩ thấu đáo, có sự cảnh giác liên tục, có lập trường vững vàng
thì chuyện ‘làm gì’ sẽ tự nhiên hiện ra. Mỗi người một bàn tay, một việc nhỏ,
một lời nói cũng đều góp sức cho công cuộc bảo vệ tổ quốc.
Sự đóng góp của
một người sẽ chẳng đi tới đâu nhưng tại sao không áp dụng phương pháp vết dầu loang?
Chỉ khi nào mọi
người dân Việt ý thức được bổn phận bảo vệ đất nước là của mình, không phải
của ĐCSBV hay của Mỹ, thì chế độ CS tại Việt Nam cũng tự
tiêu tan và dân chủ hiện đến.
ĐCSBV ngày nay
không còn mạnh như họ muốn ‘mình’ nghĩ về họ.
Vấn
đề sụp đổ của ĐCSBV chỉ còn là thời gian.
Vấn đề của “Mình”
chúng ta là tìm cách rút ngắn thời gian, vì nếu ĐCSBV cai
trị đất nước càng lâu thì Việt Nam sẽ càng lún sâu vào vòng nô lệ Tàu cộng.
“Mình” rút ngắn thời gian bằng cách:
- Tẩy
chay hàng hóa của Trung Cộng;
- Không
gửi tiền về Việt Nam;
- Không
du lịch về Việt Nam;
- Không
tiếp tay với CSBV nhằm phân hóa “mình ở hải ngoại”;
- Không
thỏa hiệp (đầu hàng) với CSBV để hiệp lực Chống Tàu khựa!
- Nhứt định không bán linh hồn cho ác quỷ.
Đây là lời nhắn cho những “trí thức” hai mang!
Chỉ
còn hơn 3 năm nữa thôi, Hội nghị Thành Đô sẽ biến Việt Nam thành tỉnh “Quảng
Nam” của TC. “Mình” phải làm gì đây?
Đã
đến lúc cần phải lấy máu để rửa vết nhơ của dân tộc như lời dặn của Vua
Duy Tân!
-----
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền