Một
mặt trận hai kẻ thù
Giặc
cộng bán nước, tàu phù xâm lăng.
PHẦN THƯỞNG CỦA NỖI TANG THƯƠNG
Mọi người chắc hẳn còn nhớ tới vụ án đau lòng
của cháu bé NL bị sát hại ở Nhật Bản vào hồi tháng 03/2017, và sau 20 ngày kể
từ ngày phát hiện ra thi thể thì nghi phạm vụ án đã bị bắt giữ (tháng 4/2017).
Và ngay trong ngày hung thủ bị bắt giữ để điều
tra theo luật định, Đại sứ Nhật Bản đã tức tốc về tận Hưng Yên gặp cha mẹ cháu
bé nạn nhân để cúi đầu xin lỗi.
Và ông đã nói thế này: “Tôi
và nhân dân Nhật Bản rất đau lòng khi xảy ra chuyện này, tôi xin lỗi gia đình
và mong linh hồn cháu được siêu thoát. Vẫn biết cháu không thể quay về được
nữa, nhưng hôm nay bắt giữ được nghi phạm khiến bản thân tôi và người dân đất
nước Nhật nhẹ lòng”.
Nhân dân Nhật và đất nước Nhật đã cảm thấy được
nhẹ lòng và chỉ mong rằng cha mẹ cháu bé rộng lòng tha thứ cho sự việc nghiệt
ngã đó cùng sự chậm trễ trong việc truy bắt hung thủ để đền tội.
Cả đất nước Nhật Bản phải thấy có lỗi với nạn
nhân và họ chỉ thấy trút bỏ được một phần của gánh nặng tội lỗi khi nghi phạm
thực hiện tội ác đã bị bắt giữ. Họ không coi
đó là chiến công, mà coi
đó là trách nhiệm họ phải làm vì
tiền thuế của nhân dân đóng góp để họ có bổn vụ phải thực hiện tốt nhất trách
nhiệm của mình trước sự an ninh của chính người dân và toàn xã hội.
Tôi vẫn không dám mường tượng về cảnh cô gái
xấu số và bất hạnh khi phải chịu đựng sự giam cầm, bỏ đói, đánh đập và cưỡng
hiếp liên tục trong suốt 03 ngày ròng rã với rất nhiều tên cồn đồ, nghiện ngập,
không còn chút nhân tính nào trong tâm trí. Và sau tất cả những đau đớn tột
cùng ấy, chúng ra tay sát hại cô gái. Và sau nhiều ngày trình báo về sự mất
tích của cô gái từ phía gia đình, phía công an tỉnh Điện Biên không điều tra ra
được điều gì đáng kể và xác cô gái cũng phải do người khác chỉ tận nơi họ mới
biết đến.
Không những vậy, sau khi thấy xác, họ còn phát
ngôn bất nhất mà sau này Bộ Công an cùng xuống điều tra mới lại thực hiện các
thủ tục khai quật tử thi và lại thông cáo báo chí một khác nữa về các tình tiết
liên quan.
Và hôm nay thì họ
lại xếp hàng để nhận hoa, bằng khen và những phần thưởng về chiến công họ vừa cho rằng họ đã vừa xuất sắc hoàn thành. Trong khi, chưa ai bị coi là có tội cho đến
khi có bản án kết tội của toà án có hiệu lực pháp luật, và do vậy, vụ án chưa
kết thúc mà mới chỉ bắt đầu. Và những vấn đề chứng cứ, chứng minh vẫn còn ở
phía trước với những chu trình tố tụng nghiêm ngặt khác.
Tôi chưa thấy họ cúi đầu nhận lỗi và xin tha
thứ đối với gia đình nạn nhân, cô gái đã phải chịu một cái chết quá đau đớn,
tàn khốc và tuyệt vọng. Tại sao những vị công
an điều tra kia không biết tự thấy xấu hổ để từ đó xin lỗi gia đình nạn nhân và nhân dân cả nước vì đó không phải là chiến công, mà đó là nghĩa vụ bắt buộc phải hoàn thành.
Từ khi nào, những vị công an hay cảnh sát thực
thi trách nhiệm của mình trong việc ngăn chặn tội phạm hoành hành và lĩnh từng
đồng tiền thuế của dân, lại được tôn vinh và nhận những phần thưởng, trong khi
đó là lẽ hiển nhiên họ phải hoàn thành? Hơn thế là, người dân cả nước thực đã
bị đe doạ hoặc thiệt hại khi chứng kiến tội ác xảy ra trong xã hội bởi sự bất
an sẽ ám ảnh và bủa vây lên họ, họ cần phải được xin lỗi từ lực lượng chức
trách trong bất kể hoàn cảnh nào một khi có tội ác diễn ra.
Vụ án vừa mới chỉ bắt đầu và còn quá nhiều vấn
đề phải chứng minh, thậm chí mọi thứ có thể thay đổi hoàn toàn sau khi giai
đoạn điều tra kết thúc. Vậy mà họ đã tự tuyên dương nhau một cách đồng loạt,
trong khi nỗi đau của gia đình và nỗi xót xa của toàn xã hội vẫn còn nguyên đó.
Khi nào họ biết cúi đầu xin lỗi thân nhân nạn nhân và nhân dân vì đã để cho tội ác thực hiện trót lọt và hoàn thành?
Luật sư Lê Văn Luân
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Nhân quyền và bạo quyền